21
"Em có thời gian không? Tới công ty một lát đi."
Nếu như Orm không đến, một mình cô cũng có thể xử lý tốt công việc. Lingling cố gắng hết mình tìm một lí do đường hoàng. Chuyện Jane muốn theo đuổi Orm, dù không có tư cách để ý, nhưng nội tâm cô để ý.
"Bây giờ luôn hả?" Orm vừa chuẩn bị ra ngoài.
Lingling gọi điện thoại, chỉ là nếu như Orm không có thời gian, cô sẽ không cưỡng cầu.
Orm đáp: "Được, em tới liền."
Giữa Lingling và Jane, Orm chọn Lingling, tựa hồ không cần nhiều thời gian cân nhắc, đại khái Lingling nằm ở vị trí đặc biệt trong lòng nàng, nàng không muốn cự tuyệt.
"Orm, ngày mai mình giúp cậu chuyển nhà." Becky tựa cửa phòng ngủ, ngáp một cái.
"Có đối tượng liền vội đuổi mình đến vậy?"
Hôm qua lúc Orm trở về, trùng hợp thấy Freen Chankimha rời đi.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, quần áo to to nhỏ nhỏ trải đầy trên đất, mọi người đều là người lớn, vừa nhìn đương nhiên hiểu xảy ra chuyện gì. Mà Becky cũng trực tiếp thừa nhận, nàng hẹn hò với nữ nhân kia.
"Mình là loại người này sao? Cuối tuần vừa vặn có thời gian, cho nên muốn giúp cậu. Cậu muốn ở lại chỗ mình bao lâu cũng được, cậu không chuyển đi mình càng vui hơn, nếu không, cậu với Ya béo qua đây ở với mình."
"Đêm nay Ya gầy giúp mình chuyển đồ, cậu cứ lo hẹn hò đi thôi." Orm nói thẳng, các nàng chơi với nhau nhiều năm, cùng nhau c.ởi chuồng lớn lên, không tồn tại hai chữ khách sáo.
"Yêu cậu." Becky h.ôn lên mặt Orm một chút.
Orm ghét bỏ: "Cậu đánh răng chưa?"
"Chưa ha ha ha..."
Từ khi Becky hẹn hò, Orm có chút lo lắng: "Becky, cậu nghiêm túc với cô ta sao?"
"Mình cảm thấy không tệ." Becky nghĩ gì nói nấy, nàng thật sự rất hưởng thụ mối quan hệ này. Becky vỗ vỗ mặt Orm, lấy tư thái người từng trải, "Cậu không hẹn hò với con gái, mình nói cho cậu biết, so với con trai thì con gái càng tri âm hơn nhiều."
Lần này, Orm có chút đồng quan điểm với nàng, so với đàn ông, phụ nữ xác thực thấu hiểu hơn.
"Mình tới công ty tăng ca."
"Để hôm sau làm không được sao? Cuồng công việc."
Orm không có thời gian nói nhảm với nàng, đổi giày rời đi.
Về phía Jane, tự nhiên Orm muốn gọi điện thoại giải thích một chút. Cho người khác leo cây, việc này rất đáng băn khoăn.
"Ơ-" Jane nhận cuộc gọi, nghe nói là phải tăng ca, có chút sáng tỏ. Nhưng nghĩ lại, chị nàng sẽ không nhàm chán như thế, sẽ không vì muốn ngăn nàng theo đuổi Orm, tìm ra loại cớ ấu trĩ này?
Orm nói thật xin lỗi.
"Không có gì, chị còn hẹn những người khác." Jane cúp điện thoại, cũng không để bụng, ngược lại cơ hồ trực giác mách bảo, chị gái nàng vạn năm cô độc, có thể đã đến lúc muốn có người sánh đôi.
9 giờ 30 phút, lầu 36 không có một ai, Orm đi vào văn phòng.
Lingling giống như ngày thường, trang dung thanh nhã, mặc áo sơ mi đơn sắc ngồi trước bàn làm việc, cẩn thận tỉ mỉ. Orm gõ lên cửa ba lần như thường lệ.
Bởi vì ban đầu nàng dự định đi cùng Jane, cho nên mặc đồ rất thoải mái, áo T shirt và quần jeans, bên dưới xỏ một đôi giày đế bằng, trang điểm nhẹ nhàng sạch sẽ.
Tầm mắt Lingling dừng ở trên người nàng một trận, cô nhớ kỹ cách Orm ăn mặc khi mới đi làm, nàng giống như yêu tinh nhỏ, ở văn phòng câu người khác. Khi đó, Lingling cảm thấy Orm ngoại trừ xinh đẹp thì không nhìn ra một ưu điểm nào khác.
Thật ra cũng không biết Orm có bao nhiêu mặt, nói nàng không ngại khó khăn, nàng tốt bụng, hoặc nói nàng cà lơ phất phơ, nhưng một khi nghiêm túc thì vô cùng xuất sắc. Hình như luôn luôn không đoán được, một giây sau nàng sẽ có bộ dáng gì, đây là cảm giác hiện tại của Lingling về Orm.
Nếu như hiểu rõ Orm Kornnaphat, rốt cuộc nàng sẽ là hạng người gì? Lingling từ từ muốn hiểu sâu hơn.
Orm lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống, đưa tay vuốt tóc xoã dài, cười hỏi Lingling: "Không nhận ra em à?"
Nàng rất ít khi ăn mặc như thế này, lộ ra quá non trẻ,
Orm không thích. Lingling lại thích nhìn nàng như vậy, thích Orm nhìn cô cười. Chỉ là điểm thích này, cho tới bây giờ vẫn bất động thanh sắc.
"Đến rồi." Lingling làm bộ thoáng nhìn, lại chuyển ánh mắt tới màn hình vi tính, "Giúp tôi chỉnh sửa một số tài liệu, thứ hai gặp khách hàng phải dùng tới."
Cùng lúc đó, Orm nhận được một email. Ban đầu hẹn thứ tư sẽ gặp mặt bàn chuyện hợp tác, nhưng kế hoạch thay đổi, tiến hành trước thời hạn.
"Được." Orm phối hợp cùng Lingling, cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Bình thường Lingling là người ít nói, chăm chỉ làm việc thì càng im ắng. Hai người làm việc đến hơn mười một giờ, tổng cộng Lingling nói không quá năm câu, đều là công việc. Thỉnh thoảng Orm sẽ trộm nhìn Lingling một chút, trước kia nàng không nhận ra, mỹ nhân tập trung làm việc rất có mị lực.
Từ khi Orm biết Lingling là chị gái năm đó, trong lòng nàng, không còn nữ nhân nào khác vượt qua cô. Dù sao bắt đầu từ lúc nàng mười tuổi, Orm đã chấp niệm như vậy. Không thể phủ nhận, ngay từ đầu Orm và Lingling đã hấp dẫn lẫn nhau, đều bởi vì đối phương có gương mặt ưa nhìn.
"Có đói không?" Đến buổi trưa, Lingling chủ động hỏi Orm, "Tìm gì đó ăn một chút."
"Ừm." Orm nhìn đồng hồ, đến giờ cơm trưa.
"Đi thôi." Hôm nay Lingling mang giày cao gót, so ra cao hơn Orm 6-7cm.
Orm đi theo Lingling, ở chỗ làm việc sự tồn tại của Kwong tổng như cá gặp nước, nghiễm nhiên trở thành nữ vương, kiệm lời nhưng nói đâu trúng đó, khí thế áp đảo.
Xưa nay người ở PSY không dám nói đùa với cô.
Ngoại trừ Orm không biết trời cao đất rộng, vừa vào công ty đã đùa giỡn đủ loại với Kwong tổng. Nhưng mà một nữ nhân như vậy, có thể xử lý tốt tất cả các vấn đề công việc, nhưng lại không xử lý được vấn đề tình cảm.
Mấy năm nay, Lingling từng thử làm quen hai đối tượng, cuối cùng không có kết quả, lại dứt khoát chọn một người quen thuộc hơn. Càng quen thuộc thì càng khó yêu, lời này không phải không có lý.
Trong công ty không còn ai khác, Orm thoải mái khoác tay Lingling. Lingling sẽ không nhiệt tình, nhưng cũng không kháng cự. Phỏng đoán, đây đại khái là bản tính tu dưỡng nhiều ngày trở thành im lìm, lúc nào cũng bày ra tư thái không quan trọng, cũng không biết bên trong suy nghĩ cái gì. Đối với những chuyện như thế, Orm không biết mệt.
Nàng cảm thấy Kwong tổng đáng yêu, có thể nàng là nhân viên duy nhất ở PSY có lập trường này. Nói tóm lại, niềm vui lớn nhất của Orm sau khi về nước, chính là gặp lại Lingling.
Giữa trưa, Lingling dẫn Orm đến nhà hàng Uno Mas, ẩm thực mang phong cách cổ điển, từ cách trang trí đến âm nhạc, đều rất chỉnh chu.
"Đây là bữa ăn tăng ca hả?" Orm xem menu.
Khẩu vị nàng thanh đạm, thích ăn món phương Đông, không biết Lingling hữu tâm, hay chỉ là trùng hợp.
"Chị luôn đối xử với nhân viên tốt như vậy à?"
Orm chống cằm nhìn Lingling, hướng cô cười, chớp chớp mắt mấy cái, "Hay là chỉ đối với em mới thế này?"
Lingling không trả lời, nhưng đáp án hiển nhiên là vế sau. Bên cạnh Lingling một thời gian, Orm trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu chuyên nghiệp.
Lingling nhìn Orm ăn, cảm thấy đáng yêu, mặc dù cách cầm đũa bằng tay trái không quá chuẩn, nhưng rất nhuần nhuyễn.
Orm ngẩng đầu, cảm thấy Lingling đang nhìn mình, nói: "Chị thích nhìn em ăn cơm như thế, có lẽ em nên sáng tạo nội dung mukbang."
Lingling cười cười, cúi đầu dùng bữa. Hai người cùng nhau ăn cơm, liền có khẩu vị hơn một chút.
"Được lắm, hai người thật là!" Đang lúc dùng bữa, sau lưng các nàng vang lên một giọng nữ chói tai.
Orm nhìn lại, là Jane, thế giới này thật nhỏ.
Buổi sáng nói phải tăng ca, kết quả gặp nàng ở đây, nhìn Orm và Lingling lúc này, trông thế nào cũng không giống tăng ca.
Nhà hàng này có chút danh tiếng ở Bangkok, lại hoạt động ở khu vực đắt đỏ bậc nhất. Trùng hợp Jane và bạn nàng đặt bàn ở đây, không ngờ lại gặp được Orm và Lingling.
Jane nhìn Lingling, mười phần châm chọc, nói: "Kwong tổng, không phải tăng ca sao?"
Còn không quên cố ý kéo dài hai chữ "tăng ca", thật không ngờ, chị nàng thật sự tìm cái cớ ấu trĩ.
Mấy năm không gặp, Jane phát hiện Lingling càng ngày càng im lìm, ngoài miệng đánh ch.ết không thừa nhận, kết quả mượn tăng ca nguỵ trang gặp gỡ con gái nhà người ta.
"Nghỉ trưa đến đây ăn cơm." Orm cười giải thích với Jane.
"Đãi ngộ tốt như vậy sao? Công ty của hai người còn thiếu người không?" Jane nói chuyện với Orm, nhưng ngữ khí rõ ràng là đang trêu ghẹo Lingling.
"Cùng dùng bữa không?" Lingling lạnh nhạt tự nhiên.
Jane khoát tay: "Không được, bạn em còn đang đợi."
Năm phút sau, Lingling nhận được tin nhắn của Jane, đơn giản thô thiển mấy chữ: Thích là nhích.
Lingling ngẩng đầu, cách đó không xa, Jane nhìn cô nhướn nhướn mày.
Tối hôm đó Billkin giúp Orm dọn nhà. Có một chuyện Orm chưa nói với Lingling, nàng trở thành hàng xóm sát vách của cô.
Nói đến đây cũng thật trùng hợp, Becky giúp nàng tìm phòng, Orm liền nói Becky để ý chung cư này một chút, kết quả thật sự có phòng trống cho thuê, hơn nữa còn cùng một tầng với phòng Lingling.
Orm đến bấm chuông cửa nhà Lingling, hình như cô không có nhà.
"Sống cùng Prigkhing không tốt sao? Còn tự mình thuê phòng." Billkin giúp Orm dời món hành lý cuối cùng.
Prigkhing làm sáng tác thích yên tĩnh, cho nên mới thuê chung cư ở riêng, không ở nhà.
"Sớm muộn gì cũng sẽ chuyển đi." Trước đó Orm thường xuyên sống ở nước ngoài, thỉnh thoảng về nước ở cùng mấy ngày còn có thể chấp nhận, bây giờ ngày ngày sinh hoạt chung dưới một mái nhà, Orm nghĩ sớm muộn gì cũng nên chuyển đi, nàng chịu không thấu hai cô bạn của mình.
Vật dụng của Orm không nhiều, bao gồm thiết bị chụp ảnh và mấy cái đèn chụp cỡ lớn đã cũ, là mạng sống của nàng, còn lại chủ yếu là quần áo và hành lý nhẹ nhàng.
Những năm qua Orm luôn giúp đỡ Nina, nhưng hiện tại bản thân nàng còn chưa kham nổi, tiền thuê nhà đều là Becky giúp nàng trả trước.
Vì muốn giúp Nina có thêm ít tiền sinh hoạt, những món hàng xa xỉ nàng đều bán trao tay. Bất quá cũng giảm bớt một lượng công việc khi dọn nhà.
Từ nhỏ đến lớn, Orm muốn cái gì có cái đó, chưa từng chật vật như bây giờ.
"Đi, em mời anh ăn khuya."
Bill vòng tay qua vai Orm, nhéo nhéo má nàng, cúi đầu cười cười: "Ừ, em mời khách, anh trả tiền."
Giống như khi còn bé, Orm bị Bill kéo má đến mặt biến dạng, nàng lấy cùi chỏ đẩy đẩy: "Anh cút ngay cho em~"
Điện thoại di động trong túi vang lên, Bill bắt máy, là ca cấp cứu.
Ngày ba bữa cơ hồ không đúng giờ giấc, đã sớm trở thành thói quen, chỉ là hôm nay thật vất vả mới có thời gian với Orm.
"Anh mau đi đi, bệnh nhân quan trọng." Orm hối thúc.
"Có việc gì gọi cho anh ngay, nhớ chiếu cố bản thân thật tốt." Bill sờ sờ đầu nàng, "Anh đi trước.
"Cứ xem em như trẻ con không bằng."
"Không còn cách nào khác, em vĩnh viễn nhỏ hơn anh."
Từ nhỏ đến lớn, Bill luôn hết mực chăm sóc nàng.
Lúc Bill xoay người đi vào thang máy, vừa vặn đụng mặt Lingling đi ra. Hai người từng gặp qua ở bệnh viện, hiện tại không biết nên xưng hô thế nào. Bởi vì thời gian gấp rút, Bill chỉ gật đầu cười khách sáo. Lingling nhận ra Billkin , đồng nghiệp của PPKrit, quan hệ giữa hắn và Orm rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro