Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

44

Tháng tư ánh mặt trời dịu nhẹ, Orm ngồi ở ban công đọc tạp chí, dâu tây ở một bên nghịch ngợm đồ chơi, Uni thì cuộn mình trong lòng nàng, lười biếng hưởng thụ ánh nắng.

Đây là cuộc sống lý tưởng Orm hẳng ao ước, nếu như có thể gặp được người sống cùng nàng đến hết quãng đời còn lại, nàng sẽ nuôi hai con cún, sống trong một ngôi nhà có mảnh vườn nhỏ trồng hoa, hai người có thể cùng nhau đi du lịch đây đó, cũng có thể ở nhà mỗi cuối tuần, dính vào nhau hưởng thụ trọn vẹn từng khoảnh khắc.

Orm không đủ hiểu Lingling, mà thật ra, Lingling cũng không hiểu Orm.

Lingling xem Orm giống Jane luôn hướng tới tự do, thích trời cao biển rộng, nhưng Orm thích lữ hành là bởi vì nội tâm cô tịch, nàng mải mê rong ruổi, là bởi vì không gặp được người để nàng dừng chân.

Mười giờ sáng, Ken tìm đến, hai người được mời đến nhà Yonezu dùng bữa.

Yonezu tiên sinh là tổng biên tập tạp chí, có hứng thú với văn hoá Thái Lan, vợ của hắn là người Nhật gốc Thái, cho nên không ít lần Orm tham gia Katou.

Đồng hành cùng Orm và Ken, còn có hai vị tác gia trẻ tuổi.

Cuộc gặp gỡ lần này, chủ yếu là thảo luận về quý đặc biệt của tạp chí hoa anh đào, chủ đề là hoa anh đào và tình yêu. Lấy cảnh Chiang Mai, Osaka, Pattaya, và Bangkok, bốn địa điểm, và những cố sự tình yêu xoay quanh đó.

"Nói về tình yêu ở Osaka, có thể phỏng vấn tổng biên tập và phu nhân được không? Xin nhờ các vị!" Một vị tác gia trẻ tuổi đề xuất.

"Cố sự của tổng biên tập và phu nhân còn lãng mạn hơn phim tình cảm trên TV." Ken nói với Orm.

Orm nhìn hai vị tiền bối ngồi trước mặt, mái tóc đều đã nhiễm sương trắng, vẫn tay nắm tay, chuyện tình yêu đẹp, có lẽ cũng chỉ như thế.

Nhắc đến chuyện cũ, Yonezu tiên sinh kể đến say sưa.

Ngày trẻ hắn nổi tiếng là ba lô khách, từng đi bộ xuyên qua Thái Lan, gây nên tiếng vang không nhỏ.

"...Thổ lộ đến lần thứ bảy, lúc ấy phu nhân mới đón nhận tôi."

Bảy lần, Orm không thể không bội phục nghị lực của ông.

"...Lúc đầu tôi không có ý định gả cho ông ấy, rất nhiều quan niệm đều không phù hợp, lúc ông ấy chỉ yên lặng không nói gì, vẫn xách ba lô du ngoạn khắp nơi, tôi không có cảm giác an toàn, nào dám đồng ý." Yonezu phu nhân làm giáo viên tiểu học, bà muốn một cuộc sống an ổn hơn là lãng mạn và bất ngờ.

"Xin hỏi lần thứ mấy Yonezu tiên sinh bày tỏ, phu nhân mới bắt đầu động tâm?" Một vị tác gia lên tiếng phỏng vấn, bàn tay vẫn hí hoáy ghi chép cuộc nói chuyện.

"Lần đầu tiên." Yonezu phu nhân nhớ lại đoạn ký ức năm xưa, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào, "Lần đầu tiên tôi đã động tâm."

"Vậy tại sao ngay từ đầu phu nhân không nói ra suy nghĩ của mình cho Yonezu tiên sinh? Có lẽ ngài ấy đã sớm hiểu ra."

"Bởi vì ông ấy thích du ngoạn." Yonezu phu nhân cười, giải thích, "Một người thích du ngoạn, sao tôi có thể trói buộc bên mình."

Orm nghe phu nhân nói, lại nghĩ tới lời của Jane, nàng nhìn ly trà trên bàn đến xuất thần.

Sau đó bọn họ đàm luận cái gì, Orm đều không nghe thấy, nàng cứ mãi loay hoay trong mớ tâm tư hỗn độn, Lingling thật sự đã uống say, gọi tên của nàng?

Jane nói: "Chị ấy không thể giữ em lại."

Lingling, chị ấy nghĩ như vậy sao?

"Orm, không hợp khẩu vị sao?" Yonezu phu nhân thấy Orm ngẩn người lên tiếng hỏi, đã lâu không dùng tiếng Hàn, không tránh khỏi có một chút cứng nhắc.

"Tay nghề của phu nhân rất cao, tôi rất thích." Lúc này Orm mới hồi thần.

Khi về đến nhà, nàng gửi cho Lingling một tin nhắn, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Nhật Bản nàng chủ động nói chuyện với cô.

Là hình ảnh của vườn hoa anh đào, Orm chụp ở công viên mấy ngày trước.

Yêu tinh nhỏ: [Hoa anh đào nở, đẹp không?]

Osaka trời đã tối, Bangkok vừa bị màn đêm bao phủ.

Lingling ngồi trên ghế ở ban công, thưởng thức ly cà phê, tiếp tục làm việc.

Ban công phòng bên cạnh thắp đèn sáng rỡ, hộ gia đình mới đã chuyển đến, Lingling luôn có ảo giác là

Orm quay về.

Màn hình điện thoại sáng lên, báo có tin nhắn.

Lingling nâng di động, là Orm.

Đã hơn bốn tháng, Orm chủ động liên lạc với cô.

Lingling nhìn chằm chằm lời nhắn và bức ảnh đi kèm, qua mấy phút mới nhắn lại.

Cán bộ kỳ cựu: [Đẹp]

Cách đó mấy ngàn cây số, Orm nhìn dòng tin nhắn, trong lòng đắng chát, Kwong tổng nói chuyện phiếm vẫn lạnh nhạt như cũ.

Orm ôm dâu tây và Uni trong ngực, tiện tay chụp hình gửi cho Lingling.

Yêu tinh nhỏ: [Em nuôi cún, bên trái là Uni, bên phải là Baobao.]

Lingling bấm mở tin nhắn, trong tấm ảnh, Orm ngồi trên sàn nhà, một đôi chân trắng thon dài xếp bằng một chỗ, không nhịn được thầm trách, bây giờ mới tháng tư, đã mặc ít như thế.

Hình như nàng gầy hơn trước.

Cơ hồ mỗi ngày Orm đều update hoạt động mới, Lingling đều theo dõi, chỉ là không lưu lại dấu vết, nhưng xưa này nàng không đăng hình của mình.

Lingling nhận ra Baobao và Uni, Orm đi những đâu, Lingling đều biết, cô cảm thấy cuộc sống bây giờ rất hợp với nàng, có lẽ mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ?

Mười mấy phút sau.

Cán bộ kỳ cựu: [Cẩn thận bị lạnh.]

Cứ như vậy Orm bắt đầu liên lạc lại với Lingling, cố gắng gồng mình bốn tháng, thế nhưng vừa nghe thông tin liên quan đến cô, nàng liền bỏ mặc tất cả.

Orm không muốn từ bỏ, thậm chí động đậy suy nghĩ về nước.

Jane lưu lại Nhật Bản một tuần, lại quay về Bangkok, tìm gặp Lingling, câu nói đầu tiên chính là: "Em gặp được Orm ở Osaka."

Lingling rót cho Jane cốc nước, lại duy trì bộ dáng thờ ơ: "Em ấy tốt chứ."

Jane nghĩ, để xem chị có thể ung dung đến bao giờ.

"Rất tốt." Jane nhận lấy cốc nước, uống một ngụm,

"Chụp ảnh cho tạp chí du lịch, nuôi hai con cún, còn có cô bạn gái người Nhật, dáng dấp không tệ, chị muốn xem hình không?"

"...Còn có cô bạn gái người Nhật, dáng dấp không tệ, chị muốn xem hình không?"

Jane tiếp tục tiếp tục phát huy năng khiếu biến hoá tài tình, nghiêm trang đứng trước mặt Lingling nói bậy nói bạ.

Mà nghe được câu này, Lingling không mảy may cân nhắc tính chân thực. Chỉ cảm thấy một số thứ không thuộc về mình bị "đoạt" đi, bởi vì không thuộc về mình mà thương cảm, dẫu biết không thuộc về mình nhưng bị "đoạt mất" lại không ngăn được cảm thấy mất mát.

"Tình cảm của hai người rất tốt, cô gái kia đối xử với Orm không chê vào đâu được." Jane tiếp tục nói, bản lĩnh thêm mắm dặm muối có thừa.

Một câu ngắn ngủi, không miêu tả kĩ càng. Trong nháy mắt, Lingling dường như nhìn thấy bộ dạng Orm nũng nịu trong lòng người khác, một khi yêu đương nàng nhất định sẽ rất dính người. Gần đây nàng cũng thoải mái nói chuyện phiếm với cô, là bởi vì đã có tình yêu mới cho nên tâm trạng tốt sao?

Jane cho rằng trong chuyện tình cảm Lingling lý tính đến trình độ khiến người ta giận sôi. Suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy Orm và Lingling rất xứng đôi, tính cách các nàng vừa đủ để bổ sung cho nhau, phong thái cán bộ kỳ cựu, kết hợp với yêu tinh đáng yêu phong tao, quả thật không tệ.

Jane không kỳ vọng sẽ thấy được phản ứng gì trên mặt Lingling, mà sự thật đúng là như vậy.

Nhìn nét mặt hiểu được tâm tình, điều này không tồn tại ở chỗ người chị này.

Jane làm như không có việc gì nhìn Lingling, trong lòng rõ rõ ràng ràng, chị của nàng nghiêm chỉnh huấn luyện từng thớ cơ trên mặt, có thể dễ dàng khống chế biểu cảm, kỹ thuật nguỵ tạo hếp hạng Oscar, có thể nhẹ nhàng như gió, dễ dàng nuốt hết vào bụng không để lại dấu vết.

Thời gian yên lặng ngắn ngủi qua đi.

"Xếp gọn hành lý một chút, đừng ném ở cửa ra vào." Lingling chỉ chỉ cái ba lô núi của Jane.

Jane bất đắc dĩ nhìn Lingling, cúi người tìm thứ gì đó trong ba lô.

Cuối cùng, nàng lấy ra một tấm hình. Là ảnh chụp chính diện, dúi vào tay Lingling: "Hình của em ấy."

Nhìn một tấm ảnh cũng cần dũng khí, một tờ giấy mỏng tựa hồ nặng ngàn cân. Lingling cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay, trong hình không giống cô tưởng tượng, chỉ có một mình Orm.

Orm ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu chơi với mèo, tóc kẹp sau đầu, lộ ra bên mặt ôn nhu, khoé miệng giương lên đẹp mắt.

Bụi cỏ, chuông gió, ánh nắng, tất cả đều nhàn nhạt.

Nàng gầy hơn trước.

Đây là lần đầu tiên trong năm nay Lingling nhìn thấy khuôn mặt Orm, thông qua tấm hình của Jane. Cô phát hiện, Orm cũng có một mặt thích an tĩnh như thế, Lingling mơ hồ nhớ tới thời điểm các nàng gặp gỡ, Orm cơ bản không coi ai ra gì.

Nửa năm qua, Orm Kornnaphat đã thay đổi.

"Em lừa chị đấy, em ấy vẫn một mình." Jane chậm rãi nói, nàng biết bề ngoài Lingling lãnh mạc, nhưng trong lòng ắt hẳn đang ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc, nàng lớn mật phỏng đoán một chút tâm tư của Lingling, "Lúc nãy, có phải hối hận vì đã để em ấy đi hay không?"

Hối hận vì bỏ lỡ Orm sao? Hình như giờ khắc này trong lòng Lingling mới có đáp án.

Lingling không còn trẻ nữa, cô hiểu rõ, không ai có thể đợi ai một đời, một lần bỏ lỡ, liền không còn cơ hội quay lại...

Khoảnh khắc vừa rồi, Lingling thật sự hối hận.

Jane cảm thấy bản thân mình lúc này thật giống đạo sư tâm linh, nhưng nàng tin tưởng Lingling có thể hiểu được nàng đang nói cái gì.

"Nhân lúc em ấy vẫn đang chờ, phải nắm bắt cơ hội."

Jane là người không thể ngồi yên, không ở thêm, lại tiếp tục chuẩn bị bắt đầu chuyến hành trình mới.

Trước khi đi, Jane khẳng khái tặng tấm hình chụp Orm cho Lingling, ngữ khí mang theo ý vị trêu chọc:

"À, lúc nhớ người ta thì nhìn ảnh chụp, càng có cảm giác chân thực."

Lingling cầm tấm hình của Orm, tựa hồ đã biết đáp án, mà thay vì nói là đáp án, chi bằng nói là thành thật với nội tâm.

Bình thường trong công việc cần phải cân nhắc hai mặt lợi và hại quá nhiều, thận trọng từng bước, hiện tại ở phương diện tình cảm, cũng biến thành như thế.

Gió đêm thổi nhẹ, Lingling đứng ở ban công, trong lòng trập trùng tâm sự.

Trên đời này, chẳng ai thiếu ai mà không sống được, tuy vậy cũng không ngăn được nhớ thương. Ví dụ như mỗi khi thời tiết chuyển mây, chớp giật ngang trời, sẽ vô thức hiện lên ý niệm, không biết thời tiết ở Osaka thế nào? Có một người, lá gan không nhỏ, có thể rong ruổi khắp trời đất bao la, nhưng lại rất sợ tiếng sét.

"Chị, còn chưa ngủ à?"

Âm thanh truyền đến từ bên kia ban công, Lingling quay đầu nhìn, sau khi Orm đi, một thiếu nữ dọn tới, luận tuổi tác có lẽ không sai biệt với nàng là mấy, chiều cao cũng tương đồng, nhưng không xinh đẹp bằng Orm.

Khoảng cách không đến nửa mét, Lingling cười nhạt gật đầu.

"Ngủ ngon." Thiếu nữ nói một câu rồi đi vào nhà.

Gần mười giờ, có người nhắn cho Lingling một tin. Lingling cầm điện thoại, bên dưới điện thoại là tấm hình của Orm.

Yêu tinh nhỏ: [Ngủ ngon]

Em ấy vẫn đang chờ chị.

Lingling nhìn dòng tin nhắn, trong lòng có chút cảm động, hiện tại ở Osaka là mười một giờ.

Orm biết Lingling thường đi ngủ vào lúc mười giờ, cho nên chủ động gửi tin nhắn vào lúc mười một giờ ở Nhật Bản.

Cán bộ kỳ cựu: [Ngủ sớm một chút, ngủ ngon]

Orm nằm trên tatami xem tin nhắn, có thể tưởng tượng ra thần sắc của Lingling lúc nói câu này, nàng muốn gặp cô một lần, hoặc là nghe một chút âm thanh của cô.

Ý niệm về nước, ngày càng mãnh liệt.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: