27
"Sau đó chúng ta..."
Orm nhìn chằm chằm vào mặt Lingling, giống như sẽ nhìn ra gì đó.
"Hôm qua?" Lingling không nhanh không chậm đổi dép trong nhà, "Tôi đưa em về, vừa hay em trai em ở nhà."
Orm xoắn xuýt bàn tay, bởi vì thần sắc Lingling luôn như vậy, không nhìn ra hỉ nộ, nàng vẫn không từ bỏ: "Tối qua em không qua nhà chị sao?"
"Không, sao vậy?" Lingling đứng thẳng lưng.
Orm do dự, sau đó cười một tiếng: "Không có gì, uống nhiều quá có chút hồ đồ."
Cho nên chỉ là nàng say nên mới hồ đồ mà thôi.
Trên mặt Lingling vẫn không gợn sóng: "Em nên uống ít rượu một chút."
"Ừm." Orm nhẹ giọng, "Kwong tổng, hôm qua, cảm ơn chị."
Hai người đứng trước cửa, bình đạm nói chuyện.
"Vào nhà ngồi chơi không?" Lingling hỏi nàng.
Orm nghe ra được, lời này chỉ là khách sáo: "Không quấy rầy, chị nghỉ ngơi đi."
Nhẹ nhàng một tiếng, Lingling đóng cửa.
Cô tựa lưng lên cửa, nhắm mắt lại, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm qua, Orm ép cô trên tường, Lingling ôm Orm, hai người h.ôn đến điên cuồng... Những hình ảnh mông lung đêm qua, lúc này rõ mồn một trước mắt. Không thể không nghĩ tới.
Lingling luôn thận trọng trong mọi việc, tối kị nhất là kích động, nhất là trên phương diện tình cảm. Dưới cái nhìn của cô, hai người ở bên nhau, quan trọng nhất là phải phù hợp.
Phải chăng là thật sự có cảm giác, hay chỉ là nhất thời; mà muốn biết được có phù hợp hay không, đòi hỏi hai người phải trải qua thời gian dài thử thách. Lingling tin vào lâu ngày sinh tình, lại không tin vừa nhìn đã yêu.
Một khi Lingling đã quyết định chuyện gì, thì rất ít khi hối hận, bởi vì cô biết rất rõ mình muốn cái gì, nhưng bây giờ Lingling lại hối hận về nụ h.ôn đêm qua.
Orm trầm mặc trước cánh cửa đóng chặt, yên lặng đứng đó. Tối qua Lingling không đưa nàng về nhà, có thể là nói thật, cũng có thể là nói dối, nhưng là thật hay dối thật ra cũng không quan trọng.
Coi như tối hôm qua các nàng say, thật sự h.ôn nhau, vậy thì sao?
Orm ngửa đầu, bất đắc dĩ nhìn trần nhà, nàng cảm thấy mình thật ngốc, tại sao nhất định phải hỏi cho ra lẽ, nàng nên hiểu, bất luận rơi vào tình huống nào, Lingling cũng sẽ phủ nhận, nói ra để khó xử hay sao?
Cho nên, mặc kệ có hay không, hãy cứ xem như một giấc mơ. Đây mới là cách giải quyết thông minh nhất. Nghĩ đến đây, Orm cảm thấy cục đá đè trong lòng được thả xuống.
Orm cho rằng bản thân nàng sẽ quên được. Kết quả buổi tối đi ngủ, lại không tự chủ nghĩ đến những chuyện kia. Uống thuốc ngủ, nhưng không có tác dụng gì. Thời gian trôi qua thật lâu, cũng không biết nàng ngủ quên từ lúc nào.
Sáng sớm ngày thứ hai, Orm thức dậy, vẫn là cái tư thế gây lúng túng. Nàng nằm trên giườg, dư.ới thân đè ép một cái gối, vùi đầu vào bên trong. Đêm qua, Orm lại mơ thấy nàng h.ôn Lingling. Xem ra đúng là ban ngày nghĩ nhiều ban đêm nằm mộng.
Orm gặp lại Lingling vào ngày đi làm đầu tiên trong tuần.
Nàng cảm thấy quá mất tự nhiên, sự thật là hai nữ nhân hôn nhau cũng không phải chuyện to tát gì, không phải sao? Nhưng chuyện này lại làm
Orm suy nghĩ ròng rã ba ngày, hơn nữa Kornnaphat tiểu thư còn có xu thế nhớ nhung. Ngày đầu hỗn loạn, cho dù là tham gia giao thông, hay lên xuống thang máy, đều gặp tình trạng kẹt cứng.
Orm vẫn nhớ ngày đầu tiên đến PSY làm việc đúng nghĩa, hôm đó nàng bị chen chúc chật vật.
Tám giờ năm mươi sáu phút, trước cửa thang máy đứng đầy người, dựa theo thống kê thì ngày đầu tuần là ngày có tần suất nhân viên đi trễ cao nhất. Chỉ còn bốn phút là tới giờ làm, nhưng vẫn còn kẹt trong biển người.
Có thể đi làm đúng giờ hay không, phụ thuộc vào may mắn của mỗi người. Orm đứng ở cửa thang máy, được ông trời ưu ái cho một vị trí tốt.
Thời gian thang máy di chuyển từ tầng này sang tầng kế tiếp áng chừng 3 giây, Orm cảm nhận được mấy người sau lưng nóng lòng, thỉnh thoảng nàng bị xô đẩy mấy lần.
Khi thang máy mở cửa, không cần nghi ngờ sẽ có một trận chen chúc xô đẩy, mà trước đây, Orm chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ là một trong số đó.
Đinh! Lầu 1.
"Đến rồi đến rồi!"
"Nhanh nhanh nhanh!"
"Đi đi đi!"
Orm không phải tự mình đi tới, mà là bị người ta đẩy vào.
Trong thang máy, Orm lại gặp Lingling. Sáng sớm bước ra khỏi cửa chung cư không gặp, kết quả gặp được ở đây.
Trong không gian không được tính là rộng rãi, Orm cảm nhận được áp lực từ phía sau. Ngay sau đó, lại là biển người chen chúc. Lông mày Lingling xiết chặt, Orm bị đẩy vào người cô. Giữa các nàng không có khe hở, tình cảnh này giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Bên cạnh là một ông chú bụng mỡ, người phía sau tiếp tục đẩy, theo bản năng, phản ứng đầu tiên của Orm là hướng tới Kwong tổng.
"Chào buổi sáng Kwong tổng." Orm lên tiếng chào hỏi, thanh âm rất nhẹ. Nàng cảm thấy thái độ của mình rất tự nhiên, giống như thái độ mà Lingling nhìn nàng.
"Chào buổi sáng." Lingling quay đầu né tránh gương mặt nữ nhân gần trong gang tấc.
Mùi thơm trên người Lingling truyền vào chóp mũi, dư quang vừa vặn rơi vào khoé môi Kwong tổng, chỉ cần nhích thêm một chút, là có thể chạm vào, giống như "giấc mơ" đêm đó.
"Làm phiền nhích vào một chút, cảm ơn."
"..."
Sức chứa của thang máy không thể vượt quá 26 người. Người trong thang máy giống như bọt biển trong nước, chật chội vô cùng. Người cuối cùng bước vào là một nam nhân mập mạp, hắn cố gắng hóp cái bụng bia lại, cửa thang máy mới có thể đóng lại.
Hiện tại khoảng cách giữa Orm và Lingling là con số không, hai người dán chặt vào nhau, tư thế rất thân mật, giống như đang ôm. Mùi hương quen thuộc trên người đối phương quanh quẩn nơi chóp mũi, không cách nào xem nhẹ.
Dính vào nhau như vậy, hô hấp ngày càng nặng, nhịp tim cũng theo đó tăng lên, cả Orm và Lingling đều có loại cảm giác này. Lần đầu tiên cảm thấy, thì ra lầu ba mươi sáu cao như vậy.
Không biết Orm nghĩ cái gì, dứt khoát gồng mình, cố định tư thế. Lingling cũng không động đậy, thoạt nhìn đứng đó có vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng cả hai không bình lặng như vẻ bề ngoài.
Tư thế thân mật này, khiến các nàng không hẹn mà cùng suy nghĩ về một chuyện. Có điều cả Lingling và Orm đều là người rất biết giả bộ.
Rõ ràng không quên được chuyện đêm đó, nhưng lại vờ như không có gì xảy ra; rõ ràng thích cảm giác được ôm đối phương, nhưng vẫn luôn do dự mỗi khi tới gần một bước.
Vừa bước vào văn phòng, Kwong tổng lại rơi vào trạng thái cuồng công việc.
Lingling rất hưởng thụ cảm giác này, một ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng, dùng công việc lấp đầy phần lớn thời gian, sẽ không có thời gian suy nghĩ những vấn đề không thiết thực.
Ngoại trừ đi làm, Orm bắt đầu thử liên hệ với những người có chu cầu chụp ảnh ở trên mạng, dù sao nếu chỉ dựa vào tiền lương, thực sự không đủ để chi tiêu, thêm vào đó còn có Nina, nàng luôn giúp hai bà cháu một phần tiền sinh hoạt, không thể đột ngột đứt đoạn.
Trước kia Orm không để ý tới chuyện tiền bạc, bây giờ hoàn cảnh đã khác, rốt cuộc nàng đã hiểu được vì sao nữ nhân trên đời đều muốn làm giàu.
Năm giờ chiều, Lingling đứng dậy chuẩn bị tan làm, là việc ngàn năm có một.
"Kwong tổng." Orm đứng lên, "Em cũng đi."
Mỗi lần Lingling tăng ca, cơ hồ Orm đều tăng ca cùng, sau khi tan làm lại cùng nhau về nhà, Orm thích đi nhờ xe Lingling, nếu có cơ hội, sẽ ngẫu nhiên mặt dày cọ một bữa cơm. Lingling luôn luôn thuận theo, Orm có chút bị dạy hư.
"Tối nay tôi có việc."
Rất rõ ràng, có nghĩa là, tối nay Orm phải tự về.
Trước khi Lingling rời khỏi phòng làm việc, Orm đứng bên cạnh, bỗng nhiên thần kinh căng thẳng, hỏi: "Đi hẹn hò sao?"
Bình thường Lingling có việc đều chỉ là xã giao, nhưng hai ngày nay, lịch trình hoàn toàn trống không.
Orm cảm thấy mình đang xen vào chuyện riêng của người khác, cũng may Lingling cười, nói ra một câu giống như trêu đùa: "Ừ."
Orm đi theo sau lưng Lingling, cùng cô rời khỏi văn phòng.
Hai người chào nhau ở lầu một.
Lingling đi xem mắt? Hay là đã bắt đầu hẹn hò với người nào đó? Kỳ thực xưa nay bên cạnh Lingling không thiếu người theo đuổi. Nghĩ như vậy, Orm lại hơi buồn phiền trong lòng.
Kwong tổng có cuộc sống riêng, là chuyện rất bình thường. Cũng không thể suốt ngày bên cạnh nàng, Orm cũng cảm thấy bản thân nàng không thể quá dính lấy Lingling.
"Chị, ai dám chọc giận chị em?" Vừa về tới nhà, nhìn thấy thần sắc Orm không tốt, Will lên tiếng hỏi.
Orm uể oải: "Không có."
Bắt đầu từ hôm qua, Will mơ hồ cảm thấy Orm có chỗ nào đó không đúng: "Cãi nhau với chị gái nhà bên hả?"
"Có phải em rảnh quá nói sảng không?" Orm tóm lấy lỗ tai Will.
"Một tuần nữa em sẽ đi học trở lại, sau này chỉ có thể về vào cuối tuần." Khai giảng vào lớp mười hai, Will thường xuyên bận rộn học hành, ở lại ký túc xá.
"Ừ, cố học cho giỏi."
"Kornnaphat tiểu thư cũng thế, đi làm thật tốt."
Will ỷ vào thân thể cao ráo, đưa tay sờ sờ đầu Orm, nhìn như vậy, hắn thật giống anh trai, "Còn nữa, mau mau tìm cho em một người anh rể, em thấy anh Billkin rất tốt.
Will hi vọng sẽ có người chăm sóc chị cậu thật tốt, sau này không để nàng phải chịu uỷ khuất. Bề ngoài Orm luôn tỏ ra mạnh mẽ, thích mạnh miệng, nhưng để nàng sống một mình mà không có ai chăm sóc, quả thực sẽ loạn.
Orm trừng mắt nhìn Will: "Em thì biết cái gì, lo học đi."
Ban đêm, Orm thay quần áo và giày thể thao, chạy bộ. Nàng có thói quen chạy đêm, nhất là thời điểm suy nghĩ lung tung, đổ mồ hôi sẽ khiến nàng giải toả phần nào. Orm rất kỳ quái, đêm tối càng khiến nàng cảm thấy an toàn.
Orm kết thúc buổi chạy, đã là mười giờ tối. Mặc dù mùa hè khô nóng, nhưng cảm giác mồ hôi chảy đầm đìa cũng rất thoải mái. Orm dọc theo con đường thành thị đi về, Bangkok phát triển thật nhanh, từ nhỏ nàng đã sống ở đây, thế mà bây giờ lại cảm thấy lạ lẫm.
Một chiếc xe chạy chầm chậm rồi dừng lại trước cửa chung cư.
"Tôi đưa cô lên trên."
"Không cần phiền phức."
"À..." PPKrit xuống xe, mở cửa cho Lingling, "Vậy tôi nhìn cô đi lên."
Xe Lingling gặp chút vấn đề trên đường, trùng hợp PP gọi điện thoại cho cô, Lingling bất đắc dĩ làm phiền hắn một chuyến.
Cơ hội từ trên trời rơi xuống, đương nhiên PP rất tích cực, chưa tới mười phút đã xuất hiện trước mặt Linhling. Sau đó hắn hẹn Lingling ăn cơm, thậm chí xem phim, Lingling cũng không từ chối. Chỉ là toàn bộ thời gian đều duy trì trong tình trạng lạnh lẽo, nói chuyện lác đác được mấy câu.
Vốn dĩ là buổi hẹn hò tẻ nhạt, nhưng PP lại vô cùng thích thú, càng cảm thấy Lingling không giống nữ nhân bình thường, rất có sức hút.
Lúc Lingling bước xuống xe, vừa lúc chạm mặt Orm chạy bộ trở về.
"Orm?" PP còn cho là mình nhìn lầm, "Chú nghe nói cháu chuyển ra ngoài ở, thì ra là chuyển đến chỗ này."
Orm nắm chặt bình nước trong tay, sững sờ nhìn Lingling, đêm nay cô bận hẹn hò với PPKrit Kornnaphat?
"William cũng ở đây sao? Đã trễ như vậy còn ra ngoài chạy bộ, bé con, thân thể cháu không tốt, vận động phải vừa sức." PP tiếp tục ồn ào.
Lingling cũng nhìn qua Orm, trên trán, cần cổ, đều là mồ hôi, sắc mặt tựa hồ có chút trắng bệch. Cứ nhìn đối phương như vậy, các nàng hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của PPKrit.
Thật lâu.
"Cháu đi lên." Orm nói một câu.
"Hẹn gặp lại." Lingling cũng nói với PP.
Cứ như vậy PP bị bỏ mặc dưới lầu, hai nữ nhân, không ai thèm mời hắn lên lầu ngồi một lát, ngay cả lời khách sáo cũng chẳng buồn nói, trong khi đó có một người đó là cháu gái ruột của hắn.
Đêm nay Orm vận động quá sức, có chút không chịu nổi, thời điểm nhấc chân lên bậc cầu thang, bước hụt.
Lingling đi sau lưng nàng, muốn đỡ nàng nhưng không kịp. Orm ngồi sập xuống đất.
"Không sao chứ?" Lingling tiến lên, khẩn trương ngồi xổm xuống, phát hiện đầu gối Orm chảy máu, "Bất cẩn như vậy."
Orm phát hiện, sau khi gặp gỡ Kwong tổng, nàng thường xuyên bị thương.
Nàng quay đầu nhìn Lingling, nghiêm túc lại dịu dàng, mỗi lần Lingling quan tâm nàng, nàng không nhịn được, nũng nịu: "Đau..."
Chỉ là lần này, hình như nhịp tim có chút nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro