
Chap 27
Hàng loạt âm thanh ồn ào vang lên bên tai, Orm cố dùng ý thức để nhận định mọi việc nhưng cô không thể nào làm được điều đó, cô nghe tiếng bước chân người chạy đến, tiếng la hét và tiếng kim loại rơi xuống...
Một vòng tay ấm áp ôm lấy cả thân người cô...
"Không, không, mẹ à, đủ rồi. Con xin mẹ đừng gây thêm tội ác nữa, con xin mẹ đấy!" Metawin vừa giữ chặt lấy mẹ mình vừa khóc nức nở, chính sai lầm và sự yếu đuối của anh đã làm hại tới mẹ mình, để bà biến thành một kẻ độc ác chẳng khác nào là ác quỷ cả.
Mint Chalida liên tục vẫy đạp và kêu gào, ánh mắt trợn lên chỉ còn tròng trắng mà thôi.
"Buông mẹ ra đi Win, mẹ sẽ bảo vệ con, mẹ sẽ làm tất cả. Vị trí thừa kế của cái dòng họ này là của con không ai có quyền cướp nó đi cả. Buông mẹ ra đi. Chỉ cần giết cô ta thôi thì không ai biết được chuyện này cả."
"Không mẹ à, con không cần nó, chưa bao giờ cần cả, mẹ làm ơn đừng như vậy nữa mà."
Mint Chalida vẫn gầm gừ trong cổ họng cố thoát khỏi Metawin, người thanh niên vốn ốm yếu bệnh tật bỗng trở nên mạnh mẽ vô cùng. Anh ta dùng hết sức để kiềm giữ cơn điên của mẹ mình lại, hình ảnh đáng sợ của bà ấy sau khi giết người anh không muốn nhìn thấy nữa, bàn tay anh ta vấy máu một lần đã đủ rồi và bà ấy thì đã quá nhiều rồi.
Lúc này Ying, Freen, Becky và thêm nhiều người họ Kwong khác cũng xông vào. Nhiều người đã ngất xỉu khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt họ, không như quang cảnh máu me tại hiện trường vụ án khiến họ la hét trong hoảng loạn, mà tại nơi đây, nơi chứa đựng niềm tự hào của dòng họ Kwong, bí mật khủng khiếp này được phơi bày khiến họ câm lặng trong nỗi sợ hãi và thê lương đến tột cùng.
Họ đã sống cùng với một xác chết trong nhiều năm.
Nguyền rủa và tìm kiếm một kẻ đã ở chính ngay trong căn nhà của họ.
Hình ảnh điên dại của một kẻ giết người không ngờ lại được che đậy một cách hoàn hảo đến như vậy.
Người con trai ôm lấy mẹ mình và khóc không ngừng. Sai lầm của anh đã khiến bà ấy người chẳng ra người, mà ma chẳng ra ma. Sống một cuộc đời vất vưởng vương đầy máu tanh.
Không ai có thể ngờ được rằng, đằng sau vẻ ngoài đẹp đẽ của tòa biệt viện này khi bị bóc trần lại có thể kinh hoàng đến như thế.
Nawat Kwong thẩn thờ quỳ xuống trước mặt vợ mình, ông nâng gương mặt của người phụ nữ ấy lên và nói trong nước mắt: "Chuyện gì thế này, chẳng lẽ những người đó là do bà giết thật ư, tại sao bà lại làm như vậy? Win à chuyện này không phải là sự thật phải không con?"
Metawin vẫn khóc, anh ta không dám ngẩng đầu lên nhìn ba của mình, tội ác mà anh ta đã cố giấu nhẹm cuối cùng đã đến ngày phải phơi bày ra tất cả rồi.
Orm rên lên một tiếng vì đau, máu vẫn chảy không ngừng, cô nhìn cả thảy những người đang có mặt ở đây rồi lại nhìn Metawin, chất giọng yếu ớt cô thì thầm: "Metawin, anh hãy nói tất cả sự thật đi. Chị gái tôi và tất cả những kia, bao gồm cả vợ anh nữa, là do ai sát hại hả?"
"Nói đi con, không phải sự thật phải không con?"
Metawin vẫn cúi gằm ôm lấy mẹ mình, người đang nhìn anh ta một cách ngây dại, chất giọng nghèn nghẹn vang lên: "Hắn ta là do con giết...hắn ta và Kimberley vốn là tình nhân cũ, họ đã lén lút quan hệ với nhau...hai người đó đã phản bội con...cô ấy...cô ấy...con đã yêu thương cô ấy như vậy..."
Chưa kịp hoàn thành câu nói thì anh ta một lần nữa lại bật khóc trong niềm oán hận tột cùng.
Ying lúc này giơ quyển nhật kí của Push Puttichai lên: "Anh sai rồi, Metawin. Kimberley không hoàn toàn muốn phản bội anh đâu, bởi vì...áp lực phải có con trai nối dõi khiến cô ấy lâm vào bước đường cùng này mà thôi. Cô ấy biết anh bị vô sinh nên mới cầu xin Push Puttichai làm như vậy, bởi vì cô ấy sợ anh sẽ bị mất quyền thừa kế của mình."
Lời giải thích của Ying đã khiến tất thảy mọi người đều thẩn thờ nhìn cô. Ôm chặt Orm trong vòng tay, đôi mắt Lingling trở nên nhuốm buồn vô hạn, tấn bi kịch dòng tộc này đều bắt nguồn từ chính áp lực mà họ tự đặt trên vai mình, luôn phải giằng co giữa hạnh phúc và hư danh quyền quý, đến một lúc nào đó khi nhìn lại họ mới biết được rằng mình đã lạc mất bản thân từ lúc nào rồi.
"Giả dối...tất cả đều là giả dối, tại sao các người không chịu hiểu là tôi không hề ham muốn cái địa vị đó hả, tôi căm ghét nó, tại sao lại bắt tôi ngồi vào đó khi bản thân tôi không hề muốn. Danh dự, quyền lực, thừa kế, tất cả là cái gì chứ, tại sao lại thích biến tôi thành một thằng ngu thế này?" Metawin gào lên giận dữ, ánh mắt anh ta hướng thẳng đến người đàn ông lớn tuổi kia, lời lẽ này là dành cho ông ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta dám to tiếng và nói lên những nỗi thống hận trong lòng mình.
Mọi người trong nhà họ Kwong đều câm nín. Ngay cả Kwong lão gia cũng sững sờ im lặng, danh dự của dòng họ mà ông cố gắng giữ gìn hóa ra là được gầy dựng lên bởi những bí mật tàn khốc đến như vậy. Những đứa cháu của dòng họ Kwong, đều phải đánh đổi thứ chúng yêu quý nhất trong cuộc đời để tô điểm lên vẻ hào nhoáng và đẹp đẽ này.
Có ánh mắt lén lút trao vội cho nhau.
Có cái nhìn xa xăm muốn tìm lại chính mình. Dừng lại trước khi gục ngã vì mỏi mệt.
Có nỗi đau khi nhận ra mọi việc đều đã quá muộn màng.
Và đôi bàn tay mạnh mẽ muốn níu giữ điều yêu thương nhất.
Ôm chặt vết thương của Orm, Lingling lúc này rít lên đầy giận dữ: "Nhưng anh lại dùng chính mạng sống của người khác để thỏa mãn cho nỗi căm hận của mình hay sao? Tại sao anh không ngăn mẹ của mình lại? Anh tiếp tay cho bà ấy giết người để che đậy tội ác của chính mình, anh có từng nghĩ rằng người thân của những người đó cũng sẽ đau đớn khi họ mất đi hay không? Anh là kẻ hèn nhát, chỉ biết đến bản thân mình mà thôi."
"Im đi Lingling, cô thì biết cái gì cơ chứ? Cô chưa từng chịu áp lực thống khổ như tôi, chưa từng thử cái cảm giác người thân của mình chỉ chực chờ đẩy cô xuống vực. Cô thì biết cái gì cơ chứ!"
"Anh không thể dùng điều đó để thỏa hiệp với tội ác của mình được, nói cho cùng chính anh mới là kẻ giết người thật sự."
Freen nhận thấy được sự kích động hiện lên trong đôi mắt Metawin thì ngay lập tức tiến đến giằng lấy con dao lại, cô nói: "Mau buông bác hai ra đi anh Win, bác ấy cần phải đối mặt với những chuyện này."
"Không, các người không ai được phép làm như vậy cả. Hãy tha cho mẹ con tôi đi, chẳng lẽ các người lại muốn dồn chúng tôi vào đường cùng như vậy sao?"
"Win à, đừng như vậy nữa mà con, còn có ba đây mà."
Metawin gạt tay Nawat Kwong ra rồi hét lên, chất giọng nghẹn đi vì đau đớn: "Ông im đi, ông cũng hèn nhát như những người khác thôi. Có bao giờ ông dám đứng ra bảo vệ và yêu thương tôi chưa, cái vị trí người thừa kế đó ông thích thì lấy đi. Tôi không cần. Không cần, ông có hiểu không hả?"
Mint Chalida ngây dại nhìn những giọt nước mắt lã chã rơi của đứa con trai bé bỏng thì đưa tay lau nó đi, bà dịu dàng nói: "Win à, sao con lại khóc? Mẹ...mẹ lại làm gì sai nữa à?"
"Không, mẹ à, chúng ta không sai, chỉ có bọn họ là sai thôi."
"Vậy sao?"
Mint Chalida đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn tất thảy mọi người có mặt ở đây, bà nhìn Orm đang ôm lấy cánh tay đầy máu rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay của mình, như nhận ra được vấn đề bởi ánh mắt bà đang đầy hoang mang và sợ sệt.
Khẽ đẩy Metawin ra, Mint Chalida, nữ chủ nhân của tòa biệt viện điềm đạm đứng lên trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người. Lingling nhanh chóng ôm lấy Orm lùi lại, Freen và Ying cũng đứng chắn lên phía trước.
Mint Chalida mỉm cười nhìn Kwong lão gia, rồi nhẹ nhàng nói:
"Ba à, cả đời con chưa cầu xin ba điều gì cả, chỉ bây giờ con xin ba bảo vệ lấy đứa con này của con thôi. Nó vô tội và rất đáng thương, xin ba hãy bảo vệ lấy nó."
Mọi người đều chưa kịp phản ứng trước thái độ kì lạ của người phụ nữ ấy thì bà ta đã chạy như bay về phía cửa sổ.
Mở toang nó ra để cho cơn gió mạnh ùa vào. Không một hành động do dự, bà ta nhảy từ nơi cao nhất của tòa biệt viện xuống.
Thân thể con người tan nát trong tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng khóc nức nở. Trong cơn mưa tầm tã ấy, hình dáng phải nhuộm đầy máu để gột rửa cho máu tanh mà nó đã vây lấy. Để xoa dịu cho những linh hồn mà nó đã tước đoạt.
"KHÔNGGGGGGG"
Cơn bão hung tàn nhất đã vừa quét ngang qua đây, tàn phá tất cả, đã làm sụp đổ lòng tin và vương đầy tâm trí những nỗi ám ảnh. Họ đứng yên bất động nhìn vào những khoảng không vô định.
Họ là ai và họ phải làm gì? Câu hỏi đó nhiều năm rồi họ mới dám tự vấn bản thân của mình như vậy.
Lần đầu tiên từ rất lâu rồi nơi này mới có hơi thở của con người. Và đó chính là dấu chấm hết cho sự tồn tại của ác quỷ.
Cho dù thế nào, tội ác thì vẫn phải chịu sự trừng phạt. Số phận luôn luôn có cách an bài của riêng nó. Cho đi và nhận lại, chính là cách cuộc sống này xoay vần.
Bóng ma cuối cùng đã tan biến, phân cảnh cơn gió lùa vào nơi tăm tối, âm u này cũng đã khép lại tấn bi kịch của dòng họ Kwong.
Bắt đầu vì tình yêu và kết thúc cũng bởi tình yêu.
Cho dù hậu quả của nó có khủng khiếp đến đâu. Nhưng khi cơn bão này qua đi, cũng là lúc ánh mặt trời sẽ dần dần xuất hiện.
Orm nép vào lòng Lingling và bắt đầu khóc, những giọt nước mắt nóng ấm khóc thương cho số phận của những con người đó, tất cả họ đều đáng thương, theo cách này, hay cách khác. Tất cả đều đã kết thúc, lời hứa với sợi dây chuyền bằng bạc Orm đã thực hiện được, linh hồn của chị cô trên cao cũng đã được an nghỉ.
Mọi thứ như vừa choàng tỉnh từ cơn ác mộng kinh hoàng.
Nhưng hai người họ rồi sẽ đi đến đâu đây khi trong cơn ác mộng của cuộc đời họ đều nhìn thấy sự hiện diện của nhau?
Lingling là Lingling, nhưng phía trước Lingling còn có họ Kwong.
Lingling Kwong từ hôm nay chắc chắn sẽ không còn có thể sống theo ý mình được nữa.
----------------------------------------
Điều kì lạ là không như những lần trước đây, luôn tìm cách phong tỏa các nguồn dư luận, lần này gia tộc họ Kwong chấp nhận chịu sự điều tra công khai của phía cảnh sát như một sự trừng phạt dành cho bản thân mình. Họ cho báo giới tự do viết bài, cho dù đó là tin tức thật hay là lời bịa đặt nhất định họ Kwong cũng sẽ không nhúng tay vào. Kwong lão gia lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc họp của tập đoàn để cúi đầu xin lỗi tất cả mọi nhân viên làm việc tại đây. Người đàn ông này sau một đêm tưởng chừng như là đêm dài nhất của cuộc đời cuối cùng đã hiểu ra được điều gì là quan trọng nhất đối với mình, nhưng sai lầm của ông cũng đã quá nhiều rồi, đến nỗi không thể nào cứu vãn lại được nữa. Điều duy nhất mà bây giờ ông có thể làm đó chính là sửa chữa nó dần dần, bằng chính việc đối mặt với sự thật lần này mà thôi.
Ngay buổi sáng ngày hôm đó, cảnh sát thông báo rằng Nadech Kwong được phóng thích hoàn toàn vì anh ta không phải là thủ phạm.
Và họ đọc lệnh bắt giữ Metawin Kwong ngay tại chính biệt viện của dòng họ Kwong, người thanh niên cúi đầu lầm lũi bước đi, với ánh mắt vô hồn, chơi vơi giữa hiện tại.
Khe khẽ từng giọt nước mắt rơi làm vẻ nghiêm nghị, quyền uy bỗng chốc hóa thành già nua và tội nghiệp.
Nơi nào đó trong biệt viện này Nawat Kwong ôm lấy những kỉ vật của vợ mình, đau khổ và hối tiếc vì sự vô tình của ông đã không thể nhận ra được sự thay đổi của bà ấy.
Và cũng ngay buổi sáng ngày hôm đó, Kwong lão gia tuyên bố Lingling Kwong sẽ là người thừa kế của dòng họ Kwong. Tân chủ tịch của Kwong Group.
--------------------------------------
5 ngày sau
Cô gái tóc vàng chậm rãi thu dọn những thứ còn sót lại trong phòng bệnh, mẹ cô đã đi làm thủ tục xuất viện và cô sẽ nhanh chóng được trở về nhà của mình.
Đang loay hoay sắp xếp thì Orm nghe tiếng bước chân người đi vào, Freen mỉm cười nhìn cô và chìa ra một bó hoa.
"Chúc mừng em xuất viện."
Orm đỡ lấy bó hoa rồi nói: "Ngày nào Freen cũng đem một bó hoa đến và nói câu ấy, không thấy chán à?"
Vẫn nụ cười rạng rỡ như ngày đầu gặp mặt: "Nói mãi thì cũng có lúc đúng thôi. Như lúc này nè."
"Dù sao cũng cảm ơn Freen nhé!"
Freen nhìn cô gái tóc vàng rồi khẽ thở dài ngồi xuống giường bệnh, dáng vẻ phảng phất nỗi u sầu, cô trầm giọng hỏi: "Freen nghe Becky nói là em sẽ qua Mỹ có phải không? Đi bao lâu, chừng nào về vậy?"
Orm cười buồn rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái kia: "Chừng nào khóa huấn luyện kết thúc thì sẽ về. Có thể là 2 hoặc 3 năm nữa."
"Khi nào em đi?"
"6 ngày nữa."
"Thế còn...P'Ling thì sao?"
Khi thốt ra câu hỏi ấy, Freen cũng không thể ngờ trái tim mình có thể điềm đạm đến như vậy. Có lẽ cô đã học được cách từ bỏ rồi chăng?
"Nếu có duyên thì chắc chắn sẽ gặp lại nhau mà."
"Hai người không có lỗi gì cả, tất cả những chuyện ấy đều bắt nguồn từ chính bản thân con người mà thôi. Ở lại đi, P'Ling bây giờ rất mệt mỏi, chị ấy cần có em."
"Lingling là người rất mạnh mẽ Freen à. Người đó chắn chắc sẽ vượt qua được."
...
...
"Orm, xong rồi con, chúng ta về thôi." Giọng bà Kornnaphat vang lên từ đằng sau cắt ngang sự đối thoại không lời của hai người họ.
Freen lễ phép cúi đầu chào và đề nghị được đưa Orm về. Nhưng cô gái tóc vàng đã khéo từ chối, cô để mẹ mình ra ngoài trước rồi quay lại nói với Freen:
"Hôm đó đừng đi tiễn chị nhé. Cám ơn em vì tất cả Freen à."
Orm đặt lên trán Freen một nụ hôn tạm biệt. Và cũng như lời cảm ơn về tình cảm chân thành mà cô ấy đã dành cho cô. Sự thuần khiết, trong sáng của Freen là một hồi ức đẹp mà chắc chắn Orm sẽ không thể nào quên được.
Freen chỉ lặng người nhìn theo bóng Orm khuất dần nơi phía hành lang. Trái tim cô đã thôi không còn đau đớn chỉ là nỗi buồn day dứt nhưng rất dịu nhẹ mà thôi.
Tạm biệt em, mối tình đầu của tôi.
Hình dáng này cả đời tôi sẽ ghi nhớ mãi, về người con gái đầu tiên đã làm trái tim tôi biết đến tình yêu là gì.
Nụ cười như ánh nắng trong veo của buổi ban mai ngày hôm ấy cả đời này tôi sẽ giữ mãi cho riêng mình.
Phải trở về thật nhanh đấy nhé. Vì nơi này tôi biết người đó sẽ mãi chờ đợi em.
---------------------------------
Flash back
Đã nhiều tiếng đồng hồ trôi qua và cô gái tóc đen vẫn ngồi trầm tư như thế. Lặng lẽ ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt của cô gái mà cô yêu. Ánh trăng bên ngoài lọt vào soi rõ nên bờ môi hồng, hàng mi cong vuốt cùng gò má trắng mịn, Orm lúc này trông thật đáng yêu quá. Nhiều ngày nay cô đã không được gặp cô ấy rồi, nhớ đến phát điên lên được nhưng cũng khó nghĩ đến không thể nào đối mặt cùng nhau.
Hóa ra hung thủ thật sự chính là một người nhà họ Kwong, người sát hại chị gái của Orm lại là một người thân của cô, họ Kwong đã nợ cô ấy rất nhiều.
"Hai chúng ta sau này sẽ như thế nào đây Nong Orm? Ling được chọn là người thừa kế của gia tộc mình rồi, Ling không thể nào từ chối được, nếu chúng ta ở bên nhau Ling sợ nơi đó sẽ chôn vùi hạnh phúc và niềm vui của em mất."
Lingling hít một hơi thật sâu vì khóe mắt cô đã bắt đầu mờ đục, cổ họng nghẹn ứ vì nỗi buồn trong tim đang dồn dập ùa về.
"Nhớ những ngày đầu chúng ta gặp nhau không Nong Orm? Chỉ toàn là cãi vả và mắng nhiếc lẫn nhau thôi, Ling còn làm em bị thương nữa. Ling thật sự là một kẻ chẳng ra gì. Nhưng Ling cũng rất tuyệt vì đã yêu em thật lòng mà đúng không? Rồi lần Ling cứu em trong rừng nữa, Ling dắt em thoát khỏi mê cung, ôm em khi em khóc. Tất cả những điều đó em phải nhớ mãi đấy, có biết không hả?"
"Ling nghe nói là em sẽ đi Mỹ đúng không? Ừ, em cứ đi đi. Đừng để nỗi ám ảnh nào bắt kịp em cả, nhưng nhớ là em không được để ai khác chạm vào trái tim em ngoài Lingling Kwong này cả. Nếu không thì kẻ đó chắc chắn sẽ rất thảm đó. Orm Kornnaphat dĩ nhiên là không muốn ai đó vì mình mà chịu thiệt có phải không. Nếu như vậy thì em phải ngoan nhé!"
Lingling cứ thì thầm khe khẽ rồi dịu dàng đưa tay gạt những lọn tóc lòa xòa đang che mất đi gương mặt đang say ngủ như thiên thần của Orm. Cô thật sự rất phân vân không biết mình nên làm gì trong lúc này, nhưng nếu Orm chọn lựa sẽ ra đi thì Lingling sẽ không bao giờ níu giữ cô ấy lại. Bởi vì vượt lên cả nỗi đau mà cô sẽ nhận lấy đó chính là niềm vui và tiếng cười của Orm. Lingling không muốn trên gương mặt xinh đẹp này vương phải bất kì một nỗi buồn nào cả.
Khi thấy trời gần sáng thì Lingling đứng dậy định rời đi, nhưng vừa quay bước đã nghe tiếng nói rất nhỏ của Orm:
"Chờ em có được không? 1 năm hay 10 năm, hãy hứa là nhất định sẽ chờ em."
"Cả đời này cũng sẽ chờ em."
Vẫn đứng quay lưng lại như thế, Lingling chớp nhẹ hàng mi để những giọt nước mắt khẽ rơi xuống, cô hơi ngẩng đầu một vài giây rồi bất ngờ quay người lại chạy đến ôm lấy Orm vào lòng, có thể là sẽ rất lâu sau cô mới có thể ôm hình dáng thân thương này một lần nữa. Muốn ghi nhớ mùi hương, hơi ấm, tất cả những gì thuộc về người con gái này, để những đêm khi cô cô đơn quay quắt cùng nỗi nhớ, cô sẽ không tự trách bản thân mình vì đã không ôm cô ấy thật chặt.
"Ling yêu em, Nong Orm à. Hãy nhớ là có một người vẫn luôn yêu em và sẽ đợi em về. Hôm em đi Ling sẽ không đến tiễn em đâu. Vì Ling sợ mình sẽ giữ em lại mất."
Cô gái tóc vàng im lặng nép sát vào người Lingling, vòng tay thật chặt quanh eo người đó, cô cũng muốn ghi nhớ hơi ấm này thật sâu đậm, muốn lưu lại mùi hương của mình trên cơ thế ấy, để sau này Lingling Kwong sẽ không thể dùng cái ôm ấm áp này cho bất kì ai được cả.
"Nói đi Orm, với em Lingling Kwong là gì?"
"Là người yêu của em, người đã hứa sẽ yêu em đến hết cuộc đời người đó."
"Ling yêu em."
"Em cũng yêu Ling."
"Ai cơ?"
"Là Ling. Lingling Kwong. Kẻ đáng ghét nhất của họ Kwong."
"Ngoan lắm!"
"Chờ em nhé."
"Ừ, nhưng em phải làm Kwong phu nhân đấy!"
Lingling thì thầm rồi cúi xuống hôn lên đôi môi Orm, một nụ hôn dài và sâu, yêu thương và nồng nàn, Lingling muốn siết chặt cô ấy trong nụ hôn này để Orm phải luôn nhớ về cô và sẽ trở về bên cô vào một ngày nào đó. Một ngày nắng đẹp, chỉ có tình yêu của họ mà thôi.
End flashback
--------------------------------
3h chiều, tại sân bay.
Cô gái tóc vàng ôm lấy ba mẹ mình và nói lời tạm biệt với họ.
"Qua bên đó ráng giữ gìn sức khỏe nha con, đừng làm việc quá nhiều, khi rảnh rỗi nhớ gọi điện về đấy." Bà Kornnaphat yêu thương vuốt tóc con gái mình dặn dò kĩ lưỡng.
"Con biết rồi ạ, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, cho con xin lỗi vì cứ làm hai người phiền lòng ạ. Ba đừng làm việc khuya nữa, còn mẹ nhớ uống thuốc đều mỗi khi trời mưa đấy nhé."
"Con gái ngoan, đừng bao giờ nói như vậy. Ba sẽ chăm sóc cho mẹ của con thật tốt mà, qua bên đó rồi nhớ tìm một ai đó thật tốt để yêu thương nha con."
Orm nghe thấy lời dặn của ba mình thì thoáng mỉm cười khi nghĩ rằng nếu cô nghe theo lời của ba thì chắc người đó sẽ bị Lingling Kwong đuổi cùng giết tận mất.
Becky siết chặt bàn tay Orm rồi nhỏ nhẹ nói: "Chị nhớ giữ gìn sức khỏe rồi mau sớm trở về nhé, em sẽ nhớ chị lắm đấy."
"Cậu lo mà học hành đi, đừng có mải mê ham vui rồi ở bên đó luôn." Prigkhing đe dọa cô gái tóc vàng.
"Được rồi, hai người lại đây cho tớ ôm cái nào!" Orm cười tươi nói, rồi cả ba người họ cùng ôm chặt nhau, tránh nhìn vào mắt nhau để cố kiềm giữ nước mắt của ngày chia tay.
Chuyến bay số hiệu 2705 bay đến New York đã đến giờ xuất phát, đề nghị hành khách mau chóng lên máy bay.
Orm mỉm cười nhìn tất cả mọi người, rồi bước đến gần Ying, người có mặt ở đó ngay từ đầu. Không cần cô gái tóc vàng lên tiếng, Ying đã hiểu cô ấy muốn nói gì, cô gật đầu rồi nói:
"Cậu yên tâm đi, tớ sẽ canh chừng cậu ta dùm cậu, bảo đảm sẽ không sứt mẻ miếng nào đâu."
"Cảm ơn, Ying à. Sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Tạm biệt nhé!"
"Giữ gìn sức khỏe, Orm"
Cô gái tóc vàng mỉm cười lần nữa rồi quay lưng bước đi, từ đằng sau đôi bờ vai tuy gầy nhỏ nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Tạm biệt Bangkok, tạm biệt tình yêu của em. Em tin là chúng ta nhất định sẽ tìm thấy nhau một lần nữa.
--------------------------------------
Đứng trên tầng cao nhất của tập đoàn, Lingling đưa mắt nhìn theo chiếc máy bay đang dần khuất xa khỏi tầm mắt cô. Chiếc máy bay đó sẽ bay đến nước Mỹ, nơi đó có người con gái cô yêu thương. Cô ấy sẽ đến một nơi xa lạ và Lingling ở đây phải tập sống chung với cảm giác thiếu vắng trong tim mình.
"Em phải trở về đấy nhé, Orm Kornnaphat."
Bangkok chiều ngày hôm nay thật đẹp, sau cơn bão lớn vừa rồi cả thành phố dường như đang khoác lên mình một diện mạo mới, những bước chân trên đường hối hả chạy theo những tia nắng, tảng lá vàng trên cây được thay thế bằng những chồi non xanh mướt.
Và con người dường như cũng đang hít thở đầy buồng phổi một cuộc đời mới, cho dù hiện tại của tôi không có em, nhưng chắc chắn trong tương lai tôi sẽ đến tìm em. Và khi chúng ta gặp nhau, thì tình yêu của chúng ta sẽ là tất cả mọi thứ trên thế gian này
--------------------------------
"Freen!"
Tiếng gọi của ai đó làm Freen phải quay người lại nhìn. Becky đang đi về phía cô với nụ cười trong sáng hệt như nụ cười cô đã nhìn thấy được trong cơn mưa ngày hôm ấy.
"Tại sao đến rồi lại không xuất hiện để tiễn P'Orm vậy?"
"À...tại vì Orm nói là đừng đi tiễn cô ấy."
Nghe chất giọng buồn buồn của Freen thì Becky cũng đã hiểu ra được phần nào câu chuyện, cô mỉm cười nói: "Chắc có lẽ chị ấy sợ Freen buồn đấy."
"Ừ!"
Freen gật đầu, rồi lại im lặng, trong quang cảnh đông đúc tấp nập người qua lại của sân bay, có hai con người vẫn đứng lặng yên bên nhau và nhìn ngắm tất thảy. Nụ cười của ngày gặp lại, những giọt nước mắt của giây phút chia ly, cái ôm siết chặt của đôi tình nhân trao nhau vội vã. Tất cả đều tạo nên một hương vị cuộc sống rất riêng. Freen chợt mỉm cười, cô quay lại nhìn Becky rồi nói:
"Chúng ta đi ăn có được không?"
"Nhưng bây giờ chỉ mới 4h mà. Ăn uống không điều độ sẽ có hại cho sức khỏe đấy."
"Nhưng tôi đói rồi, Becky không nên để một người đang đói năn nỉ mình đi ăn vì người đó sợ cô đơn khi ăn một mình chứ."
"Thật không?"
"Thật!"
"Nhưng Freen phải mời tôi đấy nhé!"
"Đương nhiên rồi, chúng ta đi thôi, xe của tôi để ở ngoài đấy."
Nói rồi cả hai người cùng bật cười và bước đi bên nhau, bóng dáng đổ dài trên sàn nhà vô tình hay cố ý lại hòa vào làm một, có phải đây lại là một sự sắp đặt nữa của số phận. Dấu hiệu cho một cuộc tình nữa sắp bắt đầu chăng?
Cảnh sát và họ Kwong. Thật khó có thể tách rời rồi.
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro