22
Buổi chiều rời công ty, Lingling tới bệnh viện một chuyến, sau khi trở về, đã hơn tám giờ tối.
Orm chuẩn bị đóng cửa, nàng nhìn thấy Lingling.
Orm lén lút đi tới sau lưng Lingling, đưa tay bịt mắt Kwong tổng, nàng muốn thấy phản ứng của cô.
Orm nhịn cười, cứ chăm chú che mắt Lingling, không lên tiếng. Mùi nước hoa trên người đối phương rất quen thuộc, thêm vào đó cô vừa gặp Bill, không cần đoán cũng biết là ai.
Lingling để mặc Orm che mắt mình, đứng im tại chỗ, không chút lay động: "Orm, đừng đùa."
Kwong tổng không buồn phối hợp, trong giọng nói không xen chút kinh ngạc, đến nỗi Orm cảm thấy nàng như bị thiểu năng. Biết rõ Lingling rất vô vị, Orm hết lần này đến lần khác không ngại tự làm mình mất mặt.
Orm buông tay ra, thuận thế đặt cằm của mình lên bả vai, ghé đầu hỏi: "Sao chị biết là em?"
Lingling thoáng quay đầu, gương mặt của các nàng gần như dính vào một chỗ. Cái tư thế này, chỉ cần Orm đưa tay ôm eo Lingling, lập tức thâm tình vây quanh. Cứ dán vào mặt nhau như vậy, lòng Orm dậy sóng, cảm giác có mấy phần mập mờ.
Đại khái có lẽ vì ngày ngày Becky rót vào tai nàng, nói nữ nhân có bao nhiêu tốt, nàng vô tri bị thay đổi chính kiến.
Chỉ một giây, Lingling quay đầu, sau đó từ từ xoay người, nghiêm nghị trả lời vấn đề vừa rồi: "Chỉ có em mới làm chuyện như vậy."
"..."
Lingling cũng không phải không quan tâm: "Sao em lại ở đây?"
Orm nghĩ nghĩ, cười đùa tí tửng: "Đến nhà chị ăn chực."
Lại nói bừa, Lingling quay người lại chuẩn bị mở cửa.
Lingling không để ý đến nàng, Orm chủ động kể chuyện: "Em dọn nhà, là chuyển đến chỗ này, thật trùng hợp."
Cái gọi là trùng hợp này, rõ ràng là Orm tận lực dựng nên.
Lúc đó Becky hỏi nàng muốn sống ở khu nào, Orm không nghĩ ngợi, trả lời chung cư nơi Lingling đang ở.
Đối với mấy chữ trùng hợp chuyển đến đây, Lingling có chút hoài nghi: "Ba em biết không?"
Orm dựa trên tường, ngữ khí thoải mái: "Ông ta ước em không về còn chẳng được nữa kìa."
Chỉ cần nàng về, Kornnaphat gia liền gà ch.ó không yên.
Lúc trước, PPKrit Kornnaphat dang tay nuôi hai gia đình, một là chính thất, một là tiểu tam, chờ mẹ nàng qua đời, trộn hai gia đình làm một, tất cả mọi thứ bắt đầu lộn xộn.
Nếu như không phải công việc làm ăn của Kornnaphat gia xảy ra vấn đề, thì PPKrit sẽ không bức ép nàng trở về, đối với cái ch.ết của mẹ nàng, trong lòng hắn rất hổ thẹn.
Cho nên có rất nhiều phương diện PP đều nhường nhịn Orm, Orm muốn ở bên ngoài chơi bao lâu cũng có thể, cùng lắm là cho nàng một chức vị trên danh nghĩa, nắm cổ phần trong tay.
Nhưng bây giờ không giống trước kia. Mỗi lần nhắc tới ba nàng, Orm đều bày ra cùng một loại thần sắc.
Lingling muốn biết Orm đã trải qua chuyện ngì, cô cảm thấy Orm không chỉ đơn thuần là phản kháng ngỗ nghịch. Có thể xưa nay, nàng không thích nhiều lời về vấn đề này.
"Phòng kia, em vừa dọn tới." Orm định tự mình dọn xong, mới gọi Will chuyển tới.
Orm chưa đi được mấy bước, Lingling di chuyển ánh mắt nhìn bóng lưng của nàng, chần chừ một lúc mới lên tiếng, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Orm quay đầu lại, nhìn Lingling: "Vẫn chưa..."
Mới vừa chuẩn bị đi ăn với Billkin, nhưng hắn lại có ca cấp cứu đột xuất. Orm có chút hụt hẫng, hoá ra chỉ nói lời khách sáo.
Mở cửa, Lingling vờ thận trọng nhìn Orm, vẫn không nhúc nhích, gọi: "Dùng bữa cùng tôi."
Orm rất dễ ăn, một tô mì là đủ. Lingling chưa gặp qua người nào thích ăn mì như thế. Orm thích cảm giác toàn thân ấm áp, cho nên nàng mới yêu ăn mì.
Lingling đứng trong bếp nấu mì, Orm chỉnh máy ảnh DSL trong phòng khách, trời sinh nàng thích chụp ảnh, điểm này có lẽ là di truyền từ mẹ.
Orm ôm máy ảnh đi vào phòng bếp, ngắm ống kính về hướng Lingling, chăm chú nhìn, qua ống kính, Lingling vẫn rất đẹp, cơ hồ không cần tận lực, mỗi góc độ đều rất có cảm giác, thật sự là không có góc ch.ết, người mẫu thiên phú.
Nếu Kwong tổng nguyện ý, hoàn toàn có thể đoạt bát cơm của Becky.
Orm nhịn không được muốn chụp Lingling. Âm thanh "tách tách" lọt vào tai, Lingling mới phát hiện Orm chụp mình, không thể nói là lén lút, nàng rất quang minh chính đại.
Lingling di chuyển về hướng Orm, dù cho Orm chĩa ống kính về phía cô, cô vẫn như cũ, không có nửa điểm mất tự nhiên: "Đi ra kia chơi."
Vừa hay Orm bắt được mấy khoảnh khắc, cảm giác ống kính của Lingling rất tốt, cơ hội tốt như vậy, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua: "Để em chụp mấy tấm đi, em là dân chuyên nghiệp, bảo đảm sẽ xinh đẹp."
"Trong bếp có gì để chụp?" Lingling hỏi lại.
"Đương nhiên là có." Orm lại nâng ống kính lên, nhắm ngay Lingling, mỗi lần nhắc tới đề tài này, Orm đều nói mãi không hết chuyện, "Chị nấu mì cho em, em chụp ảnh cho chị. Lần sau chúng ta đến bờ biển đi, em chụp ngoại cảnh nữa."
Orm rất muốn cùng Lingling đi tới bãi biển một lần nữa. Lingling cúi đầu tiếp tục làm việc, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Orm chụp đặc tả, từ trán, mũi, chóp mũi, cánh môi đến cằm, hình dáng thật đẹp, còn có đường cong ưu nhã nơi xương quai hàm. Ảnh chụp ra không có chỗ chê, Orm còn đang ngắm chừng nhìn Lingling.
Lingling đi đến trước mặt nàng, nói: "Rửa tay, ăn mì."
Đến nhà Lingling dùng bữa mấy lần, Orm như người nghiện, tạo thành thói quen ăn chực, dù sao bây giờ hai người đã là hàng xóm sát vách.
"Chị đồng ý với em rồi đó nha?"
"Đồng ý cái gì?"
"Cùng em đến bãi biển." Orm đánh đòn phủ đầu, nàng biết Lingling yêu thích trầm mặc, "Không nói gì tức là đồng ý."
Orm cho là Lingling đã đáp ứng, kết quả Lingling trả về một câu: "Có thời gian nói sau."
Ăn hết gắp mì cuối cùng, Orm chống cằm nhìn Lingling chằm chằm, đột nhiên giữ chặt tay cô: "Thật ra, em còn một việc muốn nói với chị..."
Lingling nhìn nàng nắm chặt tay mình, lòng bàn tay ấm áp. Orm thở mạnh một hơi: "Chị có thể dạy em cách dùng bếp gas không?"
"..."
Vừa bước vào nhà của Orm, Lingling cũng có chút không biết đặt chân ở chỗ nào, trên ghế sa lon chất đầy các loại quần áo, giày cao gót, giày thể thao, dép lê, kéo dài vung khắp sàn nhà, không có chỗ thò chân...
Về nếp sinh hoạt thông thường Orm thật sự ngớ ngẩn, nàng bay nhảy khắp nơi trên thế giới, nhưng chưa từng trải qua cuộc sống tự mình sắp xếp tất cả mọi thứ.
Kornnaphat tiểu thư cũng ý thức được, so với căn phòng hàng xóm, nhà của nàng quả thực quá mức cách biệt, lại cật lực chứng minh nhà mình cũng rất sạch: "Nhà sạch lắm, chỉ là có chút bừa bộn."
Thật sự là có chút thôi sao? Lingling nhìn mà choáng đầu.
Có điều Orm nói là sự thật, phòng này đúng là sạch sẽ, Becky biết Orm sẽ chuyển đến cho nên đã thuê nhân viên vệ sinh tới dọn một lần.
Chỉ là Orm vừa chuyển đến, đã lập tức biến thành "ổ c.hó".
Orm cầm bộ nội y viền ren trên ghế sa lon đặt qua một bên, cố ý dọn chỗ mời Kwong tổng ngồi: "Chị ngồi đi."
Lingling nghĩ, một người ngay cả gas cũng không biết dùng, sống thành thế này, cũng không phải khó hình dung.
"Uống nước hay uống bia?" Orm đi tới tủ lạnh lấy ra lon bia và nước trái cây, đặt lên bàn tạo ra động tĩnh lớn, "Chị chọn đi."
Nhìn trên bàn trà còn có mấy đầu thuốc lá, trên sàn nhà còn hai chai rượu tây, Lingling nhớ lại dáng vẻ Orm hút thuốc, không khỏi nhíu mày: "Bớt hút thuốc một chút, tốt nhất là bỏ, rượu cũng vậy."
Bình thường mỗi lần Lingling uống rượu đều do công việc đặc thù, không cách nào từ chối. Nhưng phương diện cuộc sống thường ngày, cô có thể uống ít bao nhiêu thì sẽ uống ít bấy nhiêu.
"Nếu như em không hút thuốc lá một tháng."
Orm ngồi xuống bên cạnh Lingling, bắt đầu cò kè mặc cả, "Chị có thể đi biển với em không?"
"Bỏ hút thuốc, tôi sẽ đi."
Kwong tổng quá nghiên khắc, Orm bất mãn: "Kwong tổng, muốn cai thuốc cũng phải có thời gian."
"Lúc nào bỏ được, lúc đó tôi đi cùng em." Lingling không nhượng bộ nói thẳng, "Tôi không thích em hút thuốc lá."
"Em cai thuốc." Orm mặc cả lần cuối, "Chị đi với em."
"Ừ." Có một số việc có thể khiến Lingling phá lệ chấp nhận.
Nói muốn Lingling dạy nàng dùng gas là cái cớ, thật ra Orm muốn Lingling bên nàng.
"Chị xem TV đi, em dọn phòng." Orm ôm lấy một đống quần áo đi vào phòng ngủ.
"Tôi giúp em." Lingling thật sự không thể ngồi nhìn, Orm đã hai mươi bốn tuổi, ngay cả năng lực tự gánh vác sinh hoạt hằng ngày cũng không có.
"Giày phải xếp vào tủ."
"Quần áo cần phải treo lên móc."
"Đừng trộn lẫn quần áo mặc rồi với quần áo sạch."
"Không nên để nội y và áo khoác cùng một chỗ!"
"..."
"Kwong tổng..."
Orm rất nhanh đã "bức điên" Kwong tổng. Nàng nhìn tủ quần áo đã được xếp gọn, từ trái sang phải, sắp xếp quần áo theo màu sắc từ đậm đến nhạt, quả nhiên Kwong tổng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
"Em... Em thích loạn một chút." Orm phản bác, lại xáo trộn màu sắc quần áo.
Lingling không muốn để ý đến nàng, bất đắc dĩ chống tay lên cửa tủ, nhắm mắt làm ngơ. Orm cười ha ha ha sảng khoái.
Đừng nhìn những phương diện khác Orm hỗn loạn, mấy bức ảnh treo tường lại được bày trí đến mười phần hoàn hảo.
"Đều là em chụp à?" Lingling nhìn mấy bức ảnh treo trên tường, là phong cảnh các nơi trên thế giới, Orm thích du lịch tứ xứ, đặc điểm này rất giống Jane.
"Đúng vậy, tấm này chụp vào tháng 12, tấm này chụp vào tháng 5 năm nay, đều là ở Lake." Iceland là điạ điểm du lịch yêu thích của mẹ nàng, trong 4 năm Orm du ngoạn, nàng bắt đầu từ Iceland, kết thúc cũng ở đây.
"Sao lại muốn làm việc ở công ty?" Vấn đề này Lingling từng hỏi qua, nhưng Orm không trả lời. Dựa vào tính cách của Lingling, lẽ ra sẽ không hỏi lần hai, nhưng hôm nay cô chủ động, muốn hiểu rõ Orm, hoàn toàn làm theo bản năng chưa từng có.
Lại là đề tài này? Orm không ngại nói cho Lingling nghe, chỉ là nàng ít khi đường đường chính chính nhắc tới chuyện này.
"Đại khái là bởi vì em vô dụng, mẹ mới đi hơn nửa năm, Pong Kornnaphat liền rước tiểu tam vào cửa, còn mang theo một đứa con gái nhỏ hơn em một tuổi, là con ruột của ông ta..."
Nàng cản thấy mình rất vô dụng, sau khi mẹ mất, nàng một mực trốn chạy, nàng căm hận mẹ kế cướp đi tất cả những thứ thuộc về mẹ nàng, nhưng lại không có năng lực đoạt lại, cho nên mới lựa chọn trốn tránh, đi trên những con đường mẹ nàng từng qua, hao tổn tâm tư muốn xuất bản sách du lịch, đều là đang chạy trốn hiện thực.
Orm kể chuyện, ngữ khí bình thản, tựa như đang giảng cố sự của người nào đó, nàng cười hỏi Lingling: "Chị có biết cảm giác biến thành người dư thừa sau một đêm là như thế nào không? Ở Kornnaphat gia, em là kẻ dư thừa."
William Kornnaphat là con trai duy nhất của Pong Kornnaphat, nàng biết cho dù hắn nghe Charebella đến thế nào đi nữa, thì chí ít cũng sẽ che chở cho em trai nàng.
Lingling yên lặng nghe, Orm đang cười, nhưng nụ cười mang theo đắng chát, nhất là khi thốt ra mấy chữ "kẻ dư thừa".
"Mẹ em nói, lúc tâm trạng không tốt thì nên đi du lịch, một khi chúng ta phát hiện thế giới ngoài kia có bao nhiêu rộng lớn, phiền não liền trở nên bé nhỏ.
Mẹ em nói đúng." Orm xem mấy bức ảnh treo trên tường, "Bốn năm qua em đều lưu lạc đây đó, sống qua 63 thành phố, gặp được rất nhiều người, sau khi gặp qua rất nhiều chuyện, cảm thấy chuyện của mình cũng không đáng là gì."
"Nói dễ nghe là giải sầu, nhưng thật ra là sống thảnh thơi. Nina còn nhỏ như vậy, con bé luôn cố gắng để có một ngày được mở miệng nói chuyện, thật hổ thẹn, so với một đứa trẻ em cũng không bằng, chỉ cần Pong Kornnaphat không cho em tiền, thì em chẳng là ai cả. Đúng không?"
Orm rất hiểu tình cảnh của chính mình, nhưng nàng cảm thấy sẽ không cách nào thay đổi được.
"Không phải." Lingling phản bác, cô không ngờ một cao ngạo lại một mực xem nhẹ bản thân, "Bây giờ em không dùng tiền của Kornnaphat gia, vẫn có thể nuôi sống chính mình, hơn nữa còn sống rất tốt. Orm Kornnaphat, em có khả năng, biết không?"
"Như em bây giờ có thể tính là sống tốt hay không? Ngay cả ba tháng tiền nhà cũng không trả nổi." Orm tự giễu.
"Sống tốt hay không không phải nhìn vào vật chất. Em có thể sống độc lập, thật ra không có ba, em vẫn là người rất ưu tú." Lingling rất thích ảnh nàng chụp,
"Ảnh em chụp rất tuyệt, có thể làm những gì mình thích."
"Kwong tổng, chị thật đáng sợ."
"Đáng sợ?" Lingling không hiểu.
Orm trợn tròn mắt: "Đêm nay cứ mãi khen em, không đáng sợ sao?"
Lingling không biểu tình gì nhìn Orm mấy giây, cuối cùng kéo khoé môi, cười thành tiếng.
Orm cắn môi dưới, một mặt vô tội nhìn Lingling: "Bình thường em nói đùa, cũng không thấy chị cười vui như vậy."
Nói xong, Orm cũng cười theo Lingling, Lingling cười thật đẹp, nụ cười có khả năng chữa lành, Orm chọc cô cười, tâm trạng của chính mình cũng chuyển biến tốt.
Một giây trước còn thương cảm, một giây sau đã cười to, Lingling vẫn là không nhìn thấu Orm.
Orm bước đến gần Lingling thêm một bước: "Chị có biết vì lí do gì mà em đột nhiên chịu ngoan ngoãn nghe lời không?"
Vấn đề này, Lingling muốn biết đáp án: "Vì sao?"
Orm nhìn thằng vào mắt cô: "Bởi vì em thích chị đó ~"
Lingling biết "thích" này không phải "thích" kia, có chăng là trong lòng nàng có loại cảm giác đặc biệt với cô hơn một chút mà thôi.
"Nói chuyện nghiêm túc."
Orm thu hồi đùa giỡn: "Lúc mới về nước em dự định sẽ tiếp tục chụp ảnh, nhưng nửa năm nay em nhất định phải theo chị, bởi vì em và Pong Kornnaphat đã đánh cược, tiền cược là căn nhà của mẹ em, em nhất định phải thắng."
"Ừm." Nghe nàng trả lời như vậy, trong lòng Lingling có chút mất mát, cũng khó trách vì sao nàng nói với Jane năm sau sẽ từ chức.
"Cho chị xem vài tấm ảnh, là ảnh chụp chị đó nha."
Orm muốn đổi đề tài, liên quan đến cuộc sống sau này, nàng đã có tính toán của mình, có điều đêm nay được Lingling an ủi, nàng rất vui.
"Kwong tổng, chị muốn ăn kem không?"
"Không muốn." Lingling luôn cảm thấy khẩu vị của Orm giống như trẻ con.
Orm lấy máy ảnh DSL ra, cộng thêm một que kem ốc quế dâu tay, ngồi xuống ghế sa lon.
Lingling nhận ra Orm thật sự rất thích ăn kem dâu tây: "Ngon đến vậy sao?"
"Chị nếm thử sẽ biết." Orm xé vỏ kem, rất cho Lingling mặt mũi, đưa cho cô nếm thử miếng đầu tiên.
"Thử đi."
Orm đưa que kem đến bên miệng Lingling: "Thử một miếng nha."
Kem tươi đã cọ đến trên môi, Lingling ăn thử một miếng nhỏ.
"Ngon không?"
Lingling tỉ mỉ cảm nhận mùi vị: "Quá ngọt."
Orm cười: "Em đút cho chị, đương nhiên ngọt."
"..." Lingling cũng không biết Orm học những lời này từ đâu.
Orm tự mình ăn kem, tựa hồ không để ý chính mình cắn một miếng nơi Lingling vừa ăn.
"Cầm giúp em." Orm trao cho Lingling nửa cây kem ăn dở, nàng cầm lấy máy ảnh, bắt đầu xem ảnh chụp.
Orm ghé đầu cho Lingling nhìn, thỉnh thoảng quay đầu ăn một miếng kem trên tay Kwong tổng, Lingling thấy vậy, chủ động đút cho nàng ăn.
Orm chụp mấy chục tấm, đa số là chụp đặc tả chân dung, nhìn lại tấm dung nhan kia, Orm vẫn cảm thấy kinh diễm: "Đẹp không?"
"Đẹp." Dư quang Lingling nhìn thấy khoé miệng của nàng dính một ít kem.
Orm nhìn Lingling: "Thật không ngờ chị tự luyến như thế."
Lingling nghe nàng nói, rút khăn giấy, để nàng lau khoé miệng.
"Hai ngày nữa em sửa xong sẽ gửi cho chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro