CHAP5
Dù ngôi nhà im ắng và ánh sáng ban ngày đã chiếu rọi vào những góc tối, Linh không cảm thấy sự an tâm nào. Cô đứng dậy, mệt mỏi và rã rời, nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của những linh hồn chưa được giải thoát hoàn toàn. Lời nguyền đã bị phá vỡ một phần, nhưng liệu cô có thực sự giải thoát được họ?
Khi Linh rời khỏi ngôi nhà, cô cảm thấy như một phần của mình vẫn còn bị giam cầm trong đó. Bước chân cô nặng nề, và dù đã rời khỏi, cô không thể gạt bỏ đi cảm giác bị theo dõi. Những tiếng thì thầm kia vẫn vang vọng trong đầu cô, như một lời cảnh báo không ngừng nghỉ.
Ngày qua ngày, Linh cố gắng trở lại cuộc sống bình thường, nhưng những hiện tượng kỳ lạ lại tiếp tục. Ban đêm, cô thấy bóng người di chuyển ngoài cửa sổ, những cánh cửa tự động mở và đóng mà không có lý do. Và rồi, một đêm, khi cô đang ngủ, cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Linh... Em nghĩ mình đã thoát sao?"
Linh tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Cô lao ra khỏi giường, vội vã tìm chiếc đèn pin. Nhưng khi ánh sáng chiếu ra, cô chỉ thấy những bức tường đơn giản của căn phòng. Tuy nhiên, tiếng thì thầm vẫn không ngừng, như thể chúng đang xuyên qua từng lớp vải của màn đêm.
Ngày hôm sau, Linh quyết định quay lại ngôi nhà một lần nữa. Dù có cảm giác sợ hãi, nhưng cô biết mình phải làm rõ mọi thứ, phải tìm cách kết thúc tất cả. Cô đã nghe lời sư thầy, đã thực hiện tất cả những gì cần làm, nhưng hình như cô đã bỏ sót một điều gì đó quan trọng.
Khi cô đến ngôi nhà, nó không còn lạnh lẽo như trước, mà giống như một cái bẫy. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, nhưng có một thứ gì đó khác biệt. Linh cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, như thể ngôi nhà đã sẵn sàng nuốt chửng cô lần nữa.
Linh đi vào bên trong, lần này không còn sợ hãi nữa. Cô bước vào phòng khách, nơi mọi chuyện bắt đầu. Nhưng ngay khi bước vào, cô nhìn thấy một điều không thể tin được. Trên bức tường, nơi trước đây có vết máu đã khô, một câu chữ mới đã được viết, lần này bằng những ký tự lạ.
"Không phải tất cả đã kết thúc, Linh. Em sẽ mãi là một phần của chúng tôi."
Linh cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô tiến gần hơn và nhận thấy rằng những chữ này không chỉ được viết bằng máu. Có gì đó, như một thứ vật chất lạ, vẫn còn ướt trên tường, như thể chúng đang sống, đang rỉ ra từng giọt.
Đột nhiên, những tiếng bước chân vang lên phía sau cô. Linh quay lại và nhìn thấy một bóng người mờ ảo đứng ngay trong cửa. Đó là hình ảnh của người phụ nữ mà cô đã gặp trong ngôi nhà lần trước, nhưng lần này, cô ta không cười. Mặt cô ta vặn vẹo như thể đầy nỗi thống khổ, đôi mắt trắng dã nhìn Linh chằm chằm.
"Em đã đến đây để giải thoát chúng tôi," giọng cô ta vang lên, nhưng không phải như một lời cảm ơn. Nó như một lời nguyền, "Nhưng em sẽ không ra đi một mình."
Linh lùi lại, tim đập thình thịch trong ngực. Cô không còn sợ hãi như trước, nhưng lần này, cô cảm thấy sự thật sắp bộc lộ. Những linh hồn này không chỉ muốn sự giải thoát, chúng muốn kéo tất cả vào thế giới của chúng. Và cô, với sự can đảm của mình, đã quá gần để trở thành một phần trong đó.
Cô bước đến chiếc bàn cổ, nơi vẫn có những mảnh giấy mà cô đã tìm thấy lần trước. Những dấu hiệu kỳ lạ và không thể hiểu được. Linh bắt đầu hiểu ra rằng những ký tự trên tường chính là một câu thần chú—một loại lệnh để mở cánh cửa giữa hai thế giới.
"Con phải ngừng lại... ngừng đọc!" Một giọng nói khác cất lên từ phía sau, là một hình bóng khác—là sư thầy.
Linh quay lại, nhưng ông không còn là sư thầy mà cô từng biết. Khuôn mặt ông nhợt nhạt, đôi mắt ông trống rỗng, và từ miệng ông, những âm thanh kỳ quái phát ra, như thể ông không còn là con người.
"Cái giá của việc giải thoát là chính bản thân mình. Con không thể cứu họ, Linh. Họ sẽ luôn quay lại, luôn tìm kiếm."
Linh không còn sự lựa chọn nào nữa. Cô nhận ra rằng cái giá phải trả để giải thoát linh hồn là quá lớn. Và trong khoảnh khắc đó, cô quyết định rằng mình sẽ là người gánh chịu mọi thứ.
Cô cầm mảnh giấy đỏ lên lần nữa, đặt nó vào giữa phòng, lẩm bẩm những lời cuối cùng, kết thúc lời nguyền. Một cơn sóng âm thanh như thể bão tố bùng lên. Những linh hồn đã bị giam cầm dường như nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ được giải thoát.
Và rồi, ngôi nhà lại im lặng.
Linh không còn nghe thấy tiếng thì thầm nữa. Nhưng khi cô quay lưng đi, một bóng đen lại lướt qua sau cô, một lần nữa... vẫn là cái bóng của những linh hồn đó.
Vậy là, ngôi nhà cũ đã bị phá hủy, nhưng liệu linh hồn của những người đã chết có thật sự được giải thoát? Hay chúng vẫn còn lẩn khuất đâu đó, đợi chờ sự trở lại?
Câu chuyện chưa bao giờ kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro