Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 57

Savika ngây ngốc nhìn lên trần nhà trắng xóa ở phía trên cô với một tâm trạng nặng trĩu. Như thế nào cô lại mơ thấy mình cầm súng bắn LingLing...không phải, trong giấc mơ rõ ràng là cô đã thông báo cho Orm Kornnaphat biết điều này...nói cách khác, cô là muốn Orm Kornnaphat là người lãnh viên đạn lãnh khốc đó, đã vậy cô còn nặng tay cô ấy...Đó thực sự là cô sao?

Đã vậy trong giấc mơ này, cô còn đọc được suy nghĩ của cả LingLing và Orm Kornnaphat, suy nghĩ của hai người họ là thứ ám ảnh, khiến cô không yên từ nãy giờ...Gần đây tình hình ở tập đoàn không mấy tốt, một phần vì danh phận của cô.

Những vị lão làng trong tập đoàn đã chấp nhận sự lãnh đạo của LingLing nên việc chấp nhận cô là điều khó khăn với họ. Đó là chưa kể cô cũng có nghe từ nhiều nguồn thông tin của mình rằng họ đang có ý định bán cổ phiếu, vì thế cho nên cô mới cho người điều tra công ty con của LingLing. Quả thật nó không có gì đáng nghi ngờ cả, nhưng giấc mơ đó liệu có phải điềm báo trước cho cô không?!

Quẹt vội dòng nước còn đọng lại trên gương mặt của mình, cô ngồi dậy rồi rời khỏi giường để tiến đến phòng khách. Bao nhiêu năm qua cô đã quen với sự tĩnh lặng như lúc này, nhưng hiện tại, nó lại khiến cô bức bối hơn bao giờ hết. Cô muốn kết hôn cùng Orm Kornnaphat, mỗi ngày có thể cùng cô ấy đi làm, tối về cùng nhau về nhà, cùng nhau nấu ăn rồi vui vẻ tán gẫu về những bộ phim hay chương trình trên truyền hình và sau cùng là cùng ôm nhau chìm vào giấc ngủ một cách thật hạnh phúc.

Đây chính là động lực, mục tiêu lớn nhất của cô...trên đời này cái gì cô cũng đều có thể không cần, cô chỉ cần Orm Kornnaphat mà thôi. Cô thừa nhận mình làm nhiều chuyện không tốt sau lưng cô ấy, chính là bởi vì khi yêu con người ta rất ích kỷ, ích kỷ đến mức chính bản thân của họ cũng bất ngờ vì con người mới này.

Đứa nhỏ chính là trở ngại lớn nhất giữa cô và Orm Kornnaphat, dẫu biết đứa nhỏ không có tội nhưng cô còn có cách nào khác sao. Cô giao đứa nhỏ cho Pinky, mong Pinky có thể bên cạnh LingLing như một gia đình nhỏ thực sự...lúc ấy cô mới có thể đường hoàng tiến đến bên Orm Kornnaphat. Tiếc thay, đến phút cuối Pinky lại thay đổi ý định, trao đứa nhỏ lại cho LingLing và kéo đến hệ lụy như bây giờ. Ngày hôm nay cô biết rõ Orm Kornnaphat đi đâu làm gì dù cô đã bảo người của mình không cần theo cô ấy vào hôm nay. Nhắm mắt lại, nghĩ đến họ đang hạnh phúc bên nhau cùng đứa con nhỏ của họ đã khiến tâm can cô như bị xát muối, đau đớn và cả ganh tỵ rất nhiều.

Tại sao sinh ra trong cùng một gia đình, LingLing đều có mọi thứ cô ấy muốn, còn cô cái gì cũng đều không có? Ngày còn bé, mẹ cô luôn dặn cô phải nhường nhịn LingLing, nghe lời mẹ cô ấy, có nhìn thấy gì cũng phải im lặng nhịn nhục, cô dù không rõ nhưng cũng gật đầu đồng ý với mẹ mình. Cô tự hỏi, nếu như bà còn sống, liệu biết rằng LingLing yêu Orm Kornnaphat, bà có bảo cô từ bỏ đi Orm Kornnaphat hay không?

"Cậu tính mang bộ mặt gấu trúc để kết hôn với Orm Kornnaphat hả Savika Chaiyadej?"

Giọng nói trầm trầm cất lên, phá tan đi những suy tư cũng như bầu không khí im lặng ở phòng khách. Không cần phải quay đầu lại, cô cũng có thể đoán được người ở sau lưng mình là ai. Bật cười khẽ, sau cùng người ở bên cô lại là cô ấy, Min Pechaya.

"Mình còn đang tự hỏi Orm Kornnaphat có quan tâm đến bộ mặt gấu trúc của mình không ấy. Nhưng mình biết một điều là dù mình như thế nào thì cũng đủ sức quyến rũ với cậu." Savika hất mặt, đắc ý với người vừa ngồi xuống đối diện cô.

"Cậu tự tin thái quá rồi đó, đồ cao khều." Min dơ nắm đấm về phía Savika, gương mặt thoáng có nét ửng hồng.

"Haha, mình ngủ không được nên chắc là ngày mai sẽ thành gấu trúc rồi. Còn cậu?"

"Mình cũng ngủ không được." Min nhỏ giọng trả lời.

Làm sao có thể ngủ được khi chỉ còn vài tiếng nữa thôi, người cô yêu sẽ kết hôn cùng người khác? Chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh, quan sát từ xa chứ không thể đến trước mặt, nói với Savika rằng cô có bao nhiêu thương nhớ cô ấy. Savika mãi chạy đuổi theo một hình bóng, thì cô cũng theo đó mà chạy theo hình bóng của cô ấy.

Kể từ lúc Savika tiếp quản tập đoàn, cô ấy đã cân nhắc cô lên làm trợ lý của cô ấy. Với lí do cô đơn, Savika bảo cô về ở cùng cô ấy đi, giải quyết việc tập đoàn càng dễ dàng hơn. Cô gật đầu đồng ý, lúc đó cô nghĩ rằng ở gần như vậy thì sẽ dễ dàng chăm sóc cho Savika Chaiyadej ngu ngốc này hơn một chút. Savika cả tháng chuẩn bị kết hôn, tâm trạng thay đổi liên tục, lúc thì hạnh phúc vui vẻ ngập tràn, khiến cô vừa vui vừa nhói tâm can, lúc thì ngồi thất thần ra, gọi mãi không trả lời, nhìn Savika như vậy cô chỉ biết cắn môi quay đầu để không trông thấy hình ảnh hiện tại của cô ấy.

"Savika này, hôn nhân là điều rất thiêng liêng...Cậu vốn dĩ luôn ý thức được rằng Orm Kornnaphat sẽ không thể nào dành hết tâm tư tình cảm cho cậu, và dù cho cậu có cố gắng hàng trăm ngàn lần cô ấy cũng sẽ không động tâm. Việc cậu cho cô ấy một ngày tự do, là cậu muốn xác nhận lại điều đó có phải không?" Min đều đều nói, cô cố chọn ngôn từ nhẹ nhàng nhất để không tổn thương Savika hơn nữa. "Ngay lúc cậu nhắn tin nói về đứa nhỏ cho Orm Kornnaphat, rồi gọi điện cho cô ấy...dù lời nói của cậu rất đáng sợ nhưng mình hiểu, sâu thẳm trong cậu, cậu đang đau đớn đến mức nào. Cậu lúc nào cũng thắc mắc tại sao mình lại ủng hộ cậu nhiều như vậy, có muốn mình trả lời không?"

Savika im lặng, gật đầu.

"Bởi vì mình cũng chạy đuổi theo một bóng hình có thể mãi không thuộc về mình...rất giống cậu ha. Có lẽ mình đồng cảm, sẻ chia cùng cậu điều đó, nên luôn ủng hộ cậu làm bất kì chuyện gì."

Savika tiếp tục im lặng nhưng lần này cô ngẩng đầu lên, để nhìn được gương mặt của Min. Chợt nhận ra đã bao lâu cô không nhìn trực tiếp Min như thế này, cả mái tóc ngắn màu vàng này hợp với Min biết bao nhiêu. Cô mỉm cười khi Min chủ động cười với cô.

"Mình vốn không thích xen vào chuyện của cậu...nhưng lần này mình chỉ muốn nói một chút về nó thôi. Cậu nên dừng lại được rồi, cậu chạy mãi theo Orm Kornnaphat như vậy, cậu không thấy mỏi chân và kiệt sức sao?"

Min cười buồn...câu hỏi này sao giống như cô đang hỏi chính bản thân mình hơn.

***

"Nhìn dáng vẻ em lúc ấy khiến Ling chỉ muốn ôm em thật chặt vào lòng để bảo vệ em. Hôm đó là ngày Ling đi du học, dù mẹ đã bắt Ling phải ngồi trong xe nhưng Ling vẫn quyết định lẻn vào nhà. Nhờ như vậy mới có thể dỗ dành em, ôm em rồi an ủi em nữa."

Orm Kornnaphat nhắm mắt, cảm nhận giọng nói đầy chân tình của LingLing đang ở bên tai cô và mường tượng lại khung cảnh của ngày hôm đó. Ban đầu gương mặt của người kia có mờ nhạt, không lâu sau đó gương mặt quen thuộc của LingLing bắt đầu hiện dần trong cô. Cái cách vòng tay ấy bao bọc cô, những ngón tay nhỏ lau đi nước mắt cho cô và cả giọng điệu bảo cô nín khóc nữa...Định mệnh có thể kì diệu và trớ trêu đến như vậy sao? Là cô đã gặp LingLing từ trước, lúc cô nhỏ bé yếu đuối nhất chính cô ấy đã bên cạnh bảo vệ cô...để rồi khi trưởng thành, cô lại cứ một mực muốn làm cô ấy tổn thương.

"Họ đều đã không còn nữa nên em có thể quên quá khứ đi được không? Ở bên cạnh Ling, nếu em còn muốn tổn thương Ling thêm một chút cũng không sao, đến khi nào tổn thương của Ling bằng hoặc hơn tổn thương của em cũng được."

"Ngốc nghếch."

Orm Kornnaphat xoay người về phía sau, mắng LingLing một tiếng rồi hôn nhẹ lên đôi môi của cô ấy. Vùi mặt vào cổ của LingLing, cô bất chợt mỉm cười an lòng rồi cứ như vậy tự tung tự tại vùi hết người vào lòng của cô ấy. Tình cảm này cô không thể chối bỏ, cô càng không muốn rời xa LingLing cùng đứa nhỏ của cô...Cô chỉ muốn dành hết quãng thời gian còn lại của mình ở bên hai người quan trọng nhất cuộc đời cô, cùng LingLing nắm tay hạnh phúc qua mỗi ngày. Nó có quá khó không khi sáng mai đây cô sẽ cùng người khác tiến vào lễ đường, nói đồng ý sống cùng người đó hạnh phúc mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro