8
Sau khi Lương Linh được chuyển vào phòng bệnh, Đỗ Hà ngồi gục trước cửa, hai tay ôm đầu, nước mắt không ngừng rơi. Những lời mắng mỏ của ba mẹ Linh vang vọng trong đầu cô "Cô chỉ là một thứ rắc rối! Vì cô mà con gái chúng tôi trở nên thế này! Cô nghĩ mình xứng đáng ở cạnh nó sao?"
Cô không thể xua đi cảm giác tội lỗi đang dần ăn mòn tâm trí mình. Cô tự hỏi "Có phải vì mình mà Linh mới chịu đau khổ như vậy? Có phải mình chính là nguồn cơn của tất cả bi kịch này?"
Ngọc Thảo và Tiểu Vy cố gắng an ủi Đỗ Hà, nhưng cô chỉ lặng lẽ lắc đầu. Cô đứng lên, lau nước mắt, rồi chậm rãi bước vào phòng bệnh của Linh.
Linh nằm đó, trên giường bệnh trắng toát, cơ thể gầy guộc và nhợt nhạt như thể chỉ một cơn gió nhọ cũng có thể cuốn cô đi. Đỗ Hà đứng lặng một hồi lâu trước cửa, cố nén cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy Linh quay đầu nhìn mình, đôi mắt tràn đầy đau thương, Đỗ Hà không kìm nén được nữa.
Cô tiến đến bên giường, ngồi xuống, bàn tay run rẩy nắm lấy tay Linh. Linh mỉm cười yếu ớt, giọng nói khàn đặc "Hà....em đến rồi..."
Đỗ Hà gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào "Chị ổn không? Em xin lỗi...Em thực sự xin lỗi..."
Lương Linh siết chặt tay Đỗ Hà, ánh mắt đầy lo lắng "Hà, đừng nói vậy. Đây không phải là lỗi của em. Là do chị không đủ mạnh mẽ, chị không bảo vệ được tình yêu của chúng ta..."
Đỗ Hà lắc đầu, nước mắt lăn dài "Không, Linh. Chính em là người kéo chị vào vòng xoáy này. Nếu không có em, chị đã không phải chịu đựng như vậy. Ba mẹ chị nói đúng....Em là rắc rối, là kẻ phá hoại cuộc đời chị."
Lương Linh cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể yếu ớt không cho phép. Cô nhìn Hà, giọng nói trở nên gấp gáp "Hà, em đang nói gì vậy? Chị yêu em. Chị không quan tâm đến những gì người khác nói. Chị chỉ cần em, chỉ cần em ở bên chị thôi!"
Đỗ Hà cắn chặt môi, cố nén tiếng nức nở, nhưng trái tim cô như bị xé toạc. Cô cúi đầu, giọng nói run rẩy "Linh, em yêu chị... Nhưng có lẽ, yêu chị chính là sai lầm lớn nhất của em. Em không muốn chị phải chịu đau khổ thêm nữa. Nếu em rời đi, ba mẹ chị sẽ không còn ép buộc chị. Chị sẽ được sống bình yên, không phải gánh chịu ánh mắt phán xét hay những lời chỉ trích nữa..."
Lương Linh tròn mắt nhìn Đỗ Hà, nước mắt lăn dài trên má. Cô lắc đầu liên tục, giọng nói vỡ oà "Không! Chị không cần gì hết ngoài em! Hà, đừng bỏ chị.... Nếu em rời xa chị, chị sẽ không sống nổi! Em không hiểu sao? Chị thà chết còn hơn sống mà không có em!"
Đỗ Hà quay mặt đi, cố không nhìn vào đôi mắt đầy tuyệt vọng của Lương Linh. Cô đứng dậy, bước lùi lại một bước, giọng nói khàn đặc "Linh... em xin lỗi. Em chỉ muốn chị được hạnh phúc, dù điều đó có nghĩa là em phải rời xa chị."
Lương Linh hét lên, cố gắng với tay về phía Đỗ Hà "Hà! Em không được đi! Em không được bỏ chị lại một mình! Em không thấy sao? Không có em, chị sẽ không còn gì nữa! Hà!!"
Đỗ Hà không thể chịu nỗi nữa. Cô quay lại, ôm chặt lấy Lương Linh, nước mắt tuôn trào như thác lũ. Cả hai người ôm nhau trong cơn đau đớn tột cùng, như thể đây là lần cuối cùng họ có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau.
"Em xin lỗi, Linh. Em thật sự xin lỗi..." Đỗ Hà thì thầm, từng lời như lưỡi dao cắt sâu vào tim cô.
Lương Linh nức nở, giọng nói đứt quãng "Đừng... Hà... Đừng bỏ chị..."
Đỗ Hà cuối cùng cũng buông Lương Linh ra, ánh mắt đầy đau đớn. Cô bước lùi, nhìn Lương Linh một lần cuối, rồi quay lưng rời đi. Lương Linh hét lên, cố gắng đứng dậy chạy cheo, nhưng cơ thể yếu ớt không cho phép. Cô ngã xuống giường, gào lên trong tuyệt vọng "Hà! Đừng đi! Đừng bỏ chị!!!!"
Đỗ Hà bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, từng bước chân như đang giẫm lên chính trái tim mình. Cô tự nhủ "Mình làm vậy là vì Linh. Mình làm vậy để chị ấy có một cuộc sống tốt hơn." Nhưng sâu thẳm trong lòng, Đỗ Hà biết, rời xa Linh không phải vì muốn tốt cho Linh, mà vì cô đã hoàn toàn bất lực trước thế giới này.
Ở trong phòng, Lương Linh gục xuống, nước mắt thấm đẫm gối. Cô biết, nếu mất Hà, cô sẽ không thể tiếp tục sống được nữa. Nhưng cô cũng biết, tình yêu của họ đang bị bóp nghẹt bởi những định kiến mà cô không thể chống lại.
Đó là một cuộc chia ly không trọn vẹn, để lại cả hai người chìm trong bóng tối của đau khổ và tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro