Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38

Hôm nay là chủ nhật, cô không phải đi làm nên tranh thủ dậy sớm bế bé con ra sân phơi nắng. Bé con nay đã ba tháng hơn rồi, tuy chăm sóc bé con được hơn hai tháng nhưng kiến thức của cô vẫn còn rất hạn hẹp. Nhìn bé con còn say ngủ trong vòng tay mình, cô cảm thấy trong lòng có chút gì đó gọi là tự hào và hạnh phúc. Được nhìn bé con lớn lên qua từng ngày, được chăm sóc bé con và ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ khi được nhìn thấy những hành động lạ lẫm của bé con khiến cô vui vẻ và xúc động nhiều lắm.

Đôi khi cô chỉ muốn quẳng việc qua một bên để toàn tâm toàn ý lo cho bé con nhưng cô biết việc đó là không thể. Belle gợi ý cô nên thuê bảo mẫu...cô có nghĩ đến rồi sau đó lại gạt đi vì cô không yên tâm, cô sợ họ sẽ không lo tốt cho bé con, không yêu thương bảo bọc bé con trong lúc cô không có ở nhà.

Thay tả, cho bé con uống sữa uống nước xong xuôi, cô đặt bé con lên giường cạnh mình, còn cô thì bắt đầu xem lại một ít giấy tờ. Bé con của LingLing cũng rất ngoan, yên lặng nằm cạnh Mami của mình, thi thoảng lại đưa tay lên miệng ngậm mà thôi. Bé con nay đã cứng cáp hơn một chút nên mút tay chán rồi lại đá chân liên tục còn.

"A! A!"

LingLing đang dúi mặt vào giấy tờ cũng phải dứt ra ngay lập tức khi nghe được tiếng kêu ngay bên cạnh cô. Bé con của cô - tay thi ngậm trong miệng, chân thì cứ đá hết chân này đến chân khác như thu hút sự chú ý của cô vậy. Đặt đại giấy tờ xuống giường, cô rút nhẹ ngón tay của bé con ra rồi nhẹ nhàng thử đặt bé con nằm sấp xuống. Bé con đối với tư thế này còn lạ lẫm nên đầu cứ cúi xuống rồi lại nhướng lên cao thật cao.

"Con tự lật lại đi bé con."

LingLing chống tay xuống giường nhìn nhìn bé con đang còn loay hoay với tư thế nằm sấp. Chốc sau khẽ nghiêng người như cố gắng nằm ngửa lại, một lần không được, bé con cố gắng làm thêm lần khác. Xem ra bé con của cô tuy còn nhỏ mà lại rất kiên nhẫn nha, mặt đỏ cả lên mà còn cố gắng lật lại kìa.

"Aaaaa."

Lần này bé con như dùng hết sức để la lên. Gương mặt đã đỏ gay mà vẫn còn cố la thật làm LingLing vừa thấy đáng yêu vừa sợ bé con trước mặt cô.

"Aigoo...con gái thật là dữ nha...để Mami chụp hình con cái nào."

"Aaaaa."

Điện thoại của LingLing thu vào tấm hình bé con với gương mặt đỏ gay nhắm tịt mắt lại trông rất đáng yêu. Không khác với những người làm cha mẹ khác, LingLing chụp rất nhiều hình và quay rất nhiều đoạn phim về bé con của cô. Vì ngoài mục đích muốn lưu trữ cô còn mục đích là khi đi làm mở ra xem cho đỡ nhớ bé con đang ở nhà. Cô buồn cười nhìn tấm hình trong điện thoại rồi lại nhìn đến gương mặt của bé con, dù nãy giờ cố đã rất mệt nhưng vẫn không ngừng nghiêng người để lật lại. Lại còn la hét om sòm tỏ vẻ mình đang rất bực với cô nữa chứ.

"Con gái của Mami sao lại dễ thương đến như thế này chứ hả?"

Đặt bé con nằm ngay ngắn lại, cô không khỏi tự hào về con gái mình. Tuy nhiên bé con chẳng để cô tự hào được lâu khi mà đôi bàn chân nhỏ đó cứ vẫy đạp liên tục, đá luôn cả giấy tờ của cô qua một bên.

"Mami biết sợ con thật mà."

LingLing gom giấy tờ lại trong tiếng thở dài của cô. Bé con hiếu động như vậy không phải nếu để ở nhà một mình sẽ không ổn chút xíu nào ư?

***

"Belle này..." LingLing ngập ngừng lên tiếng mở lời với Belle, người đang ngồi dùng bữa trưa ở đối diện cô.

"Có chuyện gì sao?" Belle đặt chiếc muỗng xuống mâm, chậm rãi ngước mắt chờ đợi câu trả lời của LingLing.

"Tôi muốn tìm một trường mẫu giáo cho bé con, điều làm tôi lo là bé con chỉ mới bốn tháng, liệu có thể tìm được trường không?"

Trong lòng Belle có chút vui vẻ khi LingLing đã chủ động nói với cô một phần lo lắng trong lòng cô ấy. Thời gian gần đây, chỉ cần rãnh rỗi một chút cô sẽ ghé qua chỗ LingLing, phụ cô ấy chăm nom bé con đáng yêu kia một chút. Nhân tiện nói cho LingLing biết một số điều căn bản cũng như quan trọng về chăm sóc trẻ nhỏ mà cô đã đọc được qua sách vở cũng như từ những người chị đã có gia đình mà cô biết.

Có đôi khi cô có suy nghĩ sẽ dành một chút thời gian để tham gia lớp học chăm sóc trẻ nhỏ...Chỉ là mỗi lần cùng LingLing chăm sóc bé con, cô đều có cảm tưởng như cả ba là một gia đình hạnh phúc thật sự.

"Bảo mẫu không phải sẽ tốt hơn việc đưa bé con đến trường sao?"

"Tôi cũng có nghĩ đến...nhưng tôi không yên tâm. Nhỡ đâu khi tôi vắng nhà bảo mẫu sẽ để mặc bé con, không chăm sóc bé con tận tình hay tệ hơn là có ý đồ xấu thì sẽ như thế nào? Dù sao trường học uy tín, bảo đảm vẫn là tốt hơn."

"Chị họ tôi vừa mở một trường mẫu giáo, trùng hợp thay trường của chị ấy cũng chỉ nhận những đứa trẻ cỡ bé con thôi...bất tiện một điều là trường mẫu giáo kia cách hơi xa nơi cô."

"Xa là ở đâu?"

"Ngoài ngoại ô."

"Ngày mai chúng ta đến đó xem thử."

Belle không thể ngăn bản thân cô mỉm cười thật nhẹ nhàng khi nghe từ "chúng ta" từ chính miệng LingLing...

"Vậy cô có thể sang căn hộ của tôi và giúp tôi một chút ừm là trông một đứa bé, chỉ một chút thôi."

"Cho tôi ba mươi phút."

Vừa định lên tiếng cảm ơn Belle thì cô ấy đã ngắt cuộc gọi với cô. Quay trở lại với đứa bé đang nằm ngủ trên giường, cô thật nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt nhỏ nhắn đó. Đây là con gái của cô, giọt máu của cô...có thể bên ngoài cô luôn tự bảo bản thân mình không quan tâm nhưng thật ra bên trong cô lại trái ngược hoàn toàn. Nắm lấy bàn tay nho nhỏ trong bàn tay mình, cô vô thức mỉm cười thật trìu mến nhìn đứa bé.

"Bé con..."

***

***

LingLing thầm cảm ơn Belle khi cô ấy đã đến trông bé con giúp cô và còn liệt kê dùm cô một danh sách những thứ cô cần mua. Ngoài sữa ra cô còn phải mua rất nhiều thứ thế mà trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến sữa. Khệ nệ xách ba chiếc túi đầy ắp đồ vào nhà, cô gần như sững người lại khi trông thấy Belle đang bế bé con trong tay và đi lại chậm rãi xung quanh.

Trong một giây đó cô đã liên tưởng đến một gương mặt khác, liên tưởng đến một người khác, người mà hiện tại cô căm giận vô cùng nhưng cô không thể không ngừng nhớ về. Siết chặt ba chiếc túi trong tay, cô đi đến chiếc bàn phòng khách và đặt chúng ở đó.

"Đứa bé thức giấc và hơi khóc nên tôi bế bé lên để dỗ dành...cô không phiền chứ?"

Belle cẩn trọng hỏi.

"Không, tôi cảm ơn cô còn không hết."

LingLing mỉm cười tiến gần đến Belle, lặng lẽ nhìn ngắm bé con đang say ngủ. Trong suốt quãng thời gian qua, LingLing rất rất ít cười với cô, nếu có cũng chỉ là nụ cười hời hợt, chóng vánh của cô ấy. Cô không rõ đứa bé này là ai, có quan hệ gì với cô ấy nhưng nhìn cách cô ấy cười và nhìn đứa bé đầy yêu thương như vậy khiến cô không khỏi có chút ghen tị. Khẽ nâng đứa bé về phía LingLing, cô ấy bỗng dưng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cô...

"Cô bế bé con giúp tôi một chút...tôi phải sắp xếp lại ba túi đồ vừa mua. Tôi không an tâm khi để bé con một mình trên phòng còn tôi thì cặm cụi dưới này."

Belle thêm một lần nữa được chứng kiến nụ cười của LingLing, lần này là một nụ cười lo lắng và có chút yêu chiều của cô ấy dành cho đứa bé trong tay cô. Nhìn LingLing chăm chú soạn ra từng thứ, phân loại chúng rồi đặt lên bếp cô không khỏi thắc mắc đứa bé này có phải sẽ ở đây cùng với cô ấy hay không.

"Bé con là con gái của tôi." LingLing lên tiếng, đây là một câu trả lời cho những thắc mắc của Belle.

"Con gái?"

"Phải...Thời gian sau có lẽ tôi phải vắng làm thường xuyên để chăm sóc bé con. Lúc đó cô có trừ lương tôi thì cũng nên trừ ít ít thôi." LingLing bật cười, Belle ngạc nhiên nhiều hơn khi đây là lần đầu tiên LingLing nói đùa với cô.

"Thật ra thì cô có thể mang việc về nhà làm và cô hiện đang là cấp trên của tôi, tôi sao có thể trừ lương của cô đây."

"Như thế sẽ lại phiền cô gánh thêm việc ở công ty."

"Xem như đây là cách tôi giúp cô chăm sóc bé com."

LingLing quay đầu về phía sau và vô tình ánh mắt cô bắt phải khoảnh khắc Belle đang dỗ dành, âu yếm bé con trên tay cô ấy. Cô biết mình mang ơn Belle rất nhiều...nhiều đến mức cô không biết mình nên làm thế nào để trả ơn cho cô ấy. Thôi thì đến đâu thì đến vậy...trước mắt cô nên chăm sóc cho bé con thật tốt.

***

Sợ bé con ở một mình nên cô phải tranh thủ tắm thật gấp, ăn cũng nhanh hơn bình thường để pha sẵn một ít sữa bỏ vào bình giữa ấm cho bé con. Đặt chiếc laptop và một ít sổ sách lên nệm, cô quay sang nhìn bé con một chút trước khi bắt đầu xử lí công việc của riêng cô.

Thời gian qua mọi thứ rất thuận lợi, công ty đi lên như diều gặp gió, có thể nói công ty của cô dưới tên Belle đang ngày càng bành trướng trên thị trường. Nhưng bành trường như vậy vẫn chưa đủ, doanh thu như vậy vẫn chưa thấm tháp vào đâu nếu cô muốn lấy lại tập đoàn Kwong.

Mỗi sáng khi thức giấc cô đều tự nhủ phải cố gắng làm việc, tranh thủ làm mọi thứ trong khoảng thời gian ngắn nhất để có thể làm thêm nhiều nhiều việc khác. Vốn liếng, chứng khoán của mẹ cô để lại đều mang tên Belle nên nó hoàn toàn không vấp phải vấn đề rắc rối nào cả...nhờ thế mọi thứ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Cô mải miết nhìn vào chiếc laptop đến mức không nhận ra cô đã làm việc được hơn hai tiếng.

Thoáng giật mình khi nhìn đồng hồ trên màn hình, cô quay ngoắt sang nhìn bé con thì trông thấy đôi mắt nho nhỏ đó đang hé lên nhìn cô trong khi mút hai ngón tay trong miệng. Bé con không hề khóc lóc, quẫy đạp khi thức dậy thay vào đó bé con chỉ chăm chú nhìn chằm chằm cô.

Một niềm xúc động nho nhỏ bắt đầu dâng lên khắp cơ thể, không dám nghĩ nhanh như vậy cô đã có thể ngắm nhìn bé con đang thức giấc. Đóng chiếc laptop lại rồi đặt nó xuống sàn, cô yêu thương rút hai ngón tay ra khỏi miệng bé con và dùng chiếc khăn mềm lau đi nước bọt dính lên chúng.

"Bé con con đói chưa...Mami cho con uống sữa."

LingLing có chút không quen khi xưng như vậy với bé con. Thật may vì bây giờ chỉ có cô và bé con trong phòng nếu không cô sẽ chẳng dám lên tiếng như thế đâu. Tính cô trước giờ rất hiếm khi mềm mỏng với người khác và bé con của cô nhất định là một trường hợp ngoại lệ đặc biệt nhất.

"Uống sữa xong Mami sẽ thay tả cho con, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau ngủ được không?"

Nhẹ nhàng bế bé con vào lòng trong khi với tay lấy bình sữa đang được làm ấm, cô thật cẩn thận đặt chiếc núm vú giả lên môi bé con. Đã mua loại mềm nhất và trụng nước sôi thêm nhiều lần để khiến nó mềm hơn nhưng cô vẫn còn lo chiếc núm này sẽ làm đau bé con hoặc bé con sẽ bú không được. Ấy vậy mà bé con của cô nhanh nhảu ngậm lấy chiếc núm, bú không ngừng.

Cô đau lòng nhìn bé con của cô chỉ vừa tròn một tháng đã phải ngưng bú sữa mẹ...Sợ bé con bị sặc nên chốc chốc cô phải rút chiếc núm ra và đáp lại cô là biểu hiện như muốn khóc của bé con. Bé con uống được gần hết sữa trong bình rồi nhay nhay chiếc núm mà không có ý định rời khỏi nó. Để bé con như vậy một lúc cô mới tiếp tục lấy một ít nước nóng trong bình, pha nước để lau phần bên dưới cho bé con.

"Aigoo~..."

Nhìn chiếc tả cũ của bé con, cô biết sắp tới đây cô sẽ phải tập làm quen với những việc này. Mà cũng chẳng sao cả...không phải con gái là điều tuyệt vời nhất mà Chúa trời đã ban cho cô hay sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro