Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Căn phòng của Lương Linh tại Cao Bằng giờ đây không khác gì một cái lồng giam. Ánh sáng mặt trời hắt qua khe cửa sổ, nhưng chẳng đủ để xua tan bóng tối đang bủa vây trong lòng cô.

Từ ngày trở về Cao Bằng, Lương Linh gần như không bước ra khỏi phòng. Những lời trách mắng, chỉ trích của ba mẹ như mũi dao đâm vào lòng cô mỗi ngày, nhưng Lương Linh không còn sức để tranh cãi nữa. Cô chọn im lặng, nhốt mình trong góc phòng nhỏ, nơi cô có thể tạm trốn tránh thực tại.

Mỗi buổi sáng, mẹ Linh lại đứng ngoài cửa phòng, lớn tiếng chỉ trích "Mày định sống như thế này đến bao giờ hả? Tao nói rồi, cái chuyện nhục nhã đó không có chỗ trong gia đình này! Mày muốn làm gì thì cũng phải nghe lời tao!"

Ba cô cũng không kém phần gay gắt. Ông nghiêm nghị, lạnh lùng nói "Mày làm xấu mặt cả dòng họ. Đừng để tao phải dùng đến biện pháp mạnh để chấn chỉnh mày."

Nhưng Lương Linh không đáp. Cô nằm cuộn tròn trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Cô không nghe, không quan tâm, không phản ứng. Mọi lời nói của ba mẹ chỉ là những âm thanh trống rỗng với cô lúc này.

Nỗi nhớ Đỗ Hà cứ ngày một lớn hơn trong lòng cô. Lương Linh không có cách nào để liên lạc với Đỗ Hà. Điện thoại đã bị ba mẹ thu giữ từ ngày đầu tiên cô trở về. Cô không biết Đỗ Hà đang làm gì, có ổn không, có đau khổ như cô không. Mỗi lần nghĩ đến gương mặt Đỗ Hà, đến những giây phút họ từng hạnh phúc bên nhau, lòng Lương Linh lại đau thắt.

Thời gian trôi qua, Lương Linh dần trở nên tiều tuỵ. Cô không ăn, không ngủ, chỉ nằm im lặng trong bóng tối. Những bữa cơm mẹ cô mang lên, cô chỉ chạm vào vài miếng hoặc bỏ đói luôn. Sức khoẻ của Lương Linh suy giảm nhanh chóng. Cô gầy rộc đi, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng.

Mẹ cô, dù tức giận, nhưng cũng không khỏi lo lắng. Một buổi chiều, bà bước vào phòng, nhìn Lương Linh nằm bất động trên giường, bà hét lên "Linh! Mày định hành hạ mẹ thế này đến bao giờ? Mày phải tỉnh táo lại! Mày làm như thế thì có giải quyết được gì không? Đứng dậy đi, nghe lời mẹ đi!"

Lương Linh quay mặt vào tường, giọng cô khàn đặc, yếu ớt "Mẹ...mẹ không hiểu gì cả. Con không thể sống thế này được nữa. Mẹ để con đi đi, hoặc mẹ cứ để con chết đi..."

Câu nói của Lương Linh như một đòn giáng mạnh vào lòng mẹ cô. Bà sững sờ, mắt mở to nhìn đứa con gái mà bà từng yêu thương hết mực giờ đây chỉ còn là một cái bóng của chính mình. Nhưng thay vì mềm lòng, bà chỉ tức giận hơn "Mày nói cái gì? Mày dám nói những lời như thế với mẹ mày hả? Mày chết thì dễ cho mày, nhưng còn tao thì sao? Cả nhà này thì sao? Mày muốn huỷ hoại tất cả à?"

Lương Linh không trả lời, chỉ nhắm nghiền mắt lại. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má cô.

Vào một đêm khuya, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, Lương Linh ngồi dậy, ánh mắt đờ đẫn nhìn quanh phòng. Cô cảm thấy mình không còn lối thoát. Nỗi nhớ Hà, sự tuyệt vọng vì bị giam cầm, áp lực từ gia đình... tất cả như bóp nghẹt tâm hồn cô.

Lương Linh bước đến bên cửa sổ, mở ra nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch. Một làn gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác cô đơn thấu xương. Cô đứng đó rất lâu, nhìn xuống khoảng sân nhỏ bên dưới. Ý nghĩ về việc kết thúc tất cả lướt qua tâm trí cô.

Nhưng rồi, hình ảnh Đỗ Hà lại hiện lên trong đầu cô. Gương mặt dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương của Hà như giữ cô lại. Lương Linh bật khóc, gục xuống sàn. Cô không biết mình phải làm gì, không biết mình phải tiếp tục sống thế nào.

Ngày qua ngày, Lương Linh vẫn tiếp tục nhốt mình trong phòng. Mỗi lần mẹ cô vào, bà lại cố gắng thuyết phục cô thay đổi, nhưng tất cả đều vô ích. Lương Linh chỉ đáp lại bằng sự im lặng hoặc những câu nói đứt quãng, đầy tuyệt vọng.

Ba mẹ Linh bắt đầu suy nghĩ đến việc đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý. Nhưng trong lòng họ vẫn chưa thực sự hiểu được nguyên nhân sâu xa của nỗi đau này. Họ chỉ nghĩ rằng đó là sự bướng bỉnh, là sự chống đối của Lương Linh, chứ không phải là hậu quả của việc cô bị ép buộc phải từ bỏ tình yêu của mình.

Sau đêm dài trăn trở, Đỗ Hà không thể ngừng lo lắng về Lương Linh. Cô biết rằng chỉ ngồi chờ đợi sẽ không giải quyết được gì. Ngay sáng hôm sau, Đỗ Hà gọi Ngọc Thảo và Tiểu Vy đến. Cả ba người ngồi trong căn phòng nhỏ của Đỗ Hà, nét mặt căng thẳng.

"Tụi mình không thể cứ để Linh chịu đựng một mình nữa" Hà nói, giọng cứng rắn. "Tụi mình phải làm gì đó. Linh cần được giúp đỡ."

Ngọc Thảo gật đầu đồng ý, ánh mắt kiên quyết "Đúng. Nhưng ba mẹ Linh không phải người dễ thuyết phục. Tụi mình cần có kế hoạch rõ ràng, và có thêm người giúp sức."

Tiểu Vy liền đề xuất "Chị sẽ gọi thêm Thuỳ Tiên, Kiều Loan, Thiên Ân và Phương Anh. Tụi mình cần đông người để vừa thuyết phục ba mẹ Linh, vừa có thể tiếp cận Linh."

Sau khi liên lạc, cả nhóm tụ họp vào buổi tối để bàn bạc. Thuỳ Tiên, luôn là người quyết đoán nhất, lên tiếng đầu tiên "Ba mẹ Linh không dễ thay đổi suy nghĩ. Nhưng tụi mình phải cho họ thấy rằng ép buộc Linh chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Một mặt, tụi mình cần cố gắng nói chuyện trực tiếp với họ. Mặt khác, phải tìm cách để Linh biết rằng mình không một mình."

Kiều Loan nhíu mày, giọng lo lắng "Nhưng nếu họ không chịu nghe, thậm chí phản ứng gay gắt thì sao? Tao nghe nói ba mẹ Linh rất khắt khe."

Phương Anh xen vào, giọng điềm tĩnh "Dù khó khăn đến đâu, tụi mình vẫn phải thử. Linh đang trong tình trạng rất tồi tệ, nếu không hành động ngay bây giờ, hậu quả sẽ khó lường."

Sáng hôm sau, cả nhóm lên đường tới Cao Bằng. Không khí trên xe nặng nề, ai cũng mang trong lòng nỗi lo riêng. Đỗ Hà ngồi ở ghế trước, ánh mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ. Cô không ngừng nghĩ về Linh, tưởng tượng cảnh chị ấy cô đơn, đau khổ.

Khi đến nơi, nhóm chia thành hai nhóm. Nhóm Hà, Thuỳ Tiên, và Thiên Ân sẽ gặp ba mẹ Linh để thuyết phục họ. Nhóm còn lại do Tiểu Vy, Ngọc Thảo, Kiều Loan và Phương Anh phụ trách tìm cách tiếp cận Linh.

Ba mẹ Linh tiếp đón họ bằng thái độ lạnh lùng. Mẹ linh không để họ ngồi xuống đã buông lời gay gắt "Các cô còn đến đây làm gì? Các cô nghĩ rằng chỉ cần vài lời thuyết phục thì tôi sẽ thay đổi sao? Linh là con tôi, tôi biết cái gì tốt cho nó."

Đỗ Hà bước lên, giọng run nhưng ánh mắt đầy kiên định "Cháu xin lỗi vì đã làm hai bác phiền lòng, nhưng chúng cháu không thể đứng nhìn Linh tự huỷ loại bản thân. Linh đang rất đau khổ, và điều duy nhất khiến chị ấy vui vẻ chính là được sống thật với chính mình."

Ba Linh cắt ngang, giọng nói đầy giận dữ "Cô nghĩ mình là ai mà dám đến đây dạy bảo chúng tôi? Chính vì cô mà nó đã thay đổi, đã làm xấu mặt gia đình này!"

Thuỳ Tiên cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng "Bác có nghĩ rằng ép buộc Linh sẽ làm mọi thứ tốt hơn không? Nếu Linh tiếp tục như thế này, em ấy sẽ tổn thương sâu sắc hơn."

Tuy nhiên, mọi nỗ lực của nhóm đều bị bác bỏ. Mẹ Linh lớn tiếng "Tôi không cần nghe thêm gì nữa. Nếu các cô còn tiếp tục, tôi sẽ báo cáo chính quyền về hành vi quấy rối. Tốt các cô hãy rời khỏi đây ngay lập tức!"

Những lời đe doạ như dao cắt vào lòng Đỗ Hà. Cô lặng người, không thể nói thêm điều gì. Thiên Ân kéo Đỗ Hà ra ngoài, vừa để trấn an cô vừa để tránh làm tình hình thêm căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro