2
Lương Thùy Linh nhìn em trong vòng tay mình mong rằng họ sẽ đối xử nhẹ nhàng với chúng ta một chút sau khi chị nói ra những lời này.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn em rồi cúi xuống tai em thì thầm nhẹ nhàng nói "Có chị ở đây, Hà đừng sợ."
Cô nhẹ nhàng hôn lên trán em. Cô xoay người nhìn đám nhà báo chí đang đợi câu trả lời của cô, cô liền lên tiếng "Đúng, tôi và Hà đang trong một mối quan hệ và tôi mong rằng mọi người sẽ ủng hộ chúng tôi."
Cô cúi đầu xuống thay lời cảm ơn, cô mong rằng cộng đồng mạng và mạng xã hội sẽ đối xử nhẹ nhàng cô và em một chút.
Đám nhà báo chí nghe vậy liền rao ráo lên tất cả đèn flash đều chỉ hướng vào cả hai.
"Lương Thùy Linh, không phải trước đây cô từng khẳng định rằng bản thân mình là thẳng sao?"
Cô nghe vậy liền trả lời "Đúng, trước đây tôi từng nghĩ rằng bản thân mình là thẳng. Và tôi nghĩ rằng bản thân mình phải tìm một chàng hoàng tử tuyệt vời nào đó nhưng không, tôi nhận ra rằng trái tim tôi đã bị cô công chúa nhỏ này.."
Lương Thùy Linh nhìn em với ánh mắt dịu dàng rồi nói tiếp "Đánh cắp mất rồi, Đỗ Hà là một người rất quan trọng với tôi. Tôi cảm thấy tôi rất may mắn và hạnh phúc khi có được em ấy. Đỗ Hà luôn bên cạnh tôi mỗi khi tôi cảm thấy áp lực và mệt mỏi và điều tôi muốn nói rằng tôi không muốn đánh mất em ấy."
Lương Thùy Linh mỉm cười nhìn em "Đỗ Thị Hà, Chị muốn nói với em rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa hãy nên nhớ chị sẽ ở phía sau em để bảo vệ em và chị rất yêu em, cô công chúa nhỏ của chị."
Đỗ Hà mắt rưng rưng chị muốn cô cảm động muốn chết đây mà.
"Chị yêu em." Cô nói nhỏ chỉ mình em nghe thấy.
"Em cũng yêu chị." Đỗ Hà mắt rưng rưng nhìn chị.
Ekip đột nhiên chạy ra dạt những người báo chí và chụp ảnh để hai cô nàng có thể đi vào trong.
Cô và em vừa đi vào trong liền có 2 bóng người chạy tới bu quanh cả hai khiến cô và em giật mình cũng không ít.
Ngọc thảo thấy hai người thì chạy như ma sắp rượt tới rồi nói"Hai đứa bay quen chừng nào tao không hay biết vậy? giấu cha giấu mẹ."
Đột nhiên có thêm một giọng nói quen thuộc của cô nàng quảng nam nào đó "Mẹ Thỏ biết mẹ Thỏ buồn đó Hà, sao con nỡ bỏ mẹ già đi theo trai.."
Đỗ Hà vừa nghe Kiều Loan bảo mình đi theo trai liền vội vàng lên tiếng "Gì vậy má trai nào? tổ quật chết em chị ơi."
"Í lộn, đi theo gái bỏ mẹ già một mình mẹ già buồn mẹ Thỏ đi uống 10 thùng bia cái mẹ Thỏ hát bài anh chưa thương em anh chưa thương em đến vậy đâu đồ đó."
Kiều Loan dừng nói cảm thấy ánh mắt quỷ dữ nào đó đang nhìn mình.
Ngọc Thảo trên tay cầm chiếc dép, cô thề Kiều Loan mà nói tiếng nữa chiếc dép này phang vào mỏ nó liền"Mày mà nói tiếng nữa là tao phang chiếc dép này vô mỏ liền. Tao đánh mày chết đó Lồ Na."
Kiều Loan nghe vậy liền né né chứ lát nữa ăn đập là chết bà, còn là gì là Kiều Loan xinh đẹp. Kiều Loan nhìn qua Đỗ Hà và Lương Thùy Linh vội lên tiếng "Hai đứa bay vậy, ba mẹ hai bên biết chưa hay giấu cha giấu mẹ?"
Thấy hai đứa cúi mặt, Ngọc Thảo liền bất lực thở dài rồi lên tiếng "Hai bên gia đình tao nghĩ cô chú rất là khó để chấp nhận, nhưng mà tao mong hai đứa bay cùng nhau vượt qua, còn con bé Hà dù có chuyện gì xảy ra thì đừng có dại dột mặc dù tao hay phốt mày vậy thôi. Nhưng mà tao thương mày lắm đó quỷ nhỏ."
Ngọc Thảo vừa nói xong nước mắt liền tuôn ra, gương mặt bắt đầu mếu mó. Lona thấy vậy liền đóng vai mẹ hiền.
"Thỏ của mẹ hong có khóc nè, mẹ chương mẹ chương cục dàng của mẹ lắm gái guột của mẹ."Kiều Loan vừa nói vừa ôm Ngọc Thảo vào lòng vuốt tóc như mẹ hiền.
Đỗ Hà và Thùy Linh đang cảm động cái thành cảm tụt ngang.
Đỗ Hà lên tiếng "Em cũng Thương Thỏ lắm."
Cả hai mếu mó rồi trao cho nhau một cái ôm đằm thắm.
"Em gái "guột" của chị."
"Chị gái "guột" của em."
Lương Linh thấy vậy cũng lắc đầu cười bất lực, đột nhiên Duy Nam chạy lại.
"Nảy giờ hai má còn đứng đây nữa nhanh chân vào phòng họp kìa. Chị Dung đợi nãy giờ coi bộ mặt chỉ căng dữ lắm luôn á, chuyến này linhtop hàbot đi dễ khó về à."
Thùy Linh, Đỗ Hà nghe vậy cũng cũng căng thẳng.
"Tụi tao gặp chị Dung cái, có gì tí gặp."
Thùy Linh nắm tay Đỗ Hà khi nói xong liền rời đi. Cả hai đứng trước phòng họp thở nặng nề, Thùy Linh quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình không khác là bao. Cô vòng tay qua ôm vai em rồi lên tiếng"Hà tin chị không?"
Đỗ Hà ngước lên nhìn chị "Tất nhiên là Hà tin chị chứ không lẽ không tin sao?"
Cả hai cùng nhau bước vào phòng dì Dung nhíu mày, nhìn cả Linh và Hà đầy nghiêm nghị. Bà khoanh tay, giọng nói sắc bén nhưng vẫn giữ nét điềm đạm "Hai đứa có từng nghĩ đến hậu quả của việc công khai mối quan hệ chưa? Bây giờ, sự nghiệp của cả hai đang ở đỉnh cao. Tin tức cả hai đứa em bây giờ đã lộ ra, liệu cả hai có đủ sức để chịu đựng những áp lực từ dư luận, từ xã hội không?"
Lương Linh cắn chặt môi, không đáp lại. Cô biết dì Dung không nói sai, nhưng cũng không thể quay lưng với những gì cô và Hà đã cùng nhau trải qua. Hà thì siết lấy tay Linh, ánh mắt có chút bất an nhưng vẫn đầy quyết tâm.
Dì Dung thở dài "Linh, con nghĩ mẹ con sẽ phản ứng thế nào? Gia đình con không dễ chấp nhận điều này, nhất là mẹ con. Bà ấy luôn kỳ vọng con phải là người hoàn hảo, phải xây dựng sự nghiệp vững chắc và một cuộc sống đúng chuẩn mực mà bà ấy mong muốn."
Linh ngẩn đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng giọng nói dứt khoát "Con biết mẹ sẽ thất vọng. Nhưng con không thể sống cả đời để làm hài lòng bà. Con yêu Hà, và con tin rằng đây là điều đúng đắn nhất mà con từng làm cho bản thân mình."
Hà quay sang nhìn Linh, không giấu nỗi sự xúc động trong ánh mắt. Dì Dung im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói "Tình yêu của hai đứa, dì không có quyền phán xét. Nhưng dì muốn nhắc hai đứa rằng, một khi đã quyết định công khai, phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi áp lực. Đặc biệt Linh con phải đối diện với gia đình mình trước tiên. Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến con mà còn cả mẹ con nữa."
Linh gật đầu, nắm chặt tay Hà như muốn lấy thêm sức mạnh cô đáp "Con hiểu, và con sẽ nói chuyện với mẹ. Dù bà có khó khăn đến đâu, con tin mình có thể thuyết phục được bà."
Dì dung nhìn hai cô gái, trong ánh mắt có chút lo lắng nhưng cũng pha lẫn sự động viên "Tốt. Nếu đã quyết tâm, dì chỉ mong hai đứa đừng đánh mất bản thân trong sóng gió. Nhưng hãy nhớ, tình yêu không chỉ là dũng cảm, mà còn là sự kiên nhẫn và thấu hiểu. Đặc biệt là với gia đình."
Linh và Hà rời khỏi phòng họp, trong lòng vẫn còn nặng nề bởi những lời dì Dung vừa nói. Nhưng chưa kịp bình tĩnh lại, cả hai đã thấy Ngọc thảo, Tiểu Vy và Kiều Loan đang đứng chờ sẵn ở hành lang. Vừa nhìn thấy Linh và Hà, Ngọc Thảo đã reo lên "Sao rồi? Họp gì mà căng thẳng vậy? Hai má căng như dây đàn vậy, có chuyện gì hả?"
Tiểu Vy nhanh chóng tiếp lời trêu đùa cùng Ngọc Thảo "Chắc dì Dung lại lên lớp hai người chứ gì? Dì lúc nào chẳng nghiêm khắc. Nhưng đừng lo, mọi chuyện rồi cũng qua thôi. Thế có định kéo bọn này đi ăn trưa giải sầu chưa đây?"
Kiều Loan đứng khoanh tay, nhìn cả hai bằng ánh mắt tò mò pha chút trêu chọc "Hay là có chuyện gì hot hơn nữa? Tỏ ra nghiêm trọng thế này không giống Lương Linh chút nào đâu."
Ngọc Thảo liếc nhìn cả hai, rồi bất ngờ nhướn mày "Đừng nói chuyện công khai mối quan hệ nhé?"
Lương Linh và Đỗ Hà giật mình, cả hai chỉ im lặng nhìn nhau. Phản ứng đó khiến ba cô bạn càng thêm chắc chắn. Ngọc Thảo huých nhẹ vào vai Hà, cười khúc khích"Thật luôn hả? Sao không nói sớm! Này, làm lớn chuyện thế chi? Dư luận có gì ghê gớm đâu, bọn này đứng về phe hai đứa mà."
Đỗ Hà bật cười, dù lòng vẫn còn nhiều lo lắng
"Nói nghe nhẹ nhàng ghê. Nhưng mà mấy chị không phả là người bị áp lực trực tiếp, sao mà hiểu được."
Kiều Loan lập tức bước đến, khoác vai Lương Linh một cách tự nhiên "Thì đúng là tụi tao không hiểu hết, nhưng tao biết biết Linh mạnh mẽ mà. Mày đã dám bước đi bước này, thì tao tin mày đủ sức để đối mặt."
Tiểu Vy nheo mắt, cười tươi "Mà này, Hà đừng quên là có bọn chị. Khi nào thấy mệt thì cứ gọi, bọn chị bao hết trà sữa, ăn uống giải stress!"
Lương Linh bật cười nhẹ, cảm thấy lòng bớt nặng hơn chút. Nhưng niềm vui chưa kéo dài bao lâu, điện thoại trong túi cô bật chợt rung lên. Linh nhìn màn hình, tim chợt thắt lại khi thấy hai chữ "Mẹ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro