Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

residence.

trời tối đen như mực. ling ling kwong đang ở một mình trong phòng với chiếc ba lô đầy ắp đặt bên cạnh. quyết định của cô đã được đưa ra. cô sẽ đi, cô sẽ rời khỏi căn nhà này, nơi mà không một ai hiểu cô, nơi mà bố mẹ chỉ gây áp lực ngày càng lớn lên đôi vai yếu đuối của cô, nơi mà họ muốn áp đặt lên cô một tương lai mà cô không hề mong muốn.

cô chỉ đơn giản là rời đi.

cô đã gom hết tiền tiết kiệm, số tiền mà cô quyên góp được nhân dịp sinh nhật và đồng lương sinh viên ít ỏi.

cô muốn rời khỏi thành phố tăm tối này, đi đến một góc xa, tìm chỗ ở.

khi cô nghe thấy những tiếng bước chân đi lên bậc thang ở dưới nhà, một luồng adrenaline dâng lên khiến tim cô đập loạn xạ. nó đập mạnh vào ngực cô đến nỗi cô sợ bố mẹ mình sẽ nghe thấy, kể cả từ phía bên kia cánh cửa. tay cô bắt đầu run nhẹ, cô không thể kiểm soát được chúng.

kim phút đã đến gần. khi ở đầu cầu thang bên kia, cánh cửa phòng ngủ của bố mẹ cô đóng lại, cô nhìn nhanh đồng hồ trên điện thoại. lúc đó là 11:30 tối, một lúc nữa bố mẹ cô sẽ ngủ say. cô có thể bỏ đi mà không sợ bị bắt gặp.

thời gian đang dần trôi qua. cô không thể phủ nhận sự lo lắng mà mình cảm thấy vào lúc đó. nếu kế hoạch của cô thất bại thì sao?

tíc... tắc... tíc... tắc...

mặc dù nhịp thở không đều khiến thính giác của cô bị cản trở, cô vẫn có thể nghe rõ âm thanh của kim giây trên đồng hồ. âm thanh này càng ngày càng dai dẳng, xâm chiếm vào tai cô đến mức không thể chịu đựng.

tíc... tắc... tíc... tắc...

xa xa, tháp chuông báo hiệu đã nửa đêm. giờ phút mà cô đã chờ đợi rất nhiều. cô đứng yên một lúc, hít thở sức mạnh vào bản thân bằng cách thì thầm động viên chính mình.

“mày có thể làm được, đừng sợ.”

trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ thể hiện một dấu hiệu nổi loạn dù là nhỏ nhất. cô luôn là một người con hoàn hảo, một học sinh gương mẫu. nhưng hôm nay, hôm nay là ngày mà tất cả những điều này cuối cùng cũng sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô. ngày mà cô sẽ được giải thoát khỏi xiềng xích của gia đình.

cô rời khỏi phòng, đeo ba lô trên vai, lặng lẽ ghé tai vào cửa phòng bố mẹ. có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ, dấu hiệu cho thấy họ thực sự đang ngủ.

sau đó, cô rón rén đi xuống cầu thang từng bước một, đi vòng qua bếp và để lại một lá thư rồi bước ra tiền sảnh. cô mở khóa cánh cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. cánh cửa mà cô thường xuyên bước qua này cuối cùng sẽ mang lại cho cô sự tự do mà cô hằng mơ ước. không một chút do dự, như một cái bóng, cô lẻn ra ngoài và đóng cửa lại sau lưng.

cô nhìn lại ngôi nhà thời thơ ấu của mình lần cuối trước khi rời đi mà không hề lưu luyến.

cuối cùng ling ling kwong đã được tự do.

cô đã cảnh báo orm kornnaphat về “kế hoạch” của mình, và em ngay lập tức đề nghị cô ở cùng mình. ít nhất là trong một thời gian.

sau một lúc do dự, cô đã gửi tin nhắn cho orm, hỏi xem liệu em có còn sẵn lòng đón tiếp cô không. cô nhanh chóng nhận được phản hồi tích cực từ em và lên đường không chậm trễ.

một cơn mưa nhẹ đang trút xuống thành phố, sau khoảng hai mươi phút đi bộ, ling ling đã đến trước một khu chung cư. trên bậc thềm dẫn tới cửa trước là một cô nàng với mái tóc xám ngang vai. nhận thấy sự hiện diện của cô, nụ cười lập tức tô điểm lên khuôn mặt đầy sao của em.

em mở rộng vòng tay, mời cô vào cái ôm ấm áp. không thể chần chừ, cô lập tức để mình rơi vào vòng tay rộng mở, đôi mắt nhắm nghiền, được tiếp thêm sinh lực bởi cảm giác an toàn mang đến bởi người mà từ khi còn nhỏ cô đã đem lòng thương nhớ, người mà cô luôn yêu.

“chào mừng chị đã đến với tổ ấm của chúng ta.”

“cảm ơn em vì tất cả, orm kornnaphat.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro