4
Lương Linh lặng lẽ bước vào nhà sau khi theo mẹ trở về. Không khí ngôi nhà quen thuộc giờ đây ngột ngạt, nặng nề. Cô cảm giác mọi thứ quanh mình đều trĩu nặng như sự tức giận âm ỉ của mẹ.
Bà không nói lời nào từ lúc họ rời khỏi quán cà phê, nhưng Lương Linh biết, cơn giận ấy không hề nguôi ngoai. Ngay khi vừa bước qua cửa, mẹ cô đóng sầm cửa lại, quay lại nhìn cô, giọng bà vang lên đầy giận dữ "Con ngồi xuống đây ngay!"
Lương Linh miễn cưỡng ngồi xuống ghế, nhưng ánh mắt vẫn cố tỏ ra kiên định. Mẹ cô đứng trước mặt, nhìn cô như muốn xuyên thấu tất cả "Con nói đi, từ khi nào mà con biến thành cái loại người như vậy? Hả? Từ khi nào mà con dám làm những chuyện mất mặt như thế?"
Lương Linh ngẩng lên, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng cô không khỏi run rẩy "Mẹ, con không làm gì sai cả. Con chỉ yêu người mà con muốn yêu. Con không nghĩ điều đó là tội lỗi."
Câu nói ấy như châm ngòi cho cơn giận dữ. Mẹ cô hét lớn "Yêu? Cái thứ tình yêu đó mà con gọi là đúng à? Nó là sai trái, là ô nhục! Con có biết vì cái chuyện này mà gia đình mình sẽ bị người ta nói ra nói vào không? Con có nghĩ đến bố, đến dòng họ, đến mặt mũi của mẹ không?"
Lương Linh đứng bật dậy, nước mắt bắt đầu dâng lên, giọng cô cũng lớn hơn "Mẹ chỉ quan tâm đến danh dự, đến người ngoài thôi sao? Còn con thì sao? Con là con gái mẹ, là người sống cuộc đời này, tại sao mẹ không thể nghĩ cho con một lần?"
Mẹ cô không kìm chế được nữa, bà giơ tay tát mạnh vào mặt Lương Linh. Tiếng tát vang lên trong căn nhà im lặng, như một vết dao cứa vào trái tim Lương Linh. Cô ôm má, nhìn mẹ với ánh mắt vừa đau đớn vừa tuyệt vọng.
"Mày đừng cãi mẹ! Tao nuôi mày lớn đến giờ không phải để mày mang cái thứ nhục nhã này về nhà. Từ giờ, mày sẽ không được phép gặp lại con bé đó nữa. Tao cấm tuyệt đối!"
Lương Linh lắc đầu, nước mắt rơi lã chã "Không! Con không thể bỏ Hà. Con yêu Hà. Mẹ không thể bắt con từ bỏ cô ấy được!"
Cơn giận của mẹ cô càng bùng lên, bà hét "Cái gì mà yêu? Thứ tình yêu bệnh hoạn đó không đáng được tồn tại! Nếu mày còn cãi lời tao, tao sẽ từ mặt mày, mày có nghe không?"
Lương Linh lùi lại vài bước, cảm thấy cả thế giới đang sụp đổ xung quanh mình. Cô hét lên, giọng khàn đặc "Vậy mẹ giết con đi! Nếu mẹ không cho con được sống cuộc đời của mình, thì thà mẹ giết con còn hơn!"
Cô lao vào bếp, rút con dao từ giá dao ra, cầm chặt trong tay. Đôi mắt đỏ hoe, đầy tuyệt vọng "Mẹ, con cầu xin mẹ. Nếu mẹ không thể chấp nhận con, thì mẹ hãy kết thúc luôn cuộc đời con đi!"
Mẹ cô sững sờ trước hành động của Lương Linh. Ánh mắt bà hiện rõ sự bàng hoàng, nhưng cơn giận vẫn không tan. Bà lao tới, cố giật lấy con dao trên tay cô, vừa làm vừa hét lên "Mày bị điên rồi! Mày dám cầm dao uy hiếp mẹ mày sao? Tao đã làm gì sai để nuôi ra đứa con như mày hả, Linh?"
Lương Linh chống cự, ôm chặt con dao, nước mắt tuôn như suối "Con không uy hiếp mẹ! Nhưng con không thể sống như thế này được nữa! Mẹ đã bóp nghẹt con, bắt con phải làm những gì mẹ muốn. Con không thể chịu đựng thêm được nữa!"
Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng con dao rơi xuống đất, tạo nên âm thanh sắc lạnh. Lương Linh khuỵu xuống sàn, khóc nức nở, không còn sức để tranh cãi.
Mẹ cô đứng nhìn, cả người run rẩy vì cơn tức giận lẫn sự bất lực. Bà thở dốc, rồi hét lên lần cuối "Mày làm tao thất vọng quá, Linh. Tao không còn gì để nói với mày nữa. Từ giờ, tao không cần biết mày sống chết ra sao. Nhưng đừng bao giờ nhắc đến cái tên đó trong nhà này nữa!"
Bà bỏ đi, để lại Lương Linh nằm trên sàn, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Cô không biết mình phải làm gì, không biết phải đi đâu. Chỉ còn lại nỗi đau đớn dày vò, như một lưỡi dao cứa sâu vào tâm hồn cô.
Đỗ Hà ngồi thẫn thờ trong căn phòng nhỏ của mình. Từ lúc Lương Linh theo mẹ rời đi, cô như mất đi một nửa tâm hồn. Căn phòng vốn ấm áp, nay trở nên lạnh lẽo và cô đơn. Chiếc điện thoại nằm im trên bàn, không một cuộc gọi hay tin nhắn từ Lương Linh. Đỗ Hà cầm lên rồi lại đặt xuống, hết lần này đến lần khác.
Đầu óc cô rối bời, lo lắng. "Linh có ổn không? Mẹ chị ấy có làm gì chị không? Liệu chị ấy có bị ép phải rời xa mình mãi mãi không?" Những câu hỏi không lời đáp cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Đỗ Hà, như những nhát dao cứa sâu vào trái tim vốn đã rỉ máu.
Cuối cùng, không chịu nổi cảm giác bất lực, Đỗ Hà bật khóc. Những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng, như dòng chảy của nỗi đau và tuyệt vọng. Cô không còn sức để kìm nén nữa. Tiếng khóc vang lên trong căn phòng nhỏ, nhưng chẳng ai nghe thấy, chẳng ai đến bên cô lúc này.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên. Đỗ Hà lau vội nước mắt, cố gắng đứng dậy. Cô mở cửa, và trước mặt cô là Ngọc Thảo và Tiểu Vy. Cả hai nhìn Đỗ Hà, ánh mắt đầy lo lắng.
"Hà! Tụi chị nghe chuyện rồi. Linh đi theo mẹ về Cao Bằng phải không? Em ổn không?" Ngọc Thảo hỏi, giọng cô đầy gấp gáp.
Đỗ Hà không đáp, chỉ im lặng, nhưng đôi mắt đỏ hoe đã nói lên tất cả. Tiểu Vy vội vàng bước tới, nắm lấy tay Đỗ Hà.
"Hà, em phải nói với tụi chị chứ. Chuyện gì đang xảy ra? Em không thể cứ im lặng chịu đựng một mình như thế này được."
Đỗ Hà cúi đầu, giọng nghẹn ngào "Em không biết nữa.... Linh bị mẹ ép về nhà. Em không biết họ đã nói gì, nhưng em sợ...Sợ mẹ chị ấy sẽ làm gì đó với Linh. Sợ Linh sẽ...không trở lại nữa."
Ngọc Thảo và Tiểu Vy nhìn nhau, ánh mắt đầy lo lắng. Ngọc Thảo đặt tay lên vai Đỗ Hà, giọng cô dịu dàng nhưng chắc chắn "Hà, em không thể tự trách mình như thế. Chuyện này không phải là lỗi của em. Linh là người mạnh mẽ, nó sẽ tìm cách vượt qua. Nhưng bây giờ, chúng ta cần nghĩ cách giúp Linh. Em không thể cứ ngồi đây mà lo lắng được."
Đỗ Hà lắc đầu, nước mắt lại rơi "Nhưng em có thể làm gì đây? Mẹ Linh ghét em, bà ấy sẽ không bao giờ chấp nhận tụi em. Em chỉ sợ... em chỉ sợ Linh sẽ phải chịu đựng tất cả một mình."
Tiểu Vy xiết chặt tay Đỗ Hà, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết "Hà, nếu em cứ ngồi đây mà lo lắng, em sẽ chỉ làm mọi thứ tệ hơn. Thay vì đau khổ, hãy tin tưởng vào Linh, và tin rằng Linh cũng đang đấu tranh cho tình yêu của cả hai."
Ngọc Thảo gật đầu đồng tình, rồi bật chợt hỏi"Em đã thử gọi điện cho Linh chưa? Có lẽ nó đang chờ nghe giọng em, chờ được biết rằng em vẫn ở đây, không bỏ cuộc."
Đỗ Hà ngẩng lên, đôi mắt mờ nước. Cô nhìn vào điện thoại trên bàn, bàn tay run rẩy cầm lên. Cô gọi, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên những tiếng tút dài. Không ai nhấc máy. Đỗ Hà thẫn thờ, nước mắt lại trào ra "Không được..... Chị ấy không nghe máy.."
Ngọc Thảo thở dài, vỗ nhẹ vai Đỗ Hà "Có thể Linh đang bị mẹ kiểm soát. Nhưng đừng lo, Hà. Dù chuyện gì xảy ra, tụi chị sẽ ở đây với em, giúp em vượt qua."
Tiểu Vy nhìn Đỗ Hà, đôi mắt cô ánh lên sự quan tâm sâu sắc "Hà, em phải mạnh mẽ. Linh cần em, và tụi chị cũng sẽ ở bên em. Đừng để sự tuyệt vọng chiếm lấy em, được không?"
Đỗ Hà khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn ngổn ngang những nỗi lo. Đêm đó, cả ba ngồi lại với nhau, cố gắng nghĩ ra cách để liên lạc với Lương Linh hoặc tìm hiểu xem Linh đang gặp phải điều gì.
Dù bên ngoài họ cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ai cũng hiểu rằng đây chỉ mới là khởi đầu của những thử thách mà tình yêu giữa Linh và Hà phải đối mặt. Và dù cho tương lai còn mịt mù, một điều chắc chắn rằng Đỗ Hà không bao giờ buông tay dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro