104
Kết quả là, Orm chủ động cầu hôn trước.
Orm nhìn chằm chằm Lingling, tràn đầy chờ mong cái gật đầu, vừa mới nói ra một câu "Chúng ta kết hôn đi", có loại cảm giác mọi thứ đi đến hồi kết.
Chỉ chờ một câu đồng ý từ phía cô.
Lingling nhìn nhìn chiếc nhẫn kim cương trầm mặc hai giây, Orm đặc biệt gian nan, tưởng như trôi qua hàng thế kỷ. Nàng nghĩ, chẳng lẽ mình cầu hôn quá đột ngột rồi sao? Rõ ràng đã nói năm nay sẽ kết hôn, tại sao Lingling vẫn còn chưa đồng ý? Lingling như vậy, Orm bất an.
Nội tâm nàng trập trùng sóng lớn.
Trước khi được Orm chủ động, Lingling từng nghĩ qua rất nhiều kịch bản cầu hôn, nào ngờ tình hình lại thành ra thế này.
Orm bình phục tâm tình.
"Em biết hai chúng ta chênh lệch rất lớn..." Tính cách, tuổi tác, năng lực kinh tế, lối tư duy. Orm rất rõ, nàng và Lingling tuyệt đối không "môn đăng hộ đối".
Nói xong, lại nắm chặt tay Lingling, mỗi một câu nói ra đều chân tâm, "Em rất muốn cho chị cảm giác an toàn, lại không biết làm cách nào để chị tín nhiệm một trăm phần trăm--"
"N'Orm..." Lingling cảm nhận lòng bàn tay nóng rực nắm lấy tay mình, thậm chí còn đang đổ mồ hôi.
Lingling muốn hỏi cô, đã nghĩ kỹ hay chưa.
"Chị nghe em nói hết đã." Orm đánh gãy lời Lingling, đặt tay cô lên vị trí trái tim, nói tiếp, "Em muốn nói cho chị biết, chị ở chỗ này của em. Bất kể là chuyện gì, vấn đề nào, đều không ngăn được tình yêu của em dành cho chị, em muốn dùng cả đời này chứng minh cho chị thấy."
Orm bình tĩnh nghiêm túc nói, lòng bàn tay chạm ở trước ngực, hình như có thể cảm nhận được từng nhịp tim nhảy lên, mà lòng cô cũng bị nàng lấp kín cảm động.
"Đồ ngốc..." Rốt cuộc Lingling cũng lên tiếng, cô đặt tay lên má Orm. Nhìn vào mắt nàng, hỏi, "Em...muốn đi Tokyo sao?"
Lúc này Orm mới hiểu được, hoá ra Lingling đã sớm biết về offer từ Tokyo, khó trách do dự như vậy. Cũng chính vì nàng sợ Lingling sẽ nghĩ nhiều, cho nên mới không nói chuyện này, ngầm quyết định âm thầm từ chối là được: "Chị biết rồi?"
Lingling gật đầu.
"Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên em muốn đi." Orm cố ý nói cho Lingling nghe, quả nhiên thần sắc Kwong tổng có chút ảm đạm, đúng là mẫu người ngoài lạnh trong nóng điển hình. Thấy thế, nàng vội giải thích, "Chỉ thoáng nghĩ qua mà thôi, em đã từ chối rồi."
"Sao lại từ chối?"
"Không phải chị biết rất rõ sao, còn hỏi em?" Orm nói như thế, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời, "Bởi vì cơ hội còn rất nhiều, nhưng chị là duy nhất."
Orm quả quyết lựa chọn, các nàng đã từng chia xa một lần, nàng không muốn tiếp tục nếm loại tư vị kia, không thể đến Tokyo làm việc mình thích dĩ nhiên có phần đáng tiếc, nhưng nàng không hối hận.
Mỗi một chữ Orm nói ra, đều đi thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng. Nhưng chị là duy nhất. Lingling không ngăn được nụ cười, cười vì cảm động vì vui mừng, cuối cùng gỡ được tảng đá lớn đè trong lòng.
"Em phát hiện chị luôn thích đuổi em đi, hai năm trước là đuổi em đến Osaka, bây giờ lại muốn ném đến Tokyo?" Có đôi khi Orm hi vọng Kwong tổng đừng dùng trí thông minh để phỏng đoán suy nghĩ của nàng, rõ ràng là vấn đề rất đơn giản, cũng khiến cái đầu thông minh kia nghĩ đến phức tạp.
Lingling cúi người ôm Orm, ôm đặc biệt gấp, cô hít một hơi thật sâu, thừa thận suy nghĩ chân thật nhất: "Chị không nỡ."
Nếu Orm thật sự muốn đi Tokyo, Lingling không biết mình sẽ làm thế nào, những ngày qua chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, tâm liền loạn như ma.
"Em đâu có đi." Orm ôm Lingling, vừa bực mình vừa buồn cười, có thể nghe Lingling nói không nỡ rời xa mình, trong lòng thấm ngọt. Những ngày này Lingling đối với nàng nhiệt tình như vậy, cũng bởi vì luyến tiếc sao?
Orm dời thân thể chui vào trong ngực Lingling, để cô ôm nàng thêm chặt, nàng có thể hiểu được Lingling đã rối như thế nào: "Chị ăn em sạch sẽ rồi, em còn có thể đi đâu?"
Nụ cười ngọt ngào trên mặt càng sâu, Lingling nâng mặt Orm: "Vậy em phải ở cạnh chị suốt đời."
Bởi vì thật sự quan trọng, cho nên mới lo được lo mất.
Bây giờ nhìn Lingling cười, Orm động tâm tựa như lần đầu các nàng gặp gỡ, nhịn không được, nói: "Chị mới là yêu tinh."
Từng bước từng bước, Orm cảm thấy mình đã sớm bị Lingling ăn đến cạn kiệt, bắt đầu từ hai năm trước, bị Kwong tổng câu tới mất hồn mất vía.
"Hôm nay là sinh nhật, em nói gì cũng đúng."
Lingling cưng chiều hôn một cái lên mi tâm, nụ cười chưa từng dừng lại.
"Nếu em quyết tâm muốn đi Tokyo thì sao?" Orm đột nhiên hỏi, "Chị sẽ giữ em chứ?"
Vấn đề này có chút dư thừa, Orm rõ ràng, dựa vào tính cách Lingling nhất định sẽ để nàng đi, có đôi khi Orm hi vọng Lingling có thể ích kỷ một chút, đừng dùng phương thức "thành toàn" này để yêu nàng.
Giữ lại hay không? Đó là vấn đề lưỡng nan, trong công việc Lingling xử lý thành thạo điêu luyện, nhưng vấn đề này lại không cách nào cho ra đáp án. Lingling nghĩ, cô sẽ không giữ Orm, nhưng cô sẽ chờ.
Orm nhắc tới loại giả thiết vô vị này, giày vò một phen cũng tốt, để Lingling hiểu thêm về vị trí của nàng trong lòng cô, càng hiểu thấu tâm ý của đối phương.
"Từ khi có chị bên cạnh, rốt cuộc em không còn muốn sống cuộc đời đơn độc nữa." Orm mộc mộc thổ lộ, đêm nay, đem từng lời muốn nói giãi bày cho Lingling nghe.
Câu nói này, vừa đúng là điều Lingling đang nghĩ, bây giờ giữa các nàng phảng phất có một sợi giây, buộc hai người ngày càng chặt.
Lingling tới gần Orm, từ từ cọ cọ chóp mũi nàng, khoé miệng cả hai giương lên nụ cười hạnh phúc, chầm chậm nhắm mắt, Lingling từng tấc từng tấc hôn môi Orm, ôn nhu bao hàm tất cả quyến luyến.
Orm thích dính vào Lingling, những ngày đầu bên nhau, nàng còn lo Lingling sẽ không thích, mười phần chống cự, dù sao Kwong tổng lúc nào cũng bày ra bộ dáng "bất cận nhân tình". Nhưng từ từ, Orm phát hiện Lingling càng ngày càng nóng như lửa, thậm chí từ bị động biến thành chủ động. Có khi Orm chỉ đơn giản muốn ôm, kết quả thường xuyên bị Lingling nâng mặt, hôn đến không thở nổi.
Chuồn chuồn lướt nước là không thể tho.ả mã.n, Lingling thích h.ôn sâu. Từ khi nhìn thấu bản tính Kwong tổng, Orm càng không cần kiêng nể gì nữa, không cần xấu hổ không cần thẹn.
"Em rất dễ tho.ả m.ãn... ưmm..." Orm tham lam hôn Lingling, dính thế nào vĩnh viễn không thấy đủ, lời nói đứt quãng, "Sau này chị chỉ cần... mỗi ngày giống như vậy... tốt với em là được rồi..."
"..." Lingling hạ mi nhìn Orm, mỗi một cái nhăn mày đều ôm lấy lòng cô, Orm để cho Lingling nếm được tư vị động tâm chân chính. Khoé môi nở nụ cười, Lingling nhịn không được nhắm mắt mút mạnh, lưu luyến xúc cảm thơm ngọt mềm mại quen thuộc.
Lingling không thể tưởng tượng ra, một lần nữa buông tay Orm thì sẽ thế nào? Cô đã gần ba mươi lăm tuổi, không còn tinh lực giày vò, chỉ muốn bên cạnh người mình yêu, đăng ký kết hôn, bình bình đạm đạm sống từng ngày. Muốn mỗi sáng thức dậy, nhìn thấy Orm rúc vào cổ mình nũng nịu, Lingling sẽ mắng yêu nàng trẻ con, nhưng trong lòng ngọt ngào vui vẻ.
Phần môi tinh tế vuốt ve mút vào, càng ngày càng dùng nhiều sức. Trước kia Lingling không phải như vậy, cũng không thích hôn đến thế, nhưng chỉ cần bên cạnh Orm, sẽ không cách nào kìm được, dáng vẻ kiêu ngạo hay băng lãnh cái gì cũng không cần.
Tâm và thân, chỉ có cảm giác đối với nàng.
Orm không từ chối được Lingling chủ động, mỗi lần đều ngoan ngoãn phối hợp, muốn bao nhiêu nhiệt tình có bấy nhiêu nhiệt tình. Nàng hơi hơi hé mắt, trán và chóp mũi cọ trên mặt Lingling, phảng phất đoán được tâm tình người kia: "Chị biết lúc em ở Osaka có bao nhiêu khó khăn không? Bây giờ dù là nơi nào cũng không muốn đi, chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy chị, có phải em rất không có tiền đồ không..."
Lingling cười lắc đầu, hai năm trước còn có thể ra vẻ thoải mái để Orm rời đi, hiện tại khó mà làm được như thế.
"Cho nên." Một trận h.ôn sâu, Orm nhìn thẳng vào mắt Lingling, hổn hển hỏi, "Chị có đồng ý, gả cho em không...?"
Orm phát hiện, cầu hôn Kwong tổng cần thật nhiều dũng khí, cô ưu tú như vậy, hoàn mỹ biết bao, người theo đuổi đếm không hết, thứ nàng có thể cho cô, chung quy chỉ là quãng đời còn lại và tình yêu.
Hoàn cảnh cầu hôn thì có thể tưởng tượng, nhưng vị ngọt khi được người mình yêu cầu hôn thì chỉ khi trải qua mới có thể cảm nhận rõ ràng. Tâm tình Lingling lúc này chính là như thế, cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi bị mình hôn đến sưng đỏ, giờ khắc này hạ quyết tâm: "Chị đồng ý."
Cầu hôn thành công.
Phương thức cầu hôn không lãng mạn, nàng biết Lingling thích bình bình đạm đạm, mà hiện tại nàng cũng yêu cảm xúc đơn giản sâu sắc, chỉ có hai người các nàng, hình thức không quan trọng, quan trọng là, trao cho nhau lời hứa chân thật.
"Chị đeo nhẫn của em..." Orm cúi đầu luồn chiếc nhẫn vào ngón tay Lingling, trong miệng còn nói,
"Thì là người của em."
Lingling nhìn Orm hạ mi, khoé miệng cười ngây ngô, tâm đều bị ngọt hoá, cô cũng cười: "Không phải là của em từ lâu rồi sao?"
"Đúng, chị chính là của em." Orm nâng bàn tay đeo nhẫn cầu hôn lên, cúi đầu h.ôn lên ngón tay thon dài. Trong lòng ngập tràn tho.ả m.ãn.
"Chị chuẩn bị quà sinh nhật cho em." Lingling quay người, từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ trước.
"Chị..." Nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Lingling, Orm bừng tỉnh, nàng không ngờ Lingling dự định cầu hôn mình vào đúng ngày sinh nhật. Lingling còn chưa nói gì, Orm đã ngã nhào vào lòng cô, cười cười ôm chặt: "Em đồng ý!!"
Bởi vì quán tính, hai người đồng loạt ngã xuống giường, Orm ôm Lingling, ép dư.ới th.ân mình, nàng nói "Em đồng ý!"
Còn chưa kịp hỏi, cứ như vậy mà thành, Lingling chặn ngang ôm Orm, câu môi cười, cười Orm hùng hùng hổ hổ ngốc nghếch, đáy lòng hạnh phúc không thôi.
"Em đồng ý..." Quả nhiên ở trước mặt Lingling, Orm vẫn không cách nào thận trọng. Kornnaphat tiểu thư cũng ý thức được mình quá vội vàng, nói đến lần thứ ba "Em đồng ý" mới nhận ra, nàng quấn lấy Lingling:
"Chị còn chưa hỏi em."
Ôm nàng cười cười trong chốc lát, Lingling nhìn vào mắt nàng: "Đồ ngốc, lấy chị nha." Thâm tình lấp đầy sóng mắt.
Thời khắc Orm chờ mong bấy lâu rốt cuộc đã tới, người nàng yêu nhất, rốt cuộc muốn sống cùng với nàng cả đời.
"Vợ vợ vợ vợ..." Orm ép trên thân Lingling, một bên hôn một bên gọi.
"Ừm." Lingling ôn nhu hôn lên tóc nàng, mỉm cười nói, "Vợ của chị sao lại ngốc như vậy."
Đây là lần đầu tiên Lingling gọi nàng là "vợ", trên giườg, Orm ôm chặt Lingling, cười tủm tỉm, đêm nay đại khái vui đến mất ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro