92
Trước khi gặp Lingling, Orm chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ thuốc. Nàng vốn tuỳ tính, bỏ thuốc đối với nàng mà nói, không phải chuyện đơn giản như nói qua miệng, có thể gọi là khiêu chiến.
Nhưng một câu của Lingling khi đó, liền khiến nàng có đủ kiên trì.
Từ lúc bắt đầu, Orm chỉ vì muốn Lingling đồng ý đi biển cùng mình mới đáp ứng không hút thuốc; mà sau đó, nàng quyết tâm bỏ thuốc, chỉ vì Lingling không thích, mỗi lần cơn thèm thuốc kéo lên, Orm liền nghĩ đến dáng vẻ Lingling nhíu mày nhìn mình; để rồi khi các nàng ở chung một chỗ, Orm nói chỉ cần mỗi lần nàng nhịn thuốc, Lingling tặng cho nàng một nụ h.ôn, kết quả phương pháp này quả nhiên hiệu quả.
Lingling nhớ không hết có bao nhiêu lần, Orm mượn cớ thèm thuốc, mặt dày mày dạn ôm cô h.ôn cô, đại khái cũng từ lúc đó, Lingling đã hình thành thói quen được Orm ôm, mà cô cũng yêu thích loại cảm giác này.
Tháng sáu, lại là mùa hạ của một năm.
Sau mười lăm năm, Orm và Lingling rốt cuộc đi đến bãi biển lần đầu tiên các nàng gặp gỡ...
Cùng người mình thích đi du lịch, là tâm nguyện của Orm.
Một mình nàng đi qua rất nhiều con đường, đã từng ước mơ tương lai sẽ có ngày, một người có thể cùng nàng bồi tiếp cùng nhau. Kể từ khi quen biết Lingling , Lingling từ từ biến thành người trong lòng.
Mà trải qua đủ loại thử thách, rốt cuộc Orm cũng chờ đến ngày này.
Mặc dù chỉ là chuyến du lịch ngắn hạn, nhưng Orm vui vẻ lộ rõ trên mặt, Lingling nhìn ra, nàng rất thích đi du lịch.
Tới địa điểm, là đêm thứ sáu.
Biệt thự view cảnh biển, còn có hồ bơi riêng biệt, xem ra Lingling đều chuẩn bị sẵn sàng cho công tác dạy nàng tập bơi. Giẫm lên bậc thang bước lên lầu hai, đẩy cửa ban công phòng ngủ, trước mắt là cảnh biển rộng dài.
Yên tĩnh lãng mạn, tầm mắt khoáng đạt.
Orm đứng ngoài cửa sổ tầng thượng ở lầu hai, gió đêm lạnh lẽo, xen lẫn hương vị biển cả, ngẩng đầu nhìn, bầu trời đêm đầy sao sáng chói.
Sao trời nơi đây nhiều sao hơn chốn thành thị.
Lingling đứng bên cạnh, chỉ có bọn họ, thế giới hoàn thoàn thuộc về hai người.
"Thích chỗ này không?" Lingling đứng ra sau lưng vây lấy Orm, gió biển thổi, thoải mái híp híp mắt. Bề bộn bôn ba hơn nửa tháng, hiện tại rốt cuộc có thời gian hít thở, Lingling thử dỡ bỏ toàn bộ áp lực và gánh nặng trong lòng xuống, dành hai ngày cho Orm cũng là cho chính mình.
"Thích." Orm quay đầu, dán vào gương mặt Lingling , giờ khắc này mỹ hảo tựa cảnh mộng, từng nhìn qua sao trời nhiều nơi như vậy, chỉ có nơi này, khắc sâu vào ký ức. Orm hôn lên môi Lingling , cười hài lòng, "Kwong tổng, hai ngày tới chị chỉ thuộc về em thôi, được không."
Orm lo sợ công việc quay cuồng, mấy cuộc điện thoại sẽ phá hỏng bầu không khí, loại chuyện này, không phải chưa từng xảy ra.
Lingling ôm Orm như cũ, cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy ôm nàng liền giảm bớt lo toan, cả người vô thức buông lỏng. Nàng từ từ nhắm mắt, thì thầm bên tai Orm một câu: "Bất kể lúc nào, chị đều thuộc về một mình em."
Orm sững sờ, Lingling luôn hờ hững nói ra một câu, để nàng biến sắc. Tâm động nhất, là Lingling không phải dỗ ngon dỗ ngọt, chỉ vẻn vẹn trong lúc lơ đãng bộc lộ tâm tình.
Một đợt sóng xô vào bờ cát, phát ra tiếng vang dễ nghe.
Gió biển thổi chầm chậm, tươi mát.
Orm quay người ôm Lingling , ép cô vào rào chắn sân thượng, đối mặt lặng yên, cười ngọt ngào, nhắm mắt lại ăn ý hôn lên môi đối phương, càng hôn càng sâu, càng ôm càng gấp.
Gió biển phảng phất mang theo hương vị ngọt ngào, thấm vào ruột gan.
Bởi vì Orm, một Lingling xưa nay đạm mạc với tất cả mọi chuyện, thêm một lần nhấc lên hứng thú mới, ví dụ như bị Orm dụ dỗ chơi với Baobao Uni mập mạp, ví dụ như chuyến du lịch ngắn ngày lần này.
Cuộc sống trước đây của Lingling giống như một bộ phim đen trắng, Orm từng bước tô điểm thêm màu sắc, có sáng tỏ, có ảm đạm, nghiễm nhiên biến thành dáng vẻ mình thích.
Lingling cũng không ngờ tới, cô sẽ sống cuộc sống như bây giờ, trải qua không giống quy hoạch bài bản, nhưng rất hạnh phúc.
Sự nghiệp có kế hoạch, nhưng tình cảm không thể, đôi khi tâm động khiến người ta nhìn không thấu, tựa như Lingling bây giờ cũng không nhìn thấu, tại sao cô lại yêu Orm, người nhỏ hơn cô tám tuổi, chỉ biết yêu chính là yêu.
Lingling rất may mắn, trước đó không bỏ lỡ Orm, nếu như thật sự bỏ lỡ, cô không biết mình sẽ phải hối hận đến bao lâu.
Là Orm kéo Lingling ra khỏi chốn tối tăm mờ mịt, để nắng ấm xuyên vào, mang theo ánh sáng cùng ấm nóng.
Lingling thích nhất, là thời điểm kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ đọng trên mặt Orm, yên tĩnh mỹ hảo, đẹp như bức hoạ.
Orm thích lì lợm nằm ỳ, Lingling thường ôm nàng, nằm theo nàng mấy phút, sau đó vuốt má đánh thức nàng. Orm gặp chút khó khăn khi rời giường, luôn luôn ngáp dài kèm theo cái nhíu mày, nhưng lúc mở mắt ra thấy Lingling , không nhịn được nỉ non nũng nịu, cười cười hôn cô.
Liền ngay cả quan niệm thời gian, cũng bị Orm kéo cho xuất hiện chứng lề mề, mỗi sáng đều có ý nghĩ không muốn tới công ty.
Lingling bắt đầu chờ mong ngày nghỉ, mà không còn muốn cả ngày tê liệt chính mình trong công việc.
Sáng sớm, sáu giờ ba mươi phút.
Báo thức trên di động đúng giờ vang lên, Orm đưa tay quả quyết tắt đi, tiếp tục ôm Lingling ngủ.
"Không dậy sao?" Lingling mở mắt ra, thuận tay vuốt vuốt tóc Orm, lười biếng nói, "Hôm nay em muốn đi đâu?"
Orm đưa tay sờ sờ mặt Lingling , nhíu mày mơ màng oán trách: "Chị lại đặt báo thức, rõ ràng đã nói ngủ đến khi nào thức thì thôi."
Lingling khẽ vuốt tấm lưng trơn bóng mảnh mai, lúc này có đủ thời gian để các nàng ngủ nướng, cô cười Orm: "Đi du lịch cũng nằm nướng?"
Kỳ thực không quan trọng đi chơi ở đâu, mà là Lingling bồi bên cạnh nàng. Mặc dù chỉ có hai ngày, nhưng theo Lingling cùng một chỗ, bất kể làm gì, Orm cũng không cảm thấy lãng phí thời gian. Orm nghịch ngợm xoa xoa mặt Lingling , vẻ mặt thành thật, học giọng điệu nghiêm túc của Kwong tổng, nói: "Cùng em nghỉ ngơi thật tốt."
Lingling hừ nhẹ, kéo Orm qua, vùi đầu vào trong ngực nàng, híp mắt cọ xát, đây là lần đầu tiên Lingling hành động như vậy.
Lingling cọ có chút ngứa, Orm nhắm mắt cười cười, uốn éo thân mình ôm Lingling càng chặt hơn, nghĩ không ra dáng vẻ Kwong tổng nũng nịu, nàng thích nhìn Lingling như vậy, ngẫu nhiên cũng cần nàng trấn an.
Đã là người thì sẽ có thời điểm yếu đuối, Orm không muốn nhìn Lingling chồng chất công việc ở trong lòng, trước mặt người khác cô có thể làm Kwong tổng hô phong hoán vũ, nhưng ở trước mặt nàng,
Orm chỉ hi vọng cô chỉ là Lingling , đơn giản vui vẻ là được rồi.
Tắt tất cả báo thức, Orm và Lingling ôm nhau, lại lui vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro