7
"Cô chủ, nhưng sắp đến chỗ của cô Kornnaphat..."
"Làm theo tôi nói." Lingling ngắt lời tài xế, sau đó quay đầu nói với thư ký Chan: "Cô đi GRAFF chọn một món trong bộ sưu tập xuân hè mới nhất mà Orm không có. Không cần phải tiết kiệm, cứ chọn cái đắt nhất."
Hai mươi phút sau, một chiếc xe đen cao cấp đỗ trước cửa một tòa nhà văn phòng bình thường. Xe đẹp đỗ ở ven đường nơi này cũng không phải việc lạ, nhưng lúc Pimtha bước ra khỏi văn phòng sau khi hết giờ làm thì lại lắp bắp kinh hãi, bởi vì người nàng biết đi xe loại này chỉ có...
"Pimtha, lên xe đi, tôi mời cô bữa tối." Lingling hạ cửa kính xe xuống, cười nháy mắt với Pimtha.
Pimtha vừa bước xuống xe nhìn đến cửa nhà hàng liền cười khổ: "Giám đốc Kwong, cô nên nói trước với tôi khi đến nơi như thế này."
Người bước vào nhà hàng này dùng bữa không ai không mặc trang phục lộng lẫy, xinh tươi như hoa. nàng thì trái lại, quần bình thường đi với giày đế bằng, áo và áo khoác cũng bình thường nốt, hoàn toàn là trang phục đi làm thông thường của nhân viên công sở.
Cách ăn mặc này chỉ nên đến những quán ăn nhanh hay cà phê ven đường, chứ không phải là đến những nơi sang trọng như vậy.
Lingling thì khác, cô mặc một chiếc váy liền áo màu lông dê xám, rất hợp với đôi giày cao đen đang đi trên chân, áo khoác dài cùng một bộ với chiếc váy Lica Burberry. Đơn giản khiêm tốn nhưng lại toát ra khí chất cao quý tự nhiên làm người ta thán phục.
"Nơi này thì sao chứ, nơi để ăn uống thì cũng chỉ là để ăn uống thôi. Điểm chính là ăn gì uống gì, chứ không phải là để xem cách ăn mặc." Lingling kéo ghế mời Pimtha ngồi xuống, thuần thục gọi món ăn.
Có thể nói Linglinng là một người bạn rất tri kỷ, thái độ tự nhiên của cô ấy giúp cảm giác ngượng ngùng lúc đầu của Pimtha giảm đi rất nhanh. nàng cười lên thoải mái: "Haha, giám đốc Kwong dù có mặc gì, đi đến đâu cũng vẫn là giám đốc Kwong. Còn đại đa số người trên thế giới này đều chỉ là người phàm, luôn cần dùng trang điểm phục sức để tôn lên bản thân.
Đừng nhìn nghĩ tôi mặc thế này là bình thường nhé, trong thế giới công sở nhỏ bé thì mặc như thế này cũng giống như mặc Chanel đấy."
Ý này rất đúng, khi mà mọi người đều ăn mặc giống nhau thì sẽ chẳng có gì là đặc biệt nữa. Nếu một phòng đều mặc đồ Chanel thì người mặc đồ Chanel cũng không còn là tôn quý.
Lingling không che giấu ánh mắt tán thưởng, tiếp tục nói chuyện với Pimtha: "Đừng cứ gọi tôi là giám đốc Kwong, gọi tên thôi là được rồi. Tôi cũng sẽ không gọi là cô Pimtha nữa, tôi muốn chúng ta làm bạn, nên gọi Doll nhé."
"Chà, được ưu ái khiến tôi lo lắng đấy."
"Cô nghĩ đây là ưu ái, vậy cô có đồng ý nhận không?" Ánh mắt Lingling sáng lên.
"Ý cô là muốn theo đuổi tôi ư?" Việc Lingling thích con gái không phải là bí mật, thông qua việc mấy tháng nay cô ấy luôn ân cần cùng thân thiện rất dễ nhận được ra.
Mặc dù Pimtha ở trong công việc đều cẩn thận từ lời nói đến việc làm, nhưng là một nữ nhân viên giỏi giang điển hình, nàng biết cách chớp thời cơ tận dụng những điểm đột phá để có thể lấy được đáp án chân thực cho những điều mờ hồ ấy.
"Bây giờ thì chưa, nhưng tương lai nếu có cơ hội, thì cô có đồng ý không?" Lingling nhíu mày nhún vai, gợi lên nụ cười cực kỳ lưu manh, nói chuyện nửa đùa nửa thật.
"Thật ra tôi khá thắc mắc," Pimtha cười nhẹ, "Luôn được nghe rất nhiều truyền kỳ về cô, kể vô cùng kỳ diệu. Giám đốc Kwong luôn tự tin vậy à, cho tới giờ chưa từng sợ người khác không thích mà cự tuyệt sao?"
"Cô có thấy tôi giống người không biết quan sát không? Người khác thích tôi bởi vì con người tôi, chứ không phải vì giới tính. Từng giao thiệp với nhiều người như vậy, chút tự tin nho nhỏ ấy tôi vẫn có.
Nhưng ít nhất cho đến bây giờ, vẫn chưa từng có người vì chán ghét con người của tôi mà cự tuyệt." Lingling cười nhẹ ngạo nghễ.
Lingling bẩm sinh đã có loại khí chất, nói lời ngang ngược nhưng lại không hề khiến người ta chán ghét khi nghe, giống như nếu cô không tự tin cùng bá đạo như vậy thì không phải là cô nữa.
Pimtha liền đổi đề tài, Pimtha và Lingling giống như hai người sống ở hai thế giới khác lạ, hoàn cảnh lớn lên bất đồng khiến cuộc trò chuyện luôn có cảm giác mới mẻ, bữa cơm cũng vì thế mà trôi qua trong tiếng cười.
Gần đến lúc kết thúc bữa tối Pimtha mới như lơ đãng quay lại đề tài ban đầu, có vẻ như đáp lại câu hỏi của Lingling: "Giám đốc Kwong tự tin cũng đúng, nhưng tôi nhớ cô là người đã có vợ."
Đây coi như để ý mặt mũi của Lingling mà từ chối khéo, cũng như có có thâm ý lưu đường lui cho cả hai. Lingling nhún vai không nói thêm gì nữa.
Lúc nay phía sau vang lên âm thanh ồn ào, tiếng giày cao gót dồn dập lanh lảnh cùng tiếng nói chất vấn đầy giận dữ truyền đến: "Lingling Kwong! Sao chị lại ở đây?"
"Cô Kornnaphat." Pimtha ngồi đối diện với Orm, nên đứng lên chào hỏi.
Orm không thèm để ý đến nàng mà chỉ nhìn Lingling cau mày, giọng nói mang đầy hờn giận: "Nói bận, nói không rảnh nhưng lúc này đang làm gì ở đây? Đây là việc bận của chị sao?"
Lingling nói chị ta bận, Lingling nói chị ta không có thời gian cùng nàng ăn tối. Có ai lại cần tổ chức sinh nhật nhiều lần vậy chứ? Cũng chỉ vì Orm cảm thấy mấy tháng qua Lingling lạnh nhạt với nàng, nên mới tùy hứng làm nũng, muốn kiếm cớ giữ Lingling ở lâu bên cạnh mình.
Thế nhưng người này đối với nàng thế nào? Sai thư ký đưa tới vòng cổ đắt tiền, bảo thư ký dùng lý do giải quyết việc chung nói giám đốc Kwong không rảnh đến sinh nhật nàng. Còn chính chị ta thì sao chứ, hóa ra đây chính là nguyên nhân không rảnh.
Nàng không phải không thể rộng lượng bỏ qua, mà không nên để nàng bắt gặp được tình huống như vậy, sự thật tàn nhẫn khiến lòng nàng chua xót.
Lingling rốt cuộc có còn để ý tới cảm nhận của nàng hay không, sao phải tìm lý do né tránh nàng như thế, hay là ở bên cạnh nàng khiến chị ta chán rồi...
Pimtha không giống Lingling có thể điềm nhiên giữ vững thái độ bình thản, thấy Orm giọng đầy hờn giận hỏi Lingling, nên thử dàn xếp không khí căng thẳng này: "Cô Kornnaphat đừng hiểu lầm, giám đốc Kwong đang bàn chuyện công ty với tôi..."
"Ở đây không tới phiên cô nói chuyện! Cô tưởng mình là ai." Orm giận lây sang Pimtha, hai tay khoanh trước ngự.c, thái độ kiêu ngạo liếc mắt.
Nữ hoàng giao tiếp không ai bì nổi sao có thể chấp nhận được một người không có tiếng tăm gì như thế xen ngang chuyện, đặc biệt đó còn là kẻ làm đau đớn lòng mình.
Thái độ to tiếng át người, bộ dạng ăn trên ngồi trước, đây chính là đại tiểu thư nhà giàu! Lingling cảm thấy chán nản, cũng cảm thấy bức bối. Có lẽ Orm với khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ khéo léo vĩnh viễn sẽ không để người ta chán ghét.
Nhưng nàng chỉ thấy đó là bình thường, bình thường như vô số tiểu thư nhà giàu khác nàng đã gặp, không có gì khác.
Lingling đứng lên, cầm áo khoác rồi nắm lấy tay Orm. Dù gặp trường hợp xấu hổ như vậy thái độ của cô vẫn trấn tĩnh. Không cần giải thích nhiều, chỉ nói với Orm: "Đi, chúng ta cần nói chuyện."
...
"Chia tay đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro