Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25

"Bác gái, bác làm cháu giật mình đấy ạ!" Cô gái tóc vàng cười nói, nhưng ánh mắt cô lại không có vẻ gì là đang sợ hãi cả.

Bà Kwong mỉm cười hiền: "Bác xin lỗi, vì bác nghe thấy tiếng động phát ra nên mới ghé vào xem sao. Còn cháu đang làm gì ở đây vậy?"

"Chỉ là bệnh nghề nghiệp thôi ạ, cháu muốn xem sơ lại chỗ này."

"Nếu cháu xong rồi thì chúng ta ra ngoài nhé, bác sẽ cho người đóng căn phòng này lại. Cháu biết đấy, ông nội Win không thích những thứ có thể đem lại xui xẻo cho dòng họ như thế này."

Orm gật đầu đồng ý, rồi cô bước theo sau bà Kwong rời khỏi căn phòng ấy. Không gian nơi hành lang vắng vẻ lúc này ngoài thanh âm rả rít của cơn mưa bên ngoài, thì chỉ còn lưu lại tiếng bước chân rất nhẹ của hai người họ. Cô gái tóc vàng bỗng chú ý vào bóng dáng người phụ nữ trung niên đi đằng trước, nó khiến cô có phần ngưỡng mộ trong lòng vì độ tuổi dù đã ngũ tuần nhưng bà ấy vẫn giữ được vẻ thon thả như một cô gái tuổi đôi mươi, dáng đi nhẹ nhàng cùng chiều cao tầm thước tạo nên cho vị nữ chủ nhân của tòa biệt viện này một phong cách thật nhu mì và sang trọng. Orm nghĩ bà ấy có lẽ thấp hơn cô và Bella Campen một chút, nhưng nếu vậy thì...cô ta cao bằng cô rồi.

Orm thật sự không thích điều đó tí nào cả.

Không hiểu vì sao dạo gần đây cô gái tóc vàng rất thích những phép so sánh trong tư tưởng giữa cô và cô gái tên Bella kia, có lẽ đó là một dạng ghen tuông ngầm chăng. Bản năng của mọi cô gái là đều không muốn thua kém tình địch của mình mà. Lingling Kwong chắc là thích những cô gái chân dài rồi, nghĩ tới đây Orm lại tự thấy tức trong lòng. Cái kẻ hư hỏng ấy, không biết đã biến đi đâu mất rồi.

Nếu bà ấy mang giày cao gót chắc cũng cao bằng Bella Campen thôi, không như Orm chỉ thích mang giầy bệt, cô gái ấy toàn mang giày cao gót cả, cô không thích mang những đôi giày như vậy, bởi vì mang giày cao gót...

...thường phát ra tiếng động...

Cô gái tóc vàng đang đi thì bỗng nhiên đứng sững người lại, ánh mắt dao động không ngừng vì những hình ảnh tại hiện trường vụ án lại xẹt nhanh qua tâm trí cô.

...đôi giày cao gót màu đỏ...vết hằn trên bàn chân...

không có tiếng động, nghĩa là...giày bệt...vậy thì...

...là giả sao? Người đó...chẳng lẽ thật không phải là Mai Davika...?

"Cháu làm sao vậy, Orm?" Bà Kwong lại ân cần lên tiếng hỏi.

Cô gái tóc vàng vẫn bất động nhìn người phụ nữ kia, một vài giây sau, cô lắc đầu nói: "Không sao ạ, cháu chỉ đang thắc mắc là khi nào mưa tạnh để về nhà thôi."

"Cháu chưa nghe dự báo thời tiết hôm này sao, sẽ có bão lớn đấy. Ra đường lúc này rất nguy hiểm, cháu vẫn có thể ngủ lại đây mà."

"Chỉ e không tiện thôi ạ."

"Có gì đâu, mọi người trong nhà đều là người hiểu chuyện mà, cháu đừng ngại như vậy. Lên phòng nói chuyện với bác một chút đi!"

Bà Kwong đưa ra đề nghị rồi quay lưng đi trước, dáng vẻ ung dung, bình thản của bà ấy thật khiến người ta thấy mù mịt khó đoán nổi tâm trạng của người phụ nữ này.

-----------------------------------

"Secret Bank à? Anh ta nhắc đến nó sao?"

"Ừ, tiền bối của tớ nói Push Puttichai lúc say có lảm nhảm nói gì đó về Secret Bank, vì không hiểu nên anh ấy cũng quên béng nó đi luôn, hôm nay gặp tớ thì mới nhớ. Mà cái đó là gì vậy hả?"

Lingling nhìn trước ngó sau một hồi thì mới hạ giọng nói: "Đó là một nơi bí mật để cho những người có tiền lưu trữ hồ sơ hay vật gì đó rất quan trọng của họ. Nó còn an toàn hơn việc cậu gửi ngân hàng nữa đấy, tổ chức này ra điều kiện là chỉ làm việc với những người có tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ và họ sẽ đảm bảo tuyệt đối cho cậu vì tính bảo mật của nó."

"Vậy làm thế nào mà Push Puttichai biết đến nó vậy, làm bác sĩ riêng cho nhà cậu đâu có giàu đến mức ấy, như tôi vậy nè, nghèo rớt mồng tơi ra đấy."

"Bớt nói tào lao đi, tớ cũng đang suy nghĩ đây nè."

"Cậu có thấy lạ không khi mà một người mấy hôm trước nói muốn đi Mỹ vài hôm sau lại giết ngưởi hả?"

Lingling nghe đầu dây bên kia Ying dường như cũng đang phiền não như cô vậy. Vừa nãy khi nhận được cuộc gọi của Ying và nghe cậu ấy kể về cuộc gặp gỡ 5 năm trước giữa Push Puttichai và vị tiền bối nào đó thì Lingling cũng đã kể cho Ying nghe tất cả những gì mà Orm nói với mình. Hiện tại điều làm họ khó nghĩ nhất đó chính là thái độ của Push Puttichai trước ngày gây án, biểu hiện của anh ta chẳng có gì là giống một kẻ điên cuồng muốn giết người cả. Bình thường đến kì lạ.

Im lặng một lúc lâu thì Lingling nói: "Cứ như thế này cũng không nghĩ ra được gì đâu. Tớ sẽ nói việc này với Orm, còn cậu hãy tới đó xem thử thế nào. Bảo Freen đi cùng cậu, nói với em ấy là dùng cái họ Kwong của mình mà nói chuyện với những người ấy."

"Tớ biết rồi, hẹn gặp cậu ở biệt viện tối nay nhé!" Ying cúp máy rồi nhìn ra ngoài trời, thời tiết như thế này thật khiến con người ta bất an quá.

--------------------------------

Nhận lời trò chuyện cùng bà Kwong nên bây giờ cô gái tóc vàng đang đứng tại phòng khách của bà ấy, cô dành thời gian ngắm nghía mọi thứ được bày trí ở đây. Đi đến một giá sách khổng lồ được đặt ở vị trí trang trọng của căn phòng. Orm lướt nhẹ bàn tay mình lên những tựa sách, hầu hết chúng là tiểu thuyết và những sách về lý lẽ làm người, có vẻ như bà Kwong là người rất hứng thú với việc đọc sách thì phải.

"Bác thích tự mình pha trà để đọc sách vào ban đêm hơn là nhờ người khác, bởi vì họ không thể nào làm như đúng ý bác được." Bà Kwong bưng khay trà ra và nói.

"Bác hình như rất thích đọc sách ạ?"

"Của bác một nửa, bác trai một nửa. Toàn là sách để giải trí cả, còn sách làm việc thì ông ấy để trong phòng làm việc của mình rồi. Lại đây đi cháu."

"Vâng ạ."

Orm dời mắt khỏi những cuốn sách ấy, khi vừa quay đi thì lướt ngang qua mắt cô là một quyển sách khá lạ, rất hiếm gặp trong một tủ sách gia đình thế này, một quyển sách về đề tài tâm lý mà Orm vẫn thường phải nghiên cứu khi tham gia vào khóa huấn luyện về tội phạm đa nhân cách.

Bà Kwong đặt nhẹ tách trà trước mặt Orm rồi nói: "Ta vừa nghe nói cháu rút khỏi vụ án của Nadech rồi, ta hiểu là cháu thấy khó xử nhưng ta cũng mong cháu hiểu cho gia đình ta. Đó là một cú shock lớn, Orm à!"

"Cháu hiểu thưa bác."

Bà Kwong cười hiền: "Hai đứa cũng đừng nên lo lắng gì nhiều, ông nội Lingling là một người hiểu chuyện, chắc chắn không vì việc này mà ngăn cấm hai đứa đâu."

"Ơ...dạ..."

"Bác cũng đã sống hơn nửa đời người rồi nhìn qua thì phải biết chứ. Hai đứa đẹp đôi lắm. Bác cũng đã từng ước Win có thể lấy được một người vợ tốt để nó bớt cô đơn nhưng có vẻ nó phải chịu số khổ rồi."

Orm đặt tách trà trên tay xuống, cô ngập ngừng nói: "Ngày trước khi Kimberley mất chắc anh ấy buồn lắm phải không bác?"

"Cũng đã đau khổ một thời gian dài. Nó yêu vợ nó lắm, nhưng ai mà ngờ... " Bà Kwong im lặng một vài giây rồi thở dài nói tiếp. "Không biết khi nào họ mới có thể bắt được tay bác sĩ ấy để trả lại công bằng cho người đã chết nữa."

"Bác đừng suy nghĩ nhiều quá, tội ác thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt thôi ạ. Hung thủ dù có khôn ngoan cỡ nào thì làm sao lẩn trốn được pháp luật."

Orm vỗ nhẹ tay bà Kwong an ủi, ánh mắt mạnh mẽ của cô gái trẻ như áp chế cả không khí trong phòng.

"Ta cũng mong là như vậy." Bà Kwong nhẹ gật đầu

Chợt có tiếng bước chân người đi vào, khi nhìn thấy cô gái tóc vàng đang ngồi cùng trò chuyện với mẹ mình thì Metawin lúng túng thấy rõ, hệt như phong cách ngại ngùng thường ngày của anh ấy vậy, anh chàng cười trừ nói:

"Ơ...con xin lỗi...con không biết là mẹ đang có khách..."

"Khách nào ở đây chứ? Orm cũng như là người trong nhà mà. Lại đây đi, Win. Bọn ta vừa nhắc tới con đó."

"Là tốt hay là xấu vậy ạ?" Metawin gãi đầu hỏi.

"Con thì có gì tốt cơ chứ?"

Metawin quay qua hỏi cô gái tóc vàng: "Em cũng nghĩ như vậy à Orm?"

"Em nghĩ anh là một chàng trai tốt."

"Vậy thì cám ơn em."

Metawin gật đầu cười nói, tuy có nét tươi tỉnh nhưng sắc mặt anh thậm chí còn xanh xao hơn lần cuối cùng Orm gặp nữa, có lẽ dạo này do nhiều chuyện xảy ra và thời tiết thay đổi nên trong Metawin mới tệ như vậy. Orm cảm thấy bà Kwong rất thương yêu con trai mình, đối xử với anh ấy như với một đứa trẻ vậy, thậm chí bà ấy còn sửa lại khăn choàng cho anh trong suốt cuộc nói chuyện của họ nhiều lần nữa.

Nhưng Orm cũng tự hỏi rằng cô có thật sự hiểu rõ về người thanh niên này chỉ qua vẻ bề ngoài của anh ta hay không, ẩn chứa đằng sau nụ cười hiền hậu kia là một tâm cơ như thế nào, có thật Metawin là người bị Nadech hãm hại, anh ta hoàn toàn không biết gì, hay anh ta chính là người biết tất cả vì có liên đới trực tiếp đến những vụ án mạng này?

Nếu tối hôm đó anh ta đã nói dối Lingling về sự có mặt của Mai Davika, thì mục đích của anh ta rốt cuộc là gì?

Che giấu. Hay là được che giấu. Làm thế nào cô có thể biết được đây?

Có chăng chỉ có sự vô tình mới có thể giúp cô vào lúc này mà thôi.

Sợi dây màu bạc cố ý được thả xuống, cố ý để ánh mắt người phụ nữ trung niên nhìn thấy. Đó là vô tình, nhưng liệu tâm hồn nhuốm đầy máu có nhận ra được vật chứng năm nào.

Trò chuyện thêm một lúc nữa thì Orm đứng dậy ra về, nhưng vừa đi được vài bước cô đã nghe tiếng Metawin gọi lại: "Hình như em làm rơi sợi dây chuyền rồi này."

Cô gái tóc vàng có vẻ giật mình đưa tay sờ lên cổ.

Metawin chìa sợi dây màu bạc cho cô và nói: "Hình như nó bị đứt rồi, em nên giữ cẩn thận đấy. Loại trang sức này rất dễ rơi ra mà."

"Cảm ơn anh. Đúng là nó rất dễ rơi ra ạ."

Cô gái tóc vàng đón lấy sợi dây chuyền rồi cất vào túi áo khoác, nụ cười dịu dàng từ đầu đến giờ vẫn chưa hề mất đi, duy chỉ có ánh mắt là có sự thay đổi nhỏ, điều gì đó nghi ngờ, điều gì đó sáng tỏ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, khó nhận biết vô cùng.

---------------------------------

"Em đi đâu từ nãy tới giờ vậy?" Lingling vừa lau tóc cho Orm vừa càm ràm. "Đã bảo là gọi ai đó đưa tới đây, hay cầm cái dù nào cũng được, sao lại chạy đầu trần như vậy hả?"

Orm bĩu môi nói: "Đi có chút xíu à, làm phiền người khác coi sao được. Với lại em cũng đâu phải là tiểu thư con nhà danh giá gì."

"Em không làm phiền họ là có lỗi với họ đó, công việc của họ vốn là như vậy mà."

Lingling nói xong thì đứng dậy đi lên phòng ngủ của mình, một lúc sau cô đem ra cho Orm một bộ đồ tương đối thoải mái để cô ấy thay. Cô gái tóc vàng cầm lấy quần áo, săm soi một hồi lại nói:

"Không phải là của cô nàng nào để lại chứ? Cỡ người này đâu phải của Ling."

Lingling thật muốn cười to trước cái điệu bộ ghen tuông của Orm, cô tỉnh bơ nói: "Ừ, Ling đang định mang trả cho cô ấy mà bây giờ em không có quần áo thì thay tạm đi. Sau này Ling sẽ trả, mà nếu em không thích bộ này thì ở trên còn nhiều bộ khác lắm. Gu thẩm mỹ của mấy cô nàng đó cũng không tệ."

"Lingling Kwong! Đùa với tôi đấy à?" Orm tức giận ném quần áo vào cái gương mặt đểu cáng đang nhăn nhở cười kia.

Toan đứng dậy quay lưng bước đi thì Lingling đã ôm cứng cô lại rồi cười hề hề nói: "Em ghen như vậy, sau này lấy nhau về chắc Ling bị đuổi ra đường dài dài quá."

"Chưa gì đã tính xa như vậy rồi sao? Em nói rồi đấy, 24 tiếng trong ngày chỉ được nghĩ về em thôi, nếu làm được thì làm, không làm được thì bỏ cuộc sớm đi."

"Tới nước này thì làm sao bỏ được nữa. Chỉ yêu mỗi mình em thôi, nên đừng ghen nữa mà."

Lingling giữ yên nụ hôn của mình lên má Orm và thì thầm nói, giọng điệu ngọt ngào, cùng bờ môi mơn trớn khiến ai kia đỏ mặt tận cả mang tai. Đã nói về khoản miệng lưỡi thì Lingling Kwong nói nhì chẳng ai dám nhận mình là nhất cả.

"Dẻo miệng vừa thôi, buông ra để em đi thay đồ. Ướt hết trơn rồi nè."

Orm thoát khỏi cái ôm của Lingling và bước lên lầu.

"Em đi đâu vậy?"

"Thì đi thay đồ."

"Thay ở đây đi."

"Đây là phòng khách mà."

"Nhưng giờ đâu có ai ở đây đâu."

"Ling không tính cả mình vào là một người à? Có ý đồ xấu gì em biết hết đó." Orm lè lưỡi trêu chọc Lingling rồi đóng sầm cửa lại.

"Làm gì bí mật dữ vậy? Trước sau gì cũng là của Ling hết mà."

Orm từ bên trong hét vọng ra ngoài: "Dẹp đi, ai là của Ling chứ? Khi nào lấy về thì mới là của nhau."

Lingling bật cười trước lý lẽ của cô gái tóc vàng, sau đó cô ngã người nằm xuống sofa và nhìn lơ đãng lên trần nhà, bây giờ thì Lingling mới thấy tâm trạng của mình thoải mái hơn được một chút, nhờ có Orm mà cô kéo được tâm trí mình ra khỏi mớ suy nghĩ rối rắm và mệt mỏi kia. Không phải vì họ vô tâm ở đây cùng nhau để yêu thương, âu yếm mà quên đi cái thực tại bên ngoài, bởi vì con người thật sự sẽ không chịu nổi nếu như ngày nào bản thân mình cũng bị xoay vòng trong cái ma trận đầy cạm bẫy, thê lương mà số phận bày ra đó.

"Ling đang nghĩ gì vậy?"

Orm vừa từ trên lầu bước xuống đã thấy gương mặt trầm tư suy nghĩ của Lingling, cô nằm xuống bên cạnh người đó và ôm chặt vòng eo thon gọn kia.

"Nghĩ một số chuyện thôi. À phải rồi, lúc nãy em đã đi đâu vậy?"

Orm thở dài nói: "Em định tới hiện trường án mạng để xem lại lần nữa, nhưng ông nội Ling đã cho người dọn dẹp sạch sẽ tất cả những thứ trong ấy rồi."

"Hử? Sao kì vậy, lúc nãy ông nội còn nói là sẽ để yên hiện trạng căn phòng đó cho hết tháng này mà."

Orm ngước mặt nhìn Lingling, ngơ ngác hỏi lại: "Ông nội nói vậy à? Vậy sao bác gái lại nói là ông cho người dỡ bỏ cả căn phòng để tránh xui xẻo?"

"Bác hai nói vậy sao? Lạ vậy. Bình thường bác ấy rất ít xen vào chuyện này nọ kia trong biệt viện mà."

Orm ngẫm nghĩ rằng chẳng lẽ bà Kwong sợ xui rủi nên mới làm như vậy, nếu là bà ấy cho dọn dẹp căn phòng thì cứ nhận là mình sao lại nói là Kwong lão gia ra lệnh...chẳng lẽ...bà ấy có mục đích nào khác hay sao?

"Ling à, Ling đã nhớ ra được điều gì bất thường tối hôm đó chưa vậy?"

Lingling nhẹ nằm lên ngực Orm, thở dài cô nói: "Ling không biết điều đó là điều gì, nhưng có gì đó nó không đúng Nong Orm à."

"Ling thử nhớ lại xem, dáng người đó là của Mai Davika hay là một dáng người giống Mai Davika?"

Lingling nhắm mắt mình lại, cô thả lỏng cơ thể rồi cố nhớ lại hình dáng từ phía sau lưng của cô gái nọ theo sự gợi nhớ của Orm.

"Cô ta mặc đồ gì? Dáng đi như thế nào? Tóc tai của cô ấy?" Giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai như liều thuốc thời gian khiến cô gái tóc đen bắt đầu nhớ về tối ngày hôm ấy.

Bất thường...chắc chắn có điều gì đó bất thường...

Cô ta mặc đồ gì?

Áo khoác màu mận đỏ.

Dáng đi như thế nào?

Cô ta đầy kiêu ngạo nhưng có phần vội vã.

Tóc tai của cô ta ra sao?

Rồi...

...chiều cao của cô ấy...Có đúng là cô ấy hay không?

Điều gì đó bỗng nhiên bừng lên trong tâm trí, Lingling nhìn thấy bóng lưng cô gái với áo khoác màu mận ấy bước nhanh khỏi tầm mắt cô, dáng người của cô ta y như là Mai Davika, nhưng cô ta đi nhanh quá, nhẹ nhàng quá, đến nỗi Lingling cũng không thể định hình rằng cô ta đã đến...chính là bởi vì...

...cô ta...cái người cô nhìn thấy tối ngày hôm ấy...không mang giày cao gót...cô ta đi giày bệt...

...Chiều cao chênh lệch...đó chính là đáp án cuối cùng...Phải rồi, chính là nó...

Lingling ngẩng đầu dậy và nhìn vào mắt Orm, bức màn mờ ảo trong trí nhớ cô đã được vén lên, sáng tỏ vô cùng Lingling quả quyết nói: "Không phải là cô ta Nong Orm à, người đó không mang giày cao gót bởi vì dáng cô ta cao hơn Mai Davika, chắc chắn cô ta đã nghĩ đến tình huống đó mới mang giày bệt, vì thế mà Ling không biết là cô ta đi đến từ đằng sau mình. Chắc chắn là như vậy rồi..."

Lingling nói thao thao bất tuyệt một hồi thì chợt dừng lại, cô ngập ngừng nói: "Nếu...nếu là như vậy thì...P'Win đã...đã nói dối sao? Việc này là sao hả Nong Orm?"

Cô gái tóc đen ngồi thẳng người dậy, ánh mắt lo sợ nhìn vào khoảng không trước mặt, cô không ngừng lặp đi lặp lại những điều đó trong đầu. Không thể nào là như vậy được, đánh chết cô cũng không dám tin nó là sự thật.

"Ling à, nhìn em nè. Sự thật thì cho dù chúng ta muốn trốn tránh nó thế nào, một ngày nào đó chúng ta cũng phải đối diện với nó mà thôi."

Lingling nắm chặt đôi bàn tay mình, cô nuốt khan rồi nói: "Chẳng lẽ P'Win thật sự có liên quan đến chuyện này hay sao? Còn thái độ bất thường của Push Puttichai trước khi gây án nữa. Không thể như thế được, anh ấy là người thừa kế của họ Kwong mà, bây giờ Ling sẽ đi hỏi anh ấy vì sao lại nói dối."

Orm lắc đầu níu cánh tay Lingling lại: "Nếu anh ấy nói có thì sao, Ling sẽ làm gì anh ấy? Phải bình tĩnh đã, mọi việc vẫn còn rất mơ hồ, chúng ta không thể quy tội hay chất vấn người khác chỉ dựa vào trí nhớ của mình. Ling có hiểu không?"

"Vậy giờ em nói chúng ta phải làm thế nào?"

Orm mỉm cười với Lingling rồi nói: "Ôm em trước đã."

"Gì? Ôm em không giải quyết được vấn đề đâu Nong Orm à."

"Nhưng ít nhất nó có thể làm Ling bình tĩnh trở lại."

Lingling chỉ còn biết cười trừ trước lý lẽ của Orm, đong đưa người một lúc vì sức kéo của cô gái tóc vàng Lingling đành ngồi xuống trở lại và ôm cô ấy vào lòng, dịu dàng vuốt những lọn tóc vàng mềm mại kia. Orm nói đúng, Lingling thật đã bình tĩnh trở lại, cả hai người họ đều im lặng trong vòng tay nhau và cùng chìm vào những suy tư, lo lắng của riêng mình.

Cô gái tóc vàng sớm đã đoán biết được là như vậy, cô chỉ chờ sự xác nhận từ phía Lingling mà thôi, bây giờ thì cô càng tin vào những lời kể lại của Nadech, rằng ai đó đã hãm hại anh ta và kẻ đó cũng là người đứng sau tất cả những án mạng kì bí xảy ra tại biệt viện này. Vấn đề là cô phải làm thế nào để cho kẻ đó chịu lộ mặt một lần nữa mà không gây ra bất kì sự thương tổn nào cho những người xung quanh. Những vụ án mạng diễn ra quá lâu và quá kín kẽ, thật khó để tìm ra sơ hở từ chúng, điều duy nhất bây giờ Orm nên làm đó chính là tìm ra được bí mật của kẻ mà chị cô và Mai Davika đều gọi là quỷ dữ đó và chờ đợi tin tức từ Secret Bank.

--------------------------------

Chiếc xe màu đen sang trọng đỗ xịch trước cửa một tòa nhà từ bên ngoài nhìn vào có vẻ như là một quán bar lớn. Ba bốn anh chàng trong trang phục vest đen lịch sự hối hả chạy ra cầm dù che cho những vị khách vừa mới đến. Ba cô gái trẻ bước vào quán trước cái cúi đầu chào kính cẩn của những người nhân viên trong quán, đối với Freen và Ying thì việc này không có gì là lạ khi bạn là một người nhà họ Kwong cả, nhưng với Becky thì đây là lần đầu tiên cô thấy kiểu đối đãi như dành cho hoàng tộc này xảy ra giữa đất nước Thái Lan. Ánh mắt của Freen lúc này cũng đã thay đổi hẳn, lạnh lùng và kiêu ngạo hơn rất nhiều.

Một anh chàng có vẻ ngoài thư sinh đang dẫn đường cho họ. Càng vào sâu bên trong, kiến trúc của nơi này càng hiện đại và mang dáng vẻ cẩn trọng, bảo mật vô cùng.

Freen cất tiếng nói với người đi đằng trước:

"Mr.Liu hẹn gặp tôi ở đâu vậy? Đến cả tôi mà các anh cũng không tin tưởng đến nỗi dẫn dắt vào ma trận như vậy à?"

"Không phải đâu thưa Kwong tiểu thư, ông chủ của tôi chỉ muốn đảm bảo bí mật cho sự có mặt của cô ở đây thôi ạ."

"Vậy bảo ông ấy ra gặp tôi ngay đi, trời mưa gió thế này tôi không thể ở lâu được đâu."

"Vâng ạ!" Anh chàng đó cúi chào lần nữa rồi quay đi ra ngoài.

Ying lắc nhẹ ly rượu trên tay mình rồi hỏi: "Nơi này rốt cuộc là nơi nào vậy Freen? Chị thấy em có vẻ quen thuộc lắm."

Freen bật cười trở về với phong thái mọi ngày, cô nói: "Em chỉ mới vào đây một lần với P'Ling thôi, nhưng mà phải tỏ ra như vậy chứ chị."

"Vậy đây là nơi nào vậy, vừa giống quán bar, vừa giống khách sạn lại còn có cả sòng bạc nữa?"

"Đây là tòa nhà thuộc quyền sở hữu của băng nhóm hắc đạo bên Trung Quốc, họ chủ yếu tồn tại nhờ vào việc tổ chức các dịch vụ dành cho giới thượng lưu, những người có tiền thích những cuộc chơi xa hoa, đốt tiền như đánh bạc, tổ chức sinh nhật với toàn những người mẫu nổi tiếng và hoạt động mạnh nhất đó chính là lưu trữ hồ sơ, vật dụng quan trọng mà những người đó muốn bảo quản khỏi người ngoài hay thậm chí là cảnh sát."

Becky chau mày lại khi lần đầu tiên cô nghe đến một tổ chức hoạt động hiên ngang, ngoài luồng như thế này: "Thậm chí đó là những hồ sơ phạm tội họ cũng lưu trữ luôn sao?"

Freen gật đầu nói: "Thậm chí cả cái đó, họ không những có mặt ở Bangkok mà còn có mặt ở hầu như các nước lớn nữa, chỉ là ai mới có đủ tiền bạc để biết đến sự tồn tại của họ mà thôi."

"Điều này thật phi lý, ngay tại Bangkok sao lại có một tổ chức hoạt động phi pháp như thế này."

Freen mỉm cười trước gương mặt nghiêm nghị của cô gái trẻ, sự nguyên tắc dưới tư cách là một cảnh sát của cô ấy thật đáng yêu làm sao: "Becky à, cô không nên đặt nặng vấn đề cảnh sát ở đây, vì chúng ta tới đây rốt cuộc đâu phải là muốn bắt họ có phải không?"

Becky thở mạnh ra một cái đầy bực dọc, cô nghĩ Freen nói đúng cô tới đây vì muốn giúp đỡ Orm chứ không phải muốn làm rối lên công việc của họ. Đứng bật dậy và bước đi vòng vòng, cô gái trẻ nghĩ rằng cô đang cần điều hòa tư tưởng của mình.

Ying khẽ huých tay Freen thì thầm nói: "Này, sao em lại đi chung với cô cảnh sát này vậy?"

"Thì chị gọi lúc em cùng cô ấy đang đi ăn mà, với lại Becky cũng là người theo sát vụ án từ đâu tới giờ, cho cô ấy đi theo cũng đâu có sao."

Ying lia mắt nhìn Freen rồi nhếch mép cười, cô lẩm bẩm như điều gì thú vị lắm: "Chị em nhà này có gu giống nhau thật, toàn mê mấy cô nàng cảnh sát cả thôi."

Mặc dù nói thế nhưng Ying cũng đang mừng thầm trong lòng vì dạo gần đây Lingling và Freen đã trở nên hòa thuận với nhau như trước, tình cảm của Freen đối với Orm cũng đã hiền hòa hơn rất nhiều, có vẻ như em ấy đã bắt đầu học được cách từ bỏ rồi.

Khi cả ba người đang thảo luận về những lời nói của tiền bối nọ thì cánh cửa phòng lại bật mở một lần nữa, người đàn ông mập lùn, tóc bạc trắng bước vào. Ông ta ngồi xuống đối diện Freen rồi nói:

"Kwong tiểu thư hôm nay cô đến tìm chúng tôi là vì việc gì vậy?"

"Tôi sẽ không dài dòng đâu. Tôi muốn hỏi ông là ở đây có người nào tên Push Puttichai đã mở tài khoản số 23 hay không?"

"Việc này...đây là bí mật khách hàng tôi không thể nói cho tiểu thư biết được."

"Hãy hỏi trợ lí của ông, Push Puttichai là ai, tôi nghĩ họ Kwong có quyền biết những mọi điều liên quan tới anh ta."

Anh chàng lúc nãy dẫn cả ba người họ vào cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai sếp của mình, người đàn ông tóc bạc gật gù rồi nói:

"Được rồi, kiểm tra đi." Sau một hồi tra cứu thì anh chàng ấy ngẩng đầu lên tiếng: "Xin lỗi thưa tiểu thư, tài khoản số 23, không phải là của người có tên Push Puttichai ạ."

Cả Freen và Ying đều chau mày khó hiểu, lúc này Becky lên tiếng: "Vậy tài khoản đó của ai?"

Anh chàng trợ lý hướng ánh nhìn về phía tiểu thư Kwong, anh ta trầm giọng nói:

"Là của cháu dâu trưởng đã mất của họ Kwong - Kimberley Woltemas."

------------------------------

Đùng.

Đùng.

Hai tiếng sấm hung bạo vừa vang lên như muốn xé toạc lấy bầu trời, mặc dù bên ngoài mưa đã vơi bớt nhưng gió vẫn đang cuồng cuộn hoành hành, nó đập vào nhà cửa, giật tung cây cối, dường như nó là báo hiệu cho một cơn bão sắp đổ bộ vào. Trong cái thời tiết như thế này thật khiến lòng người bất an vô cùng, dù đã ở yên vị trong ngôi nhà của mình, một nơi kiên cố bất khả xâm phạm nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác lo sợ.

Lingling vừa chuẩn bị một ít thức ăn vừa thỉnh thoảng lại liếc ra bên ngoài ngó chừng Orm, không hiểu vì sao bụng dạ cô cứ thấp thổm không yên, cứ như là chỉ cần chớp mắt một cái Orm sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô vậy. Cô tự hỏi sẽ ra sao nếu khi một mai thức dậy cô biết được rằng Orm đã không còn ở bên cô, nghĩ đến một ngày sẽ không còn có thể nhìn thấy mái tóc vàng rực, cùng gương mặt lơ ngơ đến lạnh lùng ấy ở bên cạnh mình bỗng dưng trái tim Lingling đau thắt lại từng hồi. Đến không thể nào thở nổi. Chỉ là suy tưởng thôi mà, tại sao cô lại lo xa thái quá như vậy.

Orm vẫn đang chăm chú đọc lại cuốn sổ ghi nhớ của bà Rossarin, người giúp việc già trong nhà họ Kwong, cô mong là mình sẽ tìm ra được gì đó từ cuốn sổ này, mặc dù chỉ là những con chữ ngắn gọn kể về những việc thường ngày xảy ra tại biệt viện nhưng nó chính là vật chứng duy nhất còn sót từ vụ án mạng của chị cô 3 năm về trước và biết đâu được từ những cái đơn giản như thế này Orm sẽ lần ra được dấu vết của hung thủ. Cô gái tóc vàng đặc biệt chú ý vào những dòng có đề cập đến Metawin Kwong, càng lúc cô lại càng đặt ra rất nhiều nghi vấn xung quanh người thanh niên đó. Đang tập trung cao độ thì chợt Orm mỉm cười khi cảm nhận được hơi ấm của người đó bao phủ lấy cô.

Lingling ôm lấy cô gái tóc vàng từ đằng sau và vùi mặt vào tóc cô ấy, để yên trong rất nhiều giây.

"Nong Orm à, sau này dù có thế nào, làm ơn đừng rời xa Ling có được không?"

"Ling sao vậy? Tại sao lại nói những lời như thế?"

Lingling lắc đầu nói: "Không biết, có lẽ tại trời mưa."

Mỉm cười vì biết được rằng Ling của cô đôi lúc cũng thật yếu đuối và nhạy cảm, Orm nhẹ vỗ vỗ lên đầu Lingling, cô dịu giọng: "Ngốc ơi, em vẫn luôn ở đây mà."

"Em hứa nhé, đừng rời xa Ling. Đừng bỏ đi giống như ba mẹ của Ling vậy."

Đây là lần đầu tiên Orm nghe Lingling nhắc tới ba mẹ của mình, chất giọng nghèn nghẹn giống như Lingling của cô sắp khóc rồi thì phải, Orm nhanh chóng quay người lại và ôm người đó vào lòng, cô vuốt nhẹ sóng lưng Lingling an ủi.

"Em hứa mà. Đừng có khóc đấy nghe chưa, để ai mà nhìn thấy thì mất mặt đại tiểu thư dòng họ Kwong lắm đấy."

"Mặc kệ họ đi!" Lingling như một đứa trẻ vòng cả hai tay ôm lấy Orm. "Nong Orm à, nếu em muốn làm gì, quyết định gì thì phải hỏi ý kiến của Ling trước, đừng tự quyết định một mình nếu không...thì Ling sẽ không lấy em đâu."

"Này, trơ trẽn vừa thôi đấy, tưởng em là hàng ế không ai thèm hay sao?"

Lingling hôn nhẹ lên môi Orm rồi tinh nghịch nói: "Ai dám tới gần em nếu như Kwong đại tiểu thư dán mác sỡ hữu rồi hả?"

"Chỉ được cái vớ vẩn." Orm làm điệu bộ nhăn mặt với Lingling rồi quay lại công việc của mình.

Được một lúc thì Lingling lại lên tiếng:

"Em có phát hiện ra được gì mới không vậy?"

"Chưa, em đang xem xét từng chi tiết đây này."

"Thôi vào ăn tí gì đi rồi xem tiếp." Lingling nắm tay Orm đứng dậy, hai bàn tay lồng chặt vào nhau khi cả hai người đi vào bếp.

Đùng.

Bất chợt một tiếng sấm nữa vang lên xé toạc lấy bầu trời.

Theo sau nó là một trận cuồng phong kinh thiên động địa. Gió cuồn cuộn quét ngang qua, giật tung mọi thứ bên ngoài.

Lá bài cuối cùng của số phận. Lẽ nào nó đã được đặt xuống?

Lingling siết chặt bàn tay của Orm khi nhiều tiếng động dồn dập đang đến gần, cô nghe tiếng người gọi nhau í ới và tiếng bước chân rầm rập bên ngoài. Ai đó đang đập cửa một cách vô cùng gấp gáp:

"Ling, Ling, không ổn rồi. Mê cung bên ngoài vườn đang bốc cháy. Em ra xem ngay đi, chúng ta không có đủ người."

Mê cung trong khu vườn nhà họ Kwong chính là niềm tự hào của cả tòa biệt viện này. Là niềm tự hào của Lingling và là tuổi thơ của cô ấy.

Sự hoảng sợ bao trùm thúc giục đôi chân phải chạy đi thật nhanh, vô tình nó khiến đôi bàn tay trượt khỏi nhau một cách vô cùng lạnh lẽo.

Biết đâu sau này, thời khắc khi những ngón tay lần lượt rời xa nhau ấy sẽ làm chúng ta hối tiếc cả một đời thì sao?

Đôi khi dù đã cố trân trọng rất nhiều, nhưng tình yêu của chúng ta liệu có thể vượt qua được trò đùa của số phận hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro