Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37

Sợ bé con ở một mình nên cô phải tranh thủ tắm thật gấp, ăn cũng nhanh hơn bình thường để pha sẵn một ít sữa bỏ vào bình giữa ấm cho bé con. Đặt chiếc laptop và một ít sổ sách lên nệm, cô quay sang nhìn bé con một chút trước khi bắt đầu xử lí công việc của riêng cô.

Thời gian qua mọi thứ rất thuận lợi, công ty đi lên như diều gặp gió, có thể nói công ty của cô dưới tên Belle đang ngày càng bành trướng trên thị trường. Nhưng bành trường như vậy vẫn chưa đủ, doanh thu như vậy vẫn chưa thấm tháp vào đâu nếu cô muốn lấy lại tập đoàn Kwong.

Mỗi sáng khi thức giấc cô đều tự nhủ phải cố gắng làm việc, tranh thủ làm mọi thứ trong khoảng thời gian ngắn nhất để có thể làm thêm nhiều nhiều việc khác. Vốn liếng, chứng khoán của mẹ cô để lại đều mang tên Belle nên nó hoàn toàn không vấp phải vấn đề rắc rối nào cả...nhờ thế mọi thứ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Cô mải miết nhìn vào chiếc laptop đến mức không nhận ra cô đã làm việc được hơn hai tiếng.

Thoáng giật mình khi nhìn đồng hồ trên màn hình, cô quay ngoắt sang nhìn bé con thì trông thấy đôi mắt nho nhỏ đó đang hé lên nhìn cô trong khi mút hai ngón tay trong miệng. Bé con không hề khóc lóc, quẫy đạp khi thức dậy thay vào đó bé con chỉ chăm chú nhìn chằm chằm cô.

Một niềm xúc động nho nhỏ bắt đầu dâng lên khắp cơ thể, không dám nghĩ nhanh như vậy cô đã có thể ngắm nhìn bé con đang thức giấc. Đóng chiếc laptop lại rồi đặt nó xuống sàn, cô yêu thương rút hai ngón tay ra khỏi miệng bé con và dùng chiếc khăn mềm lau đi nước bọt dính lên chúng.

"Bé con con đói chưa...Mami cho con uống sữa."

LingLing có chút không quen khi xưng như vậy với bé con. Thật may vì bây giờ chỉ có cô và bé con trong phòng nếu không cô sẽ chẳng dám lên tiếng như thế đâu. Tính cô trước giờ rất hiếm khi mềm mỏng với người khác và bé con của cô nhất định là một trường hợp ngoại lệ đặc biệt nhất.

"Uống sữa xong Mami sẽ thay tả cho con, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau ngủ được không?"

Nhẹ nhàng bế bé con vào lòng trong khi với tay lấy bình sữa đang được làm ấm, cô thật cẩn thận đặt chiếc núm vú giả lên môi bé con. Đã mua loại mềm nhất và trụng nước sôi thêm nhiều lần để khiến nó mềm hơn nhưng cô vẫn còn lo chiếc núm này sẽ làm đau bé con hoặc bé con sẽ bú không được. Ấy vậy mà bé con của cô nhanh nhảu ngậm lấy chiếc núm, bú không ngừng.

Cô đau lòng nhìn bé con của cô chỉ vừa tròn một tháng đã phải ngưng bú sữa mẹ...Sợ bé con bị sặc nên chốc chốc cô phải rút chiếc núm ra và đáp lại cô là biểu hiện như muốn khóc của bé con. Bé con uống được gần hết sữa trong bình rồi nhay nhay chiếc núm mà không có ý định rời khỏi nó. Để bé con như vậy một lúc cô mới tiếp tục lấy một ít nước nóng trong bình, pha nước để lau phần bên dưới cho bé con.

"Aigoo~..."

Nhìn chiếc tả cũ của bé con, cô biết sắp tới đây cô sẽ phải tập làm quen với những việc này. Mà cũng chẳng sao cả...không phải con gái là điều tuyệt vời nhất mà Chúa trời đã ban cho cô hay sao.

Chapter 26.

LingLing cảm thấy cuộc sống của cô có thêm chút thú vị từ ngày bé con của cô xuất hiện. Thay vì đi làm về, dán mắt vào công việc rồi đi ngủ giờ đây cô lại chơi với bé con, cho bé con uống sữa và ngắm nhìn bé con chìm vào giấc ngủ. Giống như bây giờ, cô đang bế bé con trong tay và đi vòng vòng qua lại khắp phòng. Bé con của cô hôm nay ngủ khá trễ, bú sữa no căng bụng rồi mà vẫn chưa chịu ngủ, cứ nằm đó xoay đầu ngắm nghía xung quanh.

"Bé con ơi...bé con à..."

Cô bật cười khi bé con lúc này nhìn chăm chăm vào cô. Cứ như là đang chờ đợi cô nói điều gì đó vậy. Thời gian gần đây cô có dự tính tham gia một vài lớp học chăm sóc trẻ nhỏ nhưng tiếc là cô vẫn chưa tham gia lớp học nào được trọn vẹn hết.

Có hôm đang học dở dang thì phải trở về vì công việc, có khi thì giờ học với giờ đi làm của cô trùng nhau. Cô còn nhớ một trong những lớp học cô tham gia có nói đến việc đặt tên và thường xuyên gọi tên bé khi ở nhà...điều này khiến cô băn khoăn rất nhiều.

"Mami không biết đặt tên gì cho con hết..."

"Trong đầu Mami chỉ có một cái tên kia thôi...Mami đúng thật là chẳng tốt với con chút nào hết, đúng không?"

"Pov:

"Ling, em muốn con của chúng ta tên là Gracie. Gracie Kwong."

"Gracie? Ling không thích đâu."

"Yah! Ling dám không thích tên em đặt hử? Vậy tự đi mà sinh con rồi đặt tên theo ý Ling đi."

Mỉm cười đầy cưng chiều khi người phụ nữ trước mặt cô vùng vằng xoay lưng lại đối diện cô. Cô dám chắc lúc này đây mũi cô ấy đang thở rất mạnh, mặt sẽ xụ xuống còn đôi môi thì cong lên đầy giận dỗi. Nhẹ nhàng tiến đến gần và ôm lấy Orm Kornnaphat từ phía sau, cô đặt lên tai cô ấy một nụ hôn khẽ trước khi dỗ ngọt người phụ nữ duy nhất của cô.

"Bất kể tên gì em đặt cho con Ling đều thích cả. Ling chỉ chọc em một tí thôi mà, không ngờ lại được thấy cái vẻ giận dỗi đáng yêu này của em."

Orm Kornnaphat có chút vùng vẫy thoát ra khỏi cái ôm nhưng chỉ ngay sau đó cô ấy quay ngoắt lại, vòng tay qua cổ cô rồi đặt lên môi cô một chiếc hôn thật nhanh. Cô chỉ biết bật cười và ôm cô ấy vào lòng trước hành động quá đỗi đáng yêu ấy.."

Vô thức LingLing đưa tay vuốt ve gương mặt của bé con khi hồi tưởng lại một mảnh kí ức hạnh phúc của cô và cô ấy. Cô không hiểu vì sao ngay lúc này đây cô lại nhìn thấy hình ảnh của cô ấy qua bé con, là do cô ảo tưởng đến mức nhìn nơi nào cũng thấy cô ấy hay cô giận cô ấy đến mức gương mặt đó luôn bám lấy cô không ngừng?

Nhắm chặt đôi mắt rồi mở ra thật dứt khoát, cô mong hình ảnh đó hãy biến đi thật mau đừng kéo đến làm phiền cô thêm một phút giây nào nữa. Cô giận cô ấy, cô hận cô ấy...song song đó cô lại nhớ cô ấy, và cô không thể phủ nhận con tim mình vẫn run lên khi nghĩ đến cô ấy. Tên của cô ấy cô không muốn nhắc đến nhưng cô vẫn gọi thầm cái tên đó mỗi đêm vì cô sợ...sợ một ngày nào đó cô có thể quên mất cái tên Orm Kornnaphat.

"Gọi con là bé con thôi nhé..."

Hôn lên trán bé con cô nói thật khẽ chỉ để cô và bé con đủ nghe.

***

Orm Kornnaphat ngồi im lặng trên băng ghế ở công viên trong khi âm thầm dõi mắt về đám trẻ đang chơi đùa trước mắt cô. Sau một tháng hơn vùi mình ở phòng, cô đã quyết định ra ngoài hóng gió và đi dạo một chút. Nắm chặt một tờ giấy hồng nhạt trên tay mình rồi lại nhìn về phía đám trẻ, ánh mắt cô loé lên chút niềm vui còn gương mặt trở nên hân hoan hơn.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm một nghề nào đó khác ngoài việc bán giọng hát ở phòng trà. Gần đây có một trường mẫu giáo vừa mới mở, họ tuyển giáo viên mầm non, đặc biệt là không cần chuyên môn chỉ cần thật lòng yêu trẻ con, nếu như được chọn họ sẽ đào tạo bài bản lại tất cả.

Đứng dậy khỏi băng ghế, cô nhanh chân rảo bước đến địa chỉ được in trên tờ giấy trong tay. Họ nói hôm nay sẽ phát hồ sơ dự tuyển, cô có lẽ nên đi đến đó là vừa.

***

"Bé con đừng khóc nữa mà, Mami sắp pha xong bột rồi đây."

LingLing bối rối đến phát tội khi bé con của cô ngày một khóc lớn tiếng hơn còn cô thì cứ loay hoay mãi trong gian bếp. Cô quắc tay thật mạnh khi vô tình một ít nước sôi bắn vào tay cô, dù có đau đấy nhưng tiếng khóc của bé con mới là điều khiến cô đau lòng nhiều hơn.

Gần đây cô không thể đem việc về nhà làm được, chỉ biết nhắm mắt để bé con ngủ trong nôi một mình rồi tranh thủ chạy đi chạy về như con thoi giữa công ty và nhà. Cô vừa về nhà đã nghe tiếng bé con khóc ré trong phòng nên vội bế bé con xuống nằm trên tấm thảm dày ở phòng khách, còn cô vội vàng đi pha bột.

"Mami cho con ăn nha."

Sau một hồi trong bếp cô cuối cùng đã mang bột đến ngồi cạnh bé con. Đút một ít nước cho bé con uống trước sau đó cô cẩn thận múc từng muỗng bột cho bé con. Lạ là dù khóc vì đói nhưng bé con lại không ăn bột, cái môi nhỏ cứ chúm lại rồi khóc thét lên.

"Bé con ngoan ăn hết bột đi...Mami thật khó khăn mới làm được đó. Đáng lẽ Mami nên nấu cháo cho con ăn nhưng Mami không biết làm. Con gái ah, con nói xem Mami của con quả thật rất tệ nhỉ?"

LingLing không biết mắt của cô vì sao lại ngấn nước khi cô nói ra những câu chữ này. Chốc sau đôi mắt ngấn nước của cô lại vẽ lên một nụ cười khi bé con đã thôi không khóc nữa. Thấy lưỡi bé con liếm liên tục lên đôi môi còn dính bột cô cũng tận dụng đặt muỗng bột nhỏ lên môi bé con. Cô mừng muốn rơi nước mắt khi bé con của cô đã chịu ăn một chút bột và cứ thế, cô vừa đút vừa nói những lời cổ vũ bé con của cô.

"Mami sẽ cố gắng làm cháo cho con ăn. Dù gì cháo vẫn có nhiều chất dinh dưỡng hơn. Con thích cháo phô mai hay cháo tôm cháo rau củ?"

"Con nhìn Mami mãi mà không chịu trả lời Mami là sao hử?"

LingLing vui vẻ dùng ngón trỏ chọt nhẹ một bên gò má của bé con. Bé con tự dưng bất ngờ chụp lấy ngón tay cô rồi toe toét cười. Cô không biết là em bé còn nhỏ như vậy đã biết cười với biết giỡn nha.

"Ayy...hôm nay con còn phản kháng Mami luôn. Gan hết sức."

LingLing yêu thương hôn không ngừng lên gương mặt thơm mùi sữa của bé con, còn bé con cứ nắm chặt lấy ngón tay của LingLing không buông.

"Giá mà..."

Biết là mình buột miệng nhưng cô vẫn tự cười nhếch mép chê cười bản thân cô. Trong không khí vui vẻ của cô và bé con như thế này cô đáng lẽ chỉ nên nghĩ về bé con của cô thế nhưng tiếc thay lại có một luồng suy nghĩ khác quấy phá cô.

"Bé con này...tại sao đôi mắt và cái mũi nhỏ của con lại giống người kia đến vậy?"

Đây nhất định là do bản thân cô ảo tưởng nữa rồi!

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro