6
Trong khi đó, nhóm của Tiểu Vy cố gắng tiếp cận Lương Linh. Họ tìm cách nói chuyện với em trai của Linh để biết Linh đang ở đâu. Tuy nhiên, căn phòng của Linh bị khoá chặt, và mẹ cô liên tục cản trở họ.
Ngọc Thảo đứng bên ngoài cửa phòng, gọi lớn "Linh! Là bọn tao đây! Mở cửa ra đi! đừng nhốt mình trong đó nữa."
Không có tiếng trả lời. Tiểu Vy nhìn qua khe cửa, cố gắng nói thêm "Linh, mày không một mình đâu. Tụi tao ở đây để giúp mày mà."
Nhưng bên trong vẫn im lặng. Kiều Loan thì thầm "Có lẽ Linh không nghe thấy, hoặc nó đang quá đau khổ để đáp lại."
Cả nhóm bất lực, không thể làm gì hơn.
Cuối cùng, cả hai nhóm đành rời khỏi nhà Lương Linh trong tuyệt vọng. Ba mẹ cô tiễn họ ra cửa bằng những lời lẽ nặng nề "Đừng bao giờ quay lại đây nữa. Linh không cần những người như các cô làm xáo trộn cuộc sống của nó!"
Đỗ Hà nhìn về phía căn phòng Lương Linh, ánh mắt đầy đau khổ. Nước mắt trào ra, nhưng cô không thể làm gì ngoài việc lặng lẽ rời đi.
Trên đường trở về, không ai nói một lời. Bầu không khí trong xe tràn ngập sự thất vọng và nỗi buồn. Đỗ Hà ngồi lặng lẽ ở góc xe, lòng đau như cắt. Cô thầm hứa với bản thân rằng dù khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ không từ bỏ Linh.
Những ngày sau đó, Đỗ Hà không thể nào yên lòng. Hình ảnh Linh gầy yếu, khép mình trong căn phòng u tối ở Cao Bằng không ngừng hiện lên trong đầu cô. Đỗ Hà quyết định, dù khó khăn hay đau đớn thế nào, cô cũng phải cố gắng được gặp Linh.
Hà đứng trước cổng nhà Linh, tay nắm chặt chiếc túi quà nhỏ. Cô cố lấy hết can đảm để bấm chuông. Cánh cửa gỗ dày mở ra, mẹ Linh bước ra với ánh mắt lạnh lẽo "Cô đến đây để làm gì? Tôi đã nói rất rõ rồi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa!"
Đỗ Hà cúi đầu, giọng nghẹn ngào "Cháu chỉ xin phép được gặp Linh một chút thôi, bác. Chỉ cần vài phút thôi... Cháu muốn biết Linh có ổn không."
Mẹ Linh khoanh tay, nhìn Đỗ Hà với ánh mắt khinh bỉ
"Ổn? Tất cả là lỗi của cô! Chính cô đã phá hỏng cuộc đời con bé. Giờ còn mặt mũi nào đến đây?"
Ba Linh từ trong nhà bước ra, giọng nói đầy giận dữ
"Cô còn không đi?"
Đỗ Hà vẫn đứng đó, nước mắt lăn dài trên má. Cô cố gắng nói thêm nhưng cánh cửa gỗ đã đóng sập trước mặt cô.
Hà quay lại, lần này cô mang theo một lá thư dài. Cô đứng trước cổng nhà Linh suốt nhiều giờ liền, bất chấp ánh mắt tò mò của hàng xóm xung quanh. Cuối cùng, ba Linh lại xuất hiện."Cô chưa từ bỏ sao? Sao cô lì lợm thế này?"
Đỗ Hà đưa lá thư bằng hai tay, giọng khẩn thiết "Bác làm ơn, chỉ cần đưa lá thư này cho Linh thôi. Cháu không yêu cầu gì thêm..."
Ba Linh không thèm nhìn lấy bức thư, ông giật lấy rồi xé nát ngay trước mắt Đỗ Hà. Giọng ông đầy giận dữ "Tôi đã nói bao lần rồi, cô không có quyền gặp nó. Đừng làm phiền gia đình tôi nữa!"
Những mảnh giấy bay lả tả trên đất, Đỗ Hà cúi xuống nhặt từng mảnh nhỏ. Nước mắt cô không ngừng rơi, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc.
Đỗ Hà quỳ trước cổng nhà Linh, giữa trời nắng gắt. Gương mặt cô đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, nhưng cô không hề rời đi.
Mẹ Linh bước ra, nhìn Đỗ Hà bằng ánh mắt khó chịu "Cô định làm trò hề đến bao giờ? Cô không xứng đáng với con gái tôi, nghe rõ chưa?"
Đỗ Hà ngước lên, nước mắt lăn dài "Cháu không quan tâm bác nghĩ gì về cháu. Cháu chỉ xin được gặp Linh một lần. Nếu Linh nói cháu phải rời đi, cháu sẽ đi ngay lập tức. Làm ơn..."
Mẹ Linh quát lớn "Cô không hiểu à? Linh không muốn gặp cô! Cô đừng tự huyễn hoặc mình nữa."
Đỗ Hà lắc đầu, giọng nghẹn ngào "Cháu không tin! Linh yêu cháu, và cháu cũng yêu Linh. Cháu không thể bỏ mặc chị ấy được."
Đỗ Hà quay lại, lần này cô mang theo bó hoa hồng mà Linh yêu thích. Cô quỳ gối trước cổng nhà Linh, giọng run rẩy "Bác ơi, cháu xin lỗi nếu cháu làm phiền bác. Nhưng cháu thật sự không thể chịu nỗi khi không biết Linh thế nào. Cháu chỉ muốn thấy chị ấy một lần, chỉ một lần thôi..."
Mẹ Linh từ trong nhà bước ra, lần này bà cầm theo cây chổi. Bà chỉ thẳng vào Đỗ Hà, giọng đầy căm phẫn "Cô cút ngay! Nếu còn đến đây, tôi sẽ báo công an!"
Những lời đe doạ như dao cứa vào lòng Đỗ Hà, nhưng cô vẫn không rời đi. Cô quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi, van xin trong tuyệt vọng "Làm ơn, bác ơi..... Cháu xin bác... Cháu không thể sống thiếu Linh. Làm ơn...."
Ngày qua ngày, Đỗ Hà vẫn quay lại. Cô không ngại bị mắng chửi, không ngại ánh mắt khinh thường của ba mẹ Linh. Nhưng tất cả nỗ lực của cô đều bị đáp lại bằng sự lạnh lùng và căm phẫn.
Đỗ Hà trở về trong tình trạng kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô giam mình trong phòng, chỉ biết khóc nức nở. Tâm trí cô đầy những hình ảnh về Linh, nhưng cô không biết làm cách nào để tiếp cận chị.
Ngọc Thảo và Tiểu Vy đến thăm Hà, nhìn đứa em gái tiều tuỵ mà lòng đau như cắt. Tiểu Vy nắm lấy tay Hà, giọng nghẹn ngào "Hà, em không thể tiếp tục thế này. Tụi chị sẽ tìm cách khác, đừng tự huỷ hoại bản thân như vậy."
Ngọc Thảo gật đầu, ánh mắt kiên quyết "Đúng vậy. Tụi mình không thể để họ chia cắt hai đứa mãi được. Tụi chị sẽ chiến đấu cùng em."
Những lời an ủi của chị em giúp Đỗ Hà lấy lại chút sức mạnh, nhưng sâu trong lòng, cô vẫn cảm thấy nỗi tuyệt vọng không nguôi. Cô tự hứa với lòng rằng, dù phải đối mặt với bất cứ điều gì, cô cũng sẽ không từ bỏ Lương Thuỳ Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro