105
Một lần cầu hôn, hai chiếc nhẫn kim cương, khác ở carat, nhưng mang theo tình yêu giống nhau.
Năm Orm hai mươi sáu tuổi, nàng nhận được một món quà đặc biệt, chính là giấy hôn thú của nàng và Lingling.
Orm đăng tải ba tấm hình lên dòng thời gian, một tấm là giấy đăng ký kết hôn, một là các nàng ở bên bờ biển ngắm mặt trời mọc, dưới ánh nắng sớm hai người hôn nhau, tấm còn lại là các nàng ngồi bên bờ biển ngắn hoàng hôn, vai kề vai tựa chung một điểm. Nội dung trạng thái viết [Món quà sinh nhật em thích nhất, yêu chị]
Vừa đăng tải, nhận được hàng trăm lời chúc phúc.
Mà một bên khác, nữ nhân không mấy khi dùng mạng xã hội cũng update ba tấm hình, còn rất kiêu ngạo viết một câu [Cục cưng, chị yêu em].
Nổ, toàn bộ công ty nổ tung.
Kwong tổng bình thường không có động thái, vừa đăng tải liền động trời, không ít người còn tưởng Kwong tổng bị hack tài khoản, nhất là câu "Bảo bối, chị yêu em", tất cả mọi người không cách nào hình dung Kwong tổng cao lãnh nói những lời này.
Orm nhìn dòng tin của Lingling, công khai khẳng định chủ quyền thật tốt, nàng không nhịn được hỏi Lingling, không ngại cười trên nỗi đau của người khác: "Đăng hình như vậy, chị không sợ mất hình tượng hả?"
Lingling lườm Orm một chút, lần trước nàng "giúp" cô ấn một dấu hôn trên cổ, trong công ty một truyền mười mười truyền trăm, thiên hạ mắc sức thêu dệt, đó mới gọi là "mất hình tượng".
Hôn lễ được định ngày vào năm sau, như vậy mới có thời gian chuẩn bị thật kỹ.
Orm nói nàng muốn tổ chức hôn lễ vào mùa hè, rất nhiều hồi ức tốt đẹp đều rơi vào mùa này, mười tuổi, lần đầu các nàng gặp nhau, nàng bước qua tuổi hai mươi bốn về nước gặp lại Lingling, cũng vào mùa hè; nàng và Lingling đăng ký hôn thú, cũng là mùa hè.
Nhưng Orm tin rằng, từ nay về sau, một năm bốn mùa, nàng đều sẽ cảm thấy mỹ hảo ấm áp.
Lại là giao thừa một năm, Orm theo Lingling về quê, nói đến đây, đã hai năm liền nàng cùng Lingling về nhà đón giao thừa.
Orm mang theo quà cho ba mẹ Lingling, theo thói quen mở miệng: "Bác trai bác gái..."
"Đứa trẻ này, còn không chịu đổi cách xưng hô." Mẹ Lingling lên tiếng đánh gãy lời Orm.
Lingling nhìn Orm nhắc nhở: "Nên đổi cách gọi."
Orm: "Ba...Mẹ..." Nàng vốn muốn nói mang theo quà cho hai người, nhưng gọi ra hai chữ này, vậy mà nước mắt tuôn, thuận theo khoé mắt rơi xuống.
Hai danh xưng này đối với Orm mà nói, quá mẫn cảm.
Ba Lingling tiến lên giúp Orm cầm đồ vật trong tay, mẹ Lingling thay nàng lau nước mắt: "Ngốc, đừng khóc... Sau này có chuyện gì, đều có thể nói với ba mẹ. Orm, con phải tâm sự với mẹ thật nhiều biết chưa, tính cách Ling thế nào con cũng biết, nửa câu cũng không kể với mẹ."
"Dạ! Mẹ, con nhớ rồi..." Orm nín khóc mỉm cười, mọt tiếng "mẹ" thật ngọt ngào, ngay cả khi Lingling dẫn nàng về với thân phận bạn bè, ba mẹ Lingling vẫn luôn đối đãi với nàng như con gái trong nhà. Hơi ấm của gia đình, Orm hai mươi sáu tuổi, mới thật sự cảm nhận được.
"Ui, khóc như vậy thật khiến mẹ đau lòng." Mẹ Lingling tranh thủ ôm Orm một cái, trước đó từng nghe về hoàn cảnh của Orm, về sau, ba mẹ Lingling không còn nhắc tới những chuyện này với nàng nữa.
Lingling ôm vai Orm, cẩn thận giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu nói: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi, không phải nói muốn về nhà, ăn đồ ăn mẹ nấu sao."
"Dạ..." Orm hít hít mũi, hai chữ "về nhà" ấm đến trái tim.
Ba Lingling vui vẻ: "Đã thích ăn đồ ăn ở nhà như vậy, nên về nhà thường xuyên mới được."
"Đúng vậy nha, nhìn hai đứa toàn da bọc xương, nhất định không ăn uống đàng hoàng, lớn như vậy rồi cũng không khiến mẹ bớt lo."
Nói chuyện này chuyện kia, người nhà đồng lòng quan tâm, cho tới bây giờ Orm chưa từng trải qua những trải nghiệm này, càng là những chuyện vụt vặt thường ngày, càng khiến lòng người ấm ấm nóng nóng.
Trên bàn ăn, trên đầu ba mẹ Kwong lấm tấm hoa râm, nhưng vẫn ân ân ái ái, mặc dù thỉnh thoảng sẽ cãi nhau, nhưng Orm thật muốn, sau này nàng và Lingling cũng có thể như vậy.
Bên nhau đến khi đầu bạc, cùng người kia già đi, chẳng phải rất hạnh phúc sao?
Bước vào cuộc sống hôn nhân, tình yêu sẽ từ từ xen lẫn tình thân, cho dù đến lúc đó không còn kích động lãng mạn, thậm chí sẽ tràn ngập lông gà vỏ tỏi, nhưng Orm ước mơ, cùng Lingling đi một con đường như vậy, cùng nhau trải qua năm tháng, bất chợt nhìn lại cũng có thể bắt gặp những thứ tươi đẹp đã từng, hoặc là một phen ngọt ngào xúc động.
Mỗi tối đi ngủ, Orm hướng vào ng.ực Lingling vùi đầu, Lingling ôm nàng, tĩnh lặng chìm vào giấc ngủ.
Lingling nhìn viền mắt Orm ửng đỏ, nghiêng đầu qua khẽ hôn lên khoé mắt, ôn nhu vuốt dọc lưng nàng: "Ở đây là nhà của em."
Orm nũng nịu: "Chị lại muốn chọc em khóc sao."
"Nhà" trước kia, là một mực chắp vá từng mảnh, Lingling muốn lấp đầy khoảng trống này trong nàng:
"Ngoan, ngủ đi."
"Dạ." Orm đem đầu cọ trong ng.ực Lingling, ôm cô, bây giờ nơi nào có Lingling thì nơi đó chính là nhà.
Mùa xuân qua đi, Orm dẫn Lingling đến mộ thăm hỏi mẹ nàng, nàng nói với mẹ, nàng đã gặp được người nàng yêu và người đó cũng yêu nàng, chịu gả cho nàng, có gia đình nhỏ.
Bầu trời có chút mờ mịt, Lingling nhìn tấm ảnh đen trắng, một nữ nhân rất xinh đẹp, Orm cực kỳ giống mẹ. Gió thổi hơi lạnh, Lingling ôm Orm sưởi ấm, thầm nghĩ: Con sẽ thay mẹ chăm sóc Orm.
Hôn lễ của Orm và Lingling tổ chức vào tháng sáu.
Năm nay, Orm hai mươi bảy tuổi, Lingling vừa vặn ba mươi lăm tuổi.
Hôn lễ chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết.
Thời điểm PPKrit Kornnaphat nhận được thiệp mời, tâm tình hết sức phức tạp, nữ nhân hắn từng nhìn trúng, kết quả bị chính cháu gái của mình câu đi, hơn nữa còn kết hôn... PPKrit Kornnaphat vốn không muốn tham dự, nhưng cuối cùng vẫn đi, càng nghĩ, hắn chỉ có một người cháu gái ruột.
Khách khứa không nhiều, nhưng hôn lễ được chuẩn bị rất kỹ càng. Orm nói cả đời này nàng chỉ cưới một lần, rất nhiều chi tiết là tự nàng thiết kế.
Đúng như Becky nói, chuẩn bị cho hôn lễ thật sự mệt mỏi. Nhưng ngay lúc này, Orm mặc trên người bộ áo cưới tinh khôi, nhìn Lingling cũng mặc váy cưới hướng mình đi tới, mọi thứ đều rất đáng giá.
Lingling mặc váy cưới thật đẹp, dưới ánh đèn mộng ảo hoa lệ, trên đầu cài lụa trắng, khí chất trang nhã cao quý, Orm nhìn đến ngây người, hôn lễ này, so với giấc mộng thì càng mỹ hảo.
Ở trong mắt Lingling lúc này, Orm cũng đẹp đến không gì sánh được, ba năm, khí chất trưởng thành lên rất nhiều, người ta nói nữ nhân khoác trên mình chiếc váy cưới là khoảnh khắc đẹp nhất đời người, quả không sai.
Cuộc sống có nốt thăng trầm, mà hôn lễ chính là nốt thăng.
Cùng nhau tuyên thệ, trao nhẫn cưới cho người kia, nụ hôn ngọt ngào, tất cả hình ảnh đều được lưu lại, cất giữ trân quý.
Nhận được tin vui, Ken cố ý bay từ Osaka tới, toàn bộ hành trình lẫn ảnh chụp cô dâu đều do Ken phụ trách, Ken nói cô thích nhất là chụp ảnh cho các nàng, bởi vì trong ảnh đều là tình yêu đong đầy.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lingling nghỉ phép một tháng ròng, cái gì cũng không cân nhắc, hai người dùng cả tuần trăng mặt để lữ hành, cũng coi như thoả mãn nguyện vọng của Orm.
Một tháng này, là khoảng thời gian Lingling buông lỏng nhất từ trước đến nay, cô cùng Orm đi khắp trời cao biển rộng, phảng phất cảm nhận được cách mà nàng từng sống.
Địa điểm cuối cùng, các nàng đến Osaka, một ngày trước khi tuần trăng mật kết thúc, các nàng tay trong tay đi trên con đường xa lạ, Orm nói: "Em du lịch suốt sáu năm, nhưng chưa bao giờ vui vẻ như một tháng này, chị biết tại sao không?"
Lingling nghiêm mặt trả lời: "Bởi vì có chị ở bên cạnh em."
"Cô Kwong." Orm nghiêng đầu nhìn Lingling, "Em phát hiện da mặt vợ em ngày càng dày."
Lingling nhíu mày hỏi Orm: "Chẳng lẽ vợ em nói không đúng sao?"
Orm cấp tốc mổ lên môi Lingling một cái, cười cợt nhả, nói: "Đáp án chính xác."
Bởi vì có Lingling bên cạnh, ý nghĩa của du lịch cũng thay đổi, trước kia nàng chạy trốn chính mình, mà bây giờ là hưởng thụ cuộc sống.
Trong nước, studio của Orm dần đi vào quỹ đạo, nàng có kinh nghiệm làm việc ở Nhật một năm, tác phẩm lại dành được giải thưởng trong cuộc thi lớn, cộng thêm quyển sách du lịch phát hành bán chạy trong nước, có chút danh tiếng, công việc thuận lợi, từng bước từng bước đi trên con đường của mình.
Tự mình lập nghiệp, cũng không nhẹ nhõm hơn sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về, nhưng chí ít được làm điều mình thích, mà Lingling luôn dõi theo và ủng hộ nàng.
Tuần trăng mật kết thúc, hai người trở lại Bangkok.
Ngày hôm sau, buổi tối cuối thuần.
Vừa kết thúc chuyến du lịch dài ngày, Orm cực kỳ mệt mỏi, ngủ một giấc đến trưa còn không chịu dậy, Baobao và Uni đi vào phòng kêu ầm ĩ, nhảy lên giường đạp qua đạp lại.
"Ưmm ~~" Orm nhíu mày rúc đầu vào trong chăn, dụi dụi vào ng.ực Lingling, dễ chịu thoải mái.
"Đừng ngủ nữa." Lingling kéo chăn mền ra, vuốt vuốt mặt, đánh thức nàng, "Hôm nay chị dẫn em đến một nơi."
Orm miễn cưỡng ngẩng đầu, tóc rối loạn: "Đi đâu thế? Chị lại câu mồi em..." Orm tiếp tục dụi vào ng.ực Lingling cọ cọ.
Không chỉ cọ ng.ực, tay còn s.ờ loạn, Lingling nhéo mũi nàng: "Nghe lời, dậy thôi, ngủ mười mấy tiếng rồi còn chưa đủ."
Lề mề một hồi, Orm mặt dày vô sỉ kéo tay Lingling đưa lên người mình sờ: "Vợ thay quần áo cho em..."
"Bao lớn rồi mà còn..." Lingling nói, vẫn từ từ c.ởi áo ngủ Orm, c.ởi quần áo ra, quả nhiên Kornnaphat tiểu thư không đơn giản như thế...
Hơn năm giờ chiều, Lingling lái xe đi đến địa điểm, trước mắt là một căn biệt thự hai tầng, còn có bể bơi cùng khu vườn nhỏ.
Không khí trong lành, hoàng hôn, ráng chiều lộng lẫy, từng luồng gió mát thổi qua, bể bơi nhàn nhạt gợn sóng.
"Quà tân hôn, một nhà bốn người cần không gian rộng hơn một chút." Lingling nắm tay Orm, "Theo chị."
Tất cả đều theo phong cách Orm yêu thích, nàng nhớ trước kia đã từng đề cập với Lingling một lần, nàng muốn ở cạnh người mình thích, nuôi hai con cún, sống trong một căn nhà có khu vườn nhỏ.
Rất nhiều chuyện nàng chỉ thuận miệng đề cập một chút, Lingling liền yên lặng ghi vào lòng, điểm này, luôn khiến Orm cảm động rất lâu.
"Thích không?" Lingling ôm lấy Orm từ sau lưng, cô tình cờ nhìn thấy căn nhà này, cảm thấy Orm nhất định sẽ thích, trực tiếp mua.
"Thích." Gió chiều thổi mát mẻ, mang theo hương hoa thấm vào ruột gan, khiến tâm trạng người ta thật tốt.
"Thích là tốt rồi." Lingling kề má bên má Orm, nơi này không chỉ là cuộc sống Orm yêu thích, mà cũng là những gì Lingling hướng tới. Cô nắm tay Orm phủ trong lòng bàn tay mình, "Ngày mai chúng ta chuyển tới đi, hai tiểu gia hoả nhất định cũng sẽ thích, nơi này đủ để hai đứa náo loạn."
"Dạ." Orm quay đầu lại, ánh mặt trời vàng chói đáp trên mặt Lingling, chiếu rõ ngũ quan xinh đẹp, nhìn mà mê mẩn.
Lingling tựa như ánh nắng mùa đông, sưởi ấm cuộc đời nàng, trao cho nàng cuộc sống mà mình hằng ao ước.
Orm khẽ cười: "Em yêu chị."
Ở trong lòng Lingling, Orm cũng giống như ánh nắng, là nắng hè gay gắt, xua tan hết thảy u ám trong đời.
Orm bên cạnh Lingling, giữa hai người chưa từng oanh oanh liệt liệt.
Mấy chục năm sau, đôi bàn tay đã in hằn nếp nhăn, các nàng cùng nhau mở album ảnh, có thật nhiều hồi ức yên bình tươi đẹp.
Nắm tay tới già, đến khi đầu bạc. Năm tháng trôi qua bình bình đạm đạm, bất tri bất giác, sống trọn một đời.
HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro