Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 42


***

LingLing đỗ xe ngay trước cổng trường trong khi ánh mắt cô thì đang nhìn xa xăm về phía trước. Cô nửa muốn đưa bé con lên lớp để gặp giáo viên của bé con, nửa lại muốn ngồi yên đây, và để Belle thay cô làm việc đó. Mùi hương đó ám ảnh cô từ đêm hôm qua cho đến tận bây giờ...nếu như đó là cô ấy thì sao? Cô không hiểu mình là đang lo nghĩ cái quái gì nữa...

"Hôm qua chúng ta đến trường trễ, còn hôm nay có vẻ như lại đến quá sớm." Belle lên tiếng, phá tan đi bầu không khí im lặng trên xe.

"Ừ. Có lẽ bé con là học sinh đến trường đầu tiên. Ngồi trong xe thêm một chút nữa cũng không sao, để tôi bế bé con một tí."

Nhận lấy bé con đang ngủ say từ tay Belle, cô mỉm cười chọt ngón tay lên gò má phúng phính hồng hồng của bé con. Ngày hôm qua vừa về nhà bé con đã say ngủ, không có ai chơi đùa với cô nên cô chỉ biết nằm bên cạnh bé con, hôn hít bé con thật nhiều để bù lại khoảng thời gian cả ngày không được gặp bé con của cô. Hai cha con chỉ vừa ôm nhau ngủ được vài tiếng thì trời đã sáng và cũng là lúc bé con phải đến trường.

"A, LingLing...Kia là giáo viên của bé con."

Giật mình chính là phản ứng đầu tiên khi cô nghe được "giáo viên của bé con" từ miệng Belle. Chậm chạp ngẩng đầu nhìn theo hướng chỉ của cô ấy...cả người cô gần như đông cứng lại khi trước mắt cô – qua tấm kính xe là Orm Kornnaphat cùng với Savika.

Hẳn là Savika đưa Orm Kornnaphat đến trường, việc đó thì có gì không đúng khi hiện giờ Orm Kornnaphat là của Savika. Cái ôm siết chặt kia cũng có gì không đúng đây? Orm Kornnaphat rạng rỡ bên người cô ấy yêu cũng có gì là không đúng?! Tại sao suy nghĩ của cô lại đầy tính mỉa mai như thế này, tại sao cô lại có cảm giác giống hệt như cái hôm Orm Kornnaphat đến bên cạnh Savika đang say rượu trước mặt cô. Không phải cô rất hận, rất căm ghét cô ấy sao?! Không phải cô tâm cô đã tịnh, tim cô đã lạnh trước Orm Kornnaphat rồi hay sao?!

"Giáo viên của bé con tên Orm Kornnaphat. Cô ấy rất nhẹ nhàng." Belle tiếp lời. "Kia chắc là người yêu của cô ấy."

"Giáo viên đến rồi phiền cô bế bé con vào lớp học giúp tôi, chân tôi bỗng dưng bị tê cứng lại, không thể di chuyển."

Giọng nói của LingLing quả thật rất lạnh, thậm chí nó còn lạnh hơn cái lạnh cắt thịt cắt da của tiết trời bên ngoài.

***

Orm Kornnaphat có chút đỏ mặt trong lúc cô đang nghĩ tới cái ôm siết chặt vừa nãy của Savika. Đã lâu không cùng ai thân mật như vậy nên cô có chút không quen, chưa kể Savika còn thầm thì phả một ít hơi ấm của cô ấy bên tai cô như vậy.

"Chào cô Orm Kornnaphat."

"A...Chào cô Belle. Hôm nay bé con đi học sớm nhất đó." Orm Kornnaphat thoát khỏi suy nghĩ của mình, vui vẻ chào Belle, không quên nhìn bé con một chút.

"Rút kinh nghiệm từ hôm qua cả thôi. Cô Orm Kornnaphat cũng đến rất sớm...tôi đến cùng một lượt với cô Orm Kornnaphat." Belle cười khẽ khi gương mặt của Orm Kornnaphat thoáng ửng đỏ, như vậy cô gái kia hẳn là người yêu của cô ấy.

"Thật ngại quá."

"Tôi thì lại mong được ngại như cô Orm Kornnaphat đây."

Orm Kornnaphat khẽ chớp mắt khó hiểu vì giọng điệu trầm buồn của Belle. Không tiện hỏi chi tiết chuyện của cô ấy nên cô chỉ đón bé con từ vòng tay của Belle rồi tạm biệt cô ấy trước khi vào lớp. Belle thật ra là gì của bé con và cả cha bé con? Tại sao cha bé con lại không đưa bé con đến lớp? Bé con cục cựa mình làm dòng suy nghĩ của cô bị đứt đoạn, mọi sự chú ý của cô bây giờ đều tập trung vào bé con đang he hé đôi mắt kia.

"Hôn con một cái nào..."

Orm Kornnaphat vui vẻ hôn lên gương mặt ngái ngủ của bé con. Cô chợt khựng lại khi mũi cô ngửi được mùi hương đó.

Mùi hương này...không phải quen thuộc lắm sao?!

***

Bỏ qua chuyện mùi hương quen thuộc kia, cô càng lúc càng công nhận bé con chính là ganh tỵ với hai đứa trẻ cùng lớp. Cứ mỗi khi cô không chú ý đến bé con mà lo cho hai đứa trẻ kia, bé con sẽ mếu máo rồi khóc thét lên. Điều này khiến cô càng quý bé con nhiều hơn...đứa bé như vậy quả thật đáng yêu rất nhiều.

"Bé con ah, con ngoan ngoãn nằm ở đây...cô thay tả cho bạn xong sẽ chơi với con, nha~?"

Trẻ nhỏ ai cũng hảo ngọt cả, nên Orm Kornnaphat quyết định dùng chiêu ngọt ngào để năn nỉ bé con hay ganh tỵ kia. Quả thật là có tác dụng khi bé con đưa bàn tay nho nhỏ chụp lấy tay cô, miệng thì toe toét cả lên. Như thế này hẳn là sự đồng ý của bé con đây. Yêu chiều hôn bé con một cái, cô mới thôi không nhìn bé con nữa mà quay sang chăm lo cho hai đứa trẻ kia. Thật may, hai đứa trẻ này cũng khá ngoan, lại không ganh tỵ như bé con, nếu không cô thật không biết dỗ dành cả ba đứa trẻ ganh tỵ như thế nào a.

"Giữ lời hứa nha..."

Quay sang bé con, cô cúi sát mặt khẽ cạ mũi mình vào chiếc mũi nho nhỏ của bé con. Mùi sữa của bé con khiến cô rất dễ chịu, nhưng cô khẽ nhăn mài lại khi nhận ra mùi sữa này là mùi sữa bột, khác hẳn với mùi sữa của hai đứa trẻ kia. Không lẽ mẹ của bé con cai sữa cho bé con sớm như vậy sao? Bé con vẫn còn nhỏ lắm mà.

Nở một nụ cười buồn khi ôm gương mặt bé con bằng lòng bàn tay, bản thân cô từng phải chịu đau vì căng tức sữa, cho đến ngày hôm nay sự căng tức ấy vẫn chưa tiêu tán đi hoàn toàn...Để tránh không ra thêm sữa, cô phải tiết chế nhiều món ăn nhưng vẫn không hiểu vì sao dòng sữa đó vẫn cứ còn mãi.

"Thật tiếc là không thể..." Orm Kornnaphat chợt thì thầm với bé con...nếu như có thể cô cũng muốn biết được cảm giác cho con bú sữa là như thế nào...hẳn là tuyệt vời nhiều nhiều lắm.

"Bé con, con là giống ai nhiều hơn giữa cha và mẹ?"

"Aa..."

Có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều...là do hình ảnh cô ấy còn quá nhiều trong tâm trí cô nên cô thấy bé con có nhiều nét giống cô ấy...

***

LingLing nheo mắt nhìn lên phòng học mà Belle đã nói với cô trước đó. Hình ảnh ban sáng cứ lặp đi lặp lại mãi, nó cứ thôi thúc, thúc giục điều gì đó mà chính cô cũng không thể hiểu được. Cô gấp đến mức một mình lái xe đi đón bé con rồi gần đến nơi lại quên mất cô nên cho bé con nằm như thế nào để chở bé con về đây. Dù sao đến cũng đã đến rồi, cô cũng nên lên chào hỏi cô giáo của con gái cô một chút.

Từng bước chân của cô đều đi với sự hồi hợp, xốn xang trong lòng và cả con tim đang đập nhanh từng hồi của cô. Xốn xang như thế có hàng ngàn những con sinh vật đang bì bõm trong bụng, đôi lúc cô dừng lại ôm bụng, cố thở thật mạnh nhưng cảm giác vẫn không hề tan biến đi chút nào cả. Bước lên thêm một bậc thang, mọi cảm giác trong cô cứ thế tăng vọt lên...

Đứng trước cửa phòng học, lòng cô càng rối rắm hơn khi cô ấy đang quay lưng về phía cô trong khi đang bế bé con ngủ say trong lòng. Hình ảnh này khiến môi cô không khỏi nâng lên thành một nụ cười nhẹ, cảm giác xốn xang giờ lại xen với cảm giác ấm áp ngập tràn trong cô. Cô ấy rất nhẹ nhàng với bé con, bàn tay cô ấy không ngừng xoa lưng cho bé con, thậm chí chốc chốc cô ấy lại quay sang hôn lên gương mặt đáng yêu đang ngủ say trong vòng tay.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, gương mặt cô ngay lập tức trở nên đanh lại. Mọi cảm giác không thể lí giải của cô cũng theo đó mà lạnh đi. Phải rồi, lạnh đi mới đúng là những gì cô cần phải có khi nghĩ về hoặc trông thấy Orm Kornnaphat.

Cố tình hắng giọng để Orm Kornnaphat nghe thấy, cô khéo léo che giấu cái nhếch môi của mình khi Orm Kornnaphat quay sang nhìn cô. Cuối cùng thì cô và cô ấy đã có cơ hội đối diện trực tiếp với nhau và nhìn thẳng vào mắt nhau sau một khoảng thời gian dài.

Sững người. Chân cứng lại. Hơi thở nhanh hơn. Tim đập nhanh hơn. Trống ngực dồn dập hơn. Đó là những gì xảy ra cùng lúc bên trong Orm Kornnaphat lúc bấy giờ. Cô không biết phải làm gì ngoài đứng đó nhìn LingLing. Cô càng không biết phải nói gì ngoài đứng yên đây với đôi mắt vẫn chỉ độc nhất nhìn về phía LingLing.

"Tôi đến đón con gái." LingLing cởi giầy, bước thẳng đến phía Orm Kornnaphat, đôi môi cô buông ra một câu nhẹ tênh trước Orm Kornnaphat vẫn đang im lặng nhìn cô.

Thì ra không phải là do cô lầm tưởng. Đây chính là con gái của LingLing...cũng không có gì là quá lạ khi bé con lại có nét giống cô ấy. Chỉ là do cô không dám suy nghĩ sâu đi một chút hoặc là do cô sợ, nghĩ sâu xa rồi cô sẽ phải lí giải như thế nào về mẹ bé con và về Belle đây?!

"Chờ tôi một chút, tôi xếp lại đồ cho bé con."

"Không cần. Tôi không dám làm phiền thời gian quý báu của em. Hẳn là người yêu và con em đang đợi em ở nhà, nhỉ?!"

Lời lẽ của LingLing lúc này rất đáng ghét nhưng suy cho cùng cô làm sao có tư cách để ghét cô ấy. Chính cô là người đã đối xử như vậy với LingLing, giờ nhận lại một chút cũng đã đáng gì. Cô im lặng đỡ bé con để trao trả về vòng tay của LingLing, tuy nhiên chỉ vừa đổi tư thế bé con đã quơ tay như muốn bám vào cô, đôi môi nhỏ bắt đầu mếu lên.

"Bé con ngoan...cha con đến rước con này."

Bé con đột nhiên khóc thét lên, như không muốn rời Orm Kornnaphat. Điều này làm Orm Kornnaphat bối rối hẳn đi. Còn LingLing, nghĩ đến hình ảnh Savika cùng con họ chờ ở nhà, cảm giác tức giận cùng ganh tỵ không biết từ đâu trỗi dậy mạnh mẽ trong cô. Mặc kệ là bé con đang khóc, cô tiến đến mạnh bạo giằng lấy bé con từ vòng tay của Orm Kornnaphat.

Tiếng khóc của bé con khiến Orm Kornnaphat như xé ruột xé gan. Hành động của LingLing càng làm lòng cô xót xa nhiều hơn. Tiến đến gần LingLing, cô lau đi nước mắt trên hai gò má đỏ ửng, bàn tay còn lại không ngừng vuốt ve tấm lưng nhỏ hòng mong bé con mau chóng nín khóc.

"Mạnh bạo như vậy không tốt...lỡ như bé con có gì thì sao?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro