Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tác giả: Khát mưa

Đề cử + Văn án:

Edit:

Trong tang lễ của ông tôi, chú út thuê vũ công nữ đến múa những điệu nhảy gợi cảm, khiến cho một thôn toàn nam nhân hú hét lên như âm thanh của quỷ đói.

Lúc chuẩn bị đóng nắp quan tài, nữ vũ công lại dính sát vào thi thể trần trụi của ông tôi, tứ chi tiếp xúc gắn chặt lại, kéo cũng kéo không ra đành phải đóng nắp lại để vũ công an táng chung với ông.

Sau ngày hạ táng, chú út người trần như nhộng, chết ở trên giường.

Điều bất ngờ hơn là nữ vũ công đáng lẽ phải nằm cùng ông nội lại ở dưới thân của chú ấy, ôm chặt lấy chú.

Đạo trưởng nói rằng đây là dâm thi diễm cốt muốn hút hết dương khí và diệt toàn thôn của tôi.

Link: https://zhuanlan.zhihu.com/p/631282096?fbclid=IwAR2q3u17KJl9M_hPnNgJj0QzsMGIxddteazEN81KQP6zzWesbVGnUbNQ98A_aem_AfVSAfTdDWrysrotc5_9x7dOwD2Wb8YNPdYeLGiTEGNdNjj2Om7-8EZZuSxumug4ZR0&utm_id=0

-----------------------------------

4

Lúc ở mộ, khi ông đạo sĩ bảo cha tôi nhìn vào gáy tôi, tôi lờ mờ biết rằng chắc chắn có điều gì đó bất thường ở cái lưng đã cõng xác chết của mình. 

Lúc đầu tôi không cảm thấy gì, nhưng bây giờ khi tôi ra khỏi bể bơi, tôi đã mọc rất nhiều lông trên lưng, chúng còn động đậy ... 

Tôi không thể không quay đầu lại nhìn chàng trai, cậu ấy có phải người vừa nãy đè tôi rất mạnh, và gần như muốn dìm chết tôi trong hồ bơi? 

Anh ấy vẫn để lộ hàm răng trắng và mỉm cười với tôi, và anh ấy đưa tay ra là kéo lưng áo tôi lên. 

"Cậu làm cái gì vậy!" Mẹ tôi vươn tay vỗ vỗ tay anh, gầm gừ: "Đừng tưởng cậu đẹp trai, có cơ bụng tám múi là có thể muốn làm gì làm!" 

"Mẹ, anh ấy muốn cứu con!" Tôi phun ra nước và phát ra âm thanh bất lực. 

Mẹ tôi xem quá nhiều video, và tất cả những gì bà xem là về người mẫu nam. 

Chàng trai vẫn chỉ cười nhẹ, sau khi cởi áo của tôi ra, cậu rút một nắm cỏ từ khe đá cạnh bể, xoa lên lưng tôi. 

Ngọn cỏ có những chiếc răng lởm chởm, vừa cọ vào lưng tôi lập tức cảm thấy đau rát. 

Nhưng anh vừa xoa xong, mẹ tôi kêu lên "Này này" mẹ tôi vội nói với chàng trai: "Xoa mạnh lên, nó không sợ đau, con phải dùng lực một chút!"

Mẹ sợ tôi vùng vẫy , còn ấn vào vai tôi : "Đừng cử động, thằng bé vò cỏ, những sợi lông sống đó đã bị bong ra. Nhưng mà lưng của con có một vết bớt màu đỏ khi nào vậy?" Tôi cũng đang tự hỏi vết bớt đó từ đâu ra . 

Tôi nghe thấy giọng nói trong trẻo của chàng trai nói: "Đây là vết tử thi, không phải vết bớt."

Bàn tay của mẹ tôi trên vai tôi khựng lại, bà nhìn cậu bé với vẻ hoài nghi: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Nhóc ác, đừng nghĩ rằng cậu đẹp trai, có vài tà thuật nho nhỏ mà có thể nói xàm. " 

"Mẹ!" Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao bố tôi bảo tôi không được nói với mẹ. 

Thiếu niên không thèm để ý, hắn nới lỏng ngọn cỏ quấn trên tóc, lại nhổ cỏ xoa xoa: "Đây là cỏ bóng râm chỉ mọc ở hồ, sợi tóc này là tơ lụa hút hồn. Mọc xuyên qua cực âm, một cô gái mang theo oán hận mà chết đúng không?"

"Cô ấy để lại những vết xác chết trên lưng cô. Và vì tóc của cô ấy dính vào lưng cô, nên cô ấy đã dùng sợi tóc đó để dán những sợi linh hồn vào lưng. Cô ấy muốn xâm chiếm cơ thể cô từng chút một và cuối cùng là chiếm đoạt thể xác của cô."

Anh ta đưa nhánh cỏ đến trước mặt tôi: "Cây âm thảo này có thể hút ra những tơ linh hồn này, tôi giúp cô vò ra, nữ thi cũng không tìm được cô." 

Tôi vội vàng gật đầu, xem ra người trẻ tuổi này là tiên nhân mà đạo sĩ yêu cầu tôi mời. Xoa xong, anh ta nhờ mẹ tôi đi lấy củi đốt đám cỏ đó.

Trong khi mẹ tôi không ở đây, tôi kể câu chuyện về buổi khiêu vũ trong nhà tang lễ và cái chết bi thảm của cô vũ công bị biến thành một dâm thi chuyên đi dụ dỗ hút dương khí.

 Chàng trai trẻ chỉ ngồi bên bể bơi, vừa đạp trên mặt nước, vừa cau mày không ngừng, khuôn mặt trắng bệch, vừa đưa tay ra, nhét cỏ bên bể vào miệng nhai. 

Tôi nói xong, anh ta vẫn không nói, chỉ nhét cỏ vào miệng. 

Thực ra tim tôi cũng đập thình thịch, tôi và mẹ đợi bên bể bơi ít nhất một tiếng đồng hồ, nhưng không có ai xuống nước, mà anh ấy lại từ đáy bể đi ra.

Anh ta đi ra, giúp tôi giải trừ tơ linh hồn cùng vết thi thể trên lưng, mặc kệ anh ta là long hay là gì, có lẽ chỉ có anh ta mới có thể cứu chúng tôi. 

Thấy anh ta không nói gì, tôi vội vàng nói: "Tôi biết là người nhà của tôi có lỗi, chỉ cần có thể cứu người nhà của tôi cùng với thôn dân, muốn tôi làm gì cũng được."
"Bố mẹ và em gái ốm nặng của cô ấy  ở nhà? Gia đình tôi có thể giúp đỡ! Cô ấy có tâm nguyện gì khác, chúng tôi có thể cố gắng hết sức để thực hiện, hoặc bắt giữ tất cả những kẻ đã làm hại cô ấy và trừng phạt bọn họ!"

"Con không cần phải làm gì cả, nó muốn giết con!" Mẹ tôi vừa mới trở về, nghe thấy lời này liền tức giận la lên: "Muốn trách thì trách chú mày, ông ấy làm chuyện này để livestream kiếm tiền." 

Bà ấy không biết rằng chú út Tiểu Quyền đã chết. 

Tôi còn không biết vũ công này có bao nhiêu oán hận! Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào chàng trai, chờ đợi câu trả lời của anh ta. 

Sau khi nhai cỏ một lúc lâu, anh ấy đưa tay về phía tôi. 

Tôi tưởng anh ta xin tiền, nhưng khi tôi chạm vào điện thoại thì nó rơi xuống nước.

Tôi vội giằng lấy từ trên người mẹ tôi, điện thoại di động, ví tiền và sợi dây chuyền vàng trên cổ bà. 

Đặt vào trong tay anh ta: "Chỉ cần chuyện này có thể giải quyết, anh có điều kiện gì, chúng tôi đều sẽ đồng ý!" 

Không có gì quan trọng hơn tính mạng! Chưa kể đó là tính mạng của cả gia đình, cả làng!

Nhưng chàng trai chỉ nhìn vào đống đồ, chớp mắt, lấy đồ đặt xuống đất, nắm tay tôi, kéo đến trước mặt. 

Trên người anh lúc này chỉ độc một chiếc quần lót màu đen, tuy mặt búng ra sữa nhưng anh có một thân hình khỏe mạnh và cơ bụng 8 múi. 

Nghĩ đến đạo sĩ trước khi đến mấy lần nhắc tới tôi là cơ thể thuần âm, sau đó lại nhìn thấy bàn tay đưa tới trước ngực, sắp chạm vào cơ ngực của hắn, tim ta nhảy dựng lên tận cổ họng. 

Người ta nói rằng rồng hay giao đều giống nhau. 

Trông anh ta tuấn tú đẹp trai thế này chắc không thích tôi làm gì phải không?

Ngay khi mặt tôi đỏ bừng nóng bừng, anh ấy nâng tay tôi lên, từ từ cúi đầu xuống, sau đó dùng môi che vết thương trên cổ tay tôi. 

Đầu tiên là hơi ấm, sau đó là cảm giác mát lạnh lan tỏa trên vết thương châm chích ngâm trong nước. 

Một miếng thảo mộc xanh đã nhai được đắp lên vết thương.

 Anh đưa tay ra dán thuốc. 

Sau đó anh ấy nói với tôi: "Đi thôi, đi xem một chút." Nhìn thuốc trên cổ tay, lòng tôi chợt thấy ấm áp. 

Vừa rồi anh ấy nhai rất lâu, là nhai thuốc cho tôi! 

Nhìn thấy anh mặc một cái quần lót, hai chân thon dài cường tráng chôn vùi, eo hẹp lộ ra, đi thẳng ra ngoài. 

Tôi vội vàng gọi: "Ngươi không có quần áo sao?"

Không biết là rồng hay ngươi, nhưng biết mặc nội y đã không tồi. 

Mẹ tôi là một bà cô già, bà cười "haha" và nói: "Không sao, trông rất tuyệt!" 

Chàng thiếu niên chớp mắt với tôi, sau đó nhìn chiếc quần lót phồng lên của mình, quay người và nhảy xuống bể bơi.

Lúc trở ra lần nữa, anh ta mặc một bộ đồ màu đen, làn da trắng như ngọc, ngũ quan càng thêm thanh tú.

Thấy mặt trời đã ngả về tây, tôi không quan tâm đến những chuyện khác, liền dẫn anh vội vã quay về. 

Trên đường đi, mẹ tôi cứ nhìn anh, nhưng không dám hỏi thẳng anh ta là long, giao hay thứ gì khác.

Thay vào đó, tôi hỏi tên của anh ấy, là Huyền Hao. 

Nếu bạn hỏi những câu hỏi khác, anh ấy sẽ chớp đôi mắt đen láy, phồng khuôn mặt trắng sữa, nghiêng đầu và nhìn bạn một cách ngây thơ. 

Kiểu tôi không biết, tôi không hiểu hay tôi không muốn nói ra. 

Mẹ tôi đánh xe về, tôi đưa Huyền Hào ra mộ ông nội. 

Khi chúng tôi đến, cha tôi và đạo sĩ đã trồng những vòng cây đào xung quanh mộ. Trên gỗ đào có những đường vân mực hình tròn, vẫn là loại trong ba lớp ngoài ba lớp, giống như đã giăng mấy lớp lưới. 

Để ngăn chặn dâm thi bên trong chui ra ngoài, đạo sĩ cũng đã rất nỗ lực. 

Thấy ta mang Huyền Hạo tới, đạo sĩ nhìn dáng vẻ trẻ con trắng nõn của hắn cũng sửng sốt, đi vòng quanh Huyền Hạo, mày càng nhíu chặt hơn.

Tôi kéo anh ấy sang một bên, kể cho ông ấy nghe về sự việc kỳ lạ bên hồ bơi vừa rồi, và cho đạo sĩ xem những loại thảo mộc dán trên cổ tay tôi. "Âm thảo có kéo ra tà khí tác dụng, ta đã nhiều lần tới ao, nhưng cũng không có nhìn thấy âm thảo, hắn nếu như có được, chứng minh Đạo gia quả nhiên thâm thâm." Đạo sĩ vẻ mặt cung kính nói. 

Lập tức nói với Huyền Hạo về kế hoạch của mình: "Thân thể đầy dâm khí của Tề Thư Nguyệt, trước đầu thất phải hấp thụ dương khí. Mặc dù bây giờ có cây đào bao quanh mộ, nhưng nàng nhất định sẽ quay lại, cô ta lại muốn chạy ra ngoài g.iết người."

Đạo sĩ nói xong, cúi đầu khom lưng. 

Ngay khi bố tôi kéo tôi, ông muốn chúng tôi quỳ xuống.

Huyền Hạo vội vàng kéo chúng tôi lại, dùng ánh mắt vô tội nhìn chúng tôi rồi lắc đầu tỏ ý không cần quỳ. 

Liếc nhìn mộ phần, lông mày hung hăng cau lại: "Nàng sao lại chết? Nếu là vừa mới chết nhục, sao có thể nhanh như vậy biến thành dâm thi, còn bò ra mộ lấy đi hại người?"

Cùng lúc đó, sắc mặt cha tôi thay đổi, ông ngập ngừng không nói được. Đạo sĩ ánh mắt lấp lóe, vội vàng lắc đầu: "Ta cũng không biết cụ thể, nàng có lẽ là chết nhục, khi chúng ta phát hiện, nàng đã trần truồng nằm ở trong quan tài của Thư tiên sinh." 

Huyền Hạo không hỏi thêm câu nào. 

Anh ấy chỉ nhìn tôi và nói: "Vì Thư Nguyệt sẽ canh giữ phần mộ và khiêng xác, tôi đã chuẩn bị một số thứ." 

Khi tôi nghe nói rằng anh ấy đã chuẩn bị xong, trái tim tôi lập tức thư thái. 

Khi đưa anh ta về nhà, anh viết một danh sách và nhờ mẹ tôi chuẩn bị một ít tiết gà, chu sa, mực đen, tro hương, v.v. 

Nhà tôi vừa tổ chức một buổi lễ Đại Pháp, vì vậy những thứ này luôn sẵn có. 

Sau khi tìm được, Huyền Hạo vớ lấy một nắm đất không biết từ đâu trộn thành thứ nước sền sệt rồi nói với tôi: "Cởi hết quần áo ra, tôi vẽ bùa lên người cô". 

Tôi vội vàng vén quần áo trên người lên, ngoan ngoãn nằm xuống sô pha, để anh vẽ. 

Dù sao vừa rồi xoa cũng xoa rồi, có gì mà che đâu. "Cởi hết ra, phía trước cần sơn, tứ chi cũng vậy. Tơ âm hồn thích âm, lưng là dương, ngực là âm, cô hiện tại là cơ thể thuần âm, phải bảo vệ toàn thân. Ngăn cản tơ linh hồn xâm nhập vào cơ thể."

Huyền Hạo điều chỉnh lớp sơn, khuôn mặt trắng như sữa của anh ấy đầy nghiêm túc. 

Mặt tôi nhất thời nóng bừng, nhưng nhìn ánh mắt anh trong veo như vậy, tôi lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá bẩn thỉu. Tôi nghiến răng đóng cửa ra vào và cửa sổ, rồi xấu hổ cởi bỏ quần áo. 

Nhắm chặt mắt lại, cố gắng xem mình là một con cá chết. 

Nhưng Huyền Hạo không dùng bút hay thứ gì tương tự, mà trực tiếp nhúng ngón tay vào sơn và vẽ trên người tôi. 

Có thể cảm nhận được hơi nóng từ những ngón tay của anh ấy trên da, cũng như từng nét khi anh ấy vẽ.

Tôi kìm lại một lúc, bất giác mở mắt ra. 

Nhưng tôi thấy đôi mắt anh cụp xuống một nửa, lông mày hơi nhăn lại và khuôn mặt trắng bệch căng thẳng, đầy vẻ nghiêm nghị. 

Dường như không có suy nghĩ lung tung... 

Tôi nhìn anh ấy, nhướng mắt nhướn mày, đôi mắt lấp lánh nhưng lại tràn đầy nghiêm túc.

Tôi đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình quá bẩn thỉu! 

Tôi vội vàng nhắm mắt lại, lần đầu tiên đọc thuộc lòng tất cả những bài văn xuôi và bài thơ cổ mà tôi có thể nhớ được. 

Nhưng theo tay Huyền Hạo rút xuống, thân thể tôi càng lúc càng nóng. 

Đầu tôi mù mịt, không nhớ nổi những bài thơ cổ nên phải học thuộc lòng các công thức nhân chia. 

Nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần, toàn thân như muốn bốc cháy, mới nghe Huyền Hạo nói: "Được." 

Tôi vội vàng đứng dậy kéo chăn lên đắp . 

Nhưng tôi thấy Huyền Hạo mồ hôi nhễ nhại, thấy tôi nhìn anh, mặt trắng bệch nghiêm túc nói: "Vẽ bùa nhọc quá, phải điều chỉnh hơi thở. Ở đây có giếng cổ không?" Anh ấy từ trong ao đi ra . Nước giếng có thể giúp anh.

Tôi vội nói với anh là ở đầu làng có một cái giếng nước cổ, anh có thể thử xem.

 Huyền Hạo vừa đặt bát xuống liền rời đi. 

Sau khi anh đi, tôi đắp chăn xuống mặc quần áo, lúc này mới phát hiện trên người không có vết tích gì. 

Nhưng bát chu sa và sơn gà rõ ràng đã không còn. 

Thấy trời đã tối, tôi mặc quần áo, mượn điện thoại di động của mẹ gọi cho bố. 

Dù là đạo sĩ hay cha tôi, họ đều đang che đậy nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của vũ công, rõ ràng là có khúc mắc lớn trong chuyện này

Tôi hỏi lại, nhưng bố tôi chỉ nói với tôi: "Tiểu Nguyệt, bố sẽ không làm hại con đâu. Chắc con cũng đoán được vũ công chết như thế nào rồi. Con biết những lão già trong thôn đó vô liêm sỉ như thế nào. Con không liên quan gì đến cái chết của cô ấy, nhưng con ..."

"Đạo sĩ nói, nếu chúng ta nói rõ ràng, đại tiên sẽ không cứu chúng ta vì người nghĩ rằng dân làng đã làm điều ác." 

Giọng điệu của cha tôi đầy bất lực, ông trầm giọng nói, "Đừng hỏi nữa, con cứ giả bộ không biết đi."

"Vậy thì giải thích cho con, cha không thể nói cho mẹ của con, chú Tiểu Quyền đã chết, cha cùng đạo sĩ sẽ lo liệu thi thể, và không ai biết chuyện trong thời gian này. "

Lòng tôi nặng trĩu, nhưng liệu sự che giấu này có thực sự giải quyết được vấn đề? Khi tôi trả điện thoại, tôi hỏi mẹ, mẹ chỉ thở dài.

Nghe nói vũ công bị lão già ế lâu năm trong thôn bắt đi, nhất định là có chuyện gì. 

Nhưng tai nạn xảy ra vào lúc sáng sớm, khi quan tài được niêm phong vào lúc rạng sáng, thi thể của vũ công đã vào trong quan tài. 

Nhìn thân thể cô vũ nữ, có thể biết cô đã bị tra tấn rất nhiều, phải hơn một người, nên cô ấy mới có thể tức giận đến mức muốn tiêu diệt cả làng?

Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, thi thể biến hóa cũng không nhanh như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro