Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lần đầu gặp mặt (H)

LingLing Kwong là người trầm tính trưởng thành, bình thường cô sẽ không lui tới mấy chỗ ồn ào như club hay bar. Nhưng hôm nay lại khác, cô vừa mới cãi nhau với người chồng trên danh nghĩa kia. Hắn lại làm cô tức giận, điều này làm cô có 'động lực' bước vào chỗ náo nhiệt như đây hơn.

Người chồng làm cô chán ghét tên Kaew, hắn là con trai trưởng của tập đoàn Sethratanapong. Là thế hệ thừa kế thứ ba, lắm tiền nhiều tật, nghe nói hắn còn có đứa em gái, LingLing Kwong không nghe nhắc đến em gái hắn nhiều, chỉ là thoáng qua, cũng không mấy bận tâm.

Đây là cuộc hôn nhân thương mại, nhà cô cùng nhà hắn hợp tác lâu năm. Ba cô với ba hắn lại là bằng hữu tốt, liền cùng nhau kết làm thông gia. Kết hôn năm 27 tuổi, cuộc hôn nhân vô nghĩa tính đến nay đã được hai năm.

Hai năm này đối với cô vô cùng nhàn rỗi, trừ việc bận đến đầu tấp mặt tối, thường xuyên bị hắn chọc giận ra thì tương đối an nhàn. Cô không thích cùng hắn chung đụng, hắn liền không chạm vào cô. Dù sao hắn đối với cô không có tình cảm, hắn vừa có bề ngoài vừa có tiền, cần gì một người phụ nữ cao thượng như cô.

Đàn ông là loại người thích làm chủ, tuyệt đối sẽ không thích một người vợ trên cơ mình. Hắn là đàn ông, có tự trọng, bị cô nhiều lần cự tuyệt cũng thôi. Vì ở nhà không được thỏa mãn nên hắn thường xuyên đi ra ngoài, cộng với việc có nhiều tình nhân bên ngoài. LingLing Kwong sẽ không quản hắn cho đến khi, có một cô gái mang cái bụng lớn chạy đến tìm cô, khóc lóc kể lể đủ thú, LingLing Kwong mới không nhịn được nữa đi nói chuyện với hắn.

Kết quả lại bị hắn chọc cho một trận ra hỏa, cô không phải loại người nóng nảy dễ tức giận. Chỉ là dạo gần đây công việc trong công ty quá bận rộn, vất vả lắm mới được một chút thời gian nghĩ ngơi. Không ngờ lại bị tình nhân của hắn phá hủy, bảo cô không sinh khí làm sao được.

Nhà cô có công ty riêng, nhưng khi kết hôn với hắn cô liền sang công ty hắn nhận chức Tổng Giám đốc. Lý do rất đơn giản là hắn lười việc kinh doanh, cho dù ba hắn có la rầy thế nào cũng vô dụng. Hai ông bà nhà này cũng thật biết dạy con, đứa con trai lớn thì không nghe lời, đứa con gái thì bỏ nhà đi biệt tích, xem ra cũng là nghiệp kiếp trước phải trả.

Ba chồng gần đây sức khỏe không tốt, đành lui về nhà trồng rau nuôi cá, nếu không cô cũng không đến nỗi vất vả như hiện giờ. Cười khổ, thầm trách ba mình vì sao lại gả mình cho người đàn ông vô dụng như vậy. Nếu không gả cho hắn, cô có lẽ đang độc thân, hoặc là sẽ kết hôn với người tốt hơn. Sẽ không bị hắn nhiều lần chọc giận mà hao tổn tâm khí.

Càng nghĩ cô càng thấy khó chịu, nâng ly rượu trước mặt lên uống cạn. Vị đắng chát cay nòng chảy xuống cổ họng, bụng vì uống nhiều mà có phần khó chịu. LingLing Kwong khẽ nhíu mày, buông ly xuống, rời ghế bước vào nhà vệ sinh.

Vừa bước vào cửa đã va phải một người, LingLing Kwong đã không vui nay càng biến sắc hơn, cô nhíu mày, lạnh nhạt nhìn người vừa tông phải mình. Cô gái tông phải cô hối hả ngẩng đầu, quấn quýt nói xin lỗi. LingLing Kwong quan sát cô gái từ đầu tới chân, bộ dáng cao ráo xinh đẹp, gương mặt non trẻ nhìn liền biết nhỏ tuổi hơn mình, đặt biệt là đôi mắt màu hổ phách kia, vô cùng ấn tượng.

Thái độ LingLing Kwong hòa hoãn hơn khi thấy cô gái biết nhận sai, hoàn toàn gạt bỏ lý do một phần vì cô gái nọ xinh đẹp qua một bên. Cô khoanh tay, lạnh nhạt nhìn người đối diện sau khi nói xin lỗi liền cúi đầu, tiếp tục việc lau vết nước trên áo.

Giờ chịu khó quan sát LingLing Kwong mới thấy kỹ, áo sơmi xanh của cô nàng bị thấm ướt. Không tới mức lộ nội y nhưng trông cô gái nhỏ có vẻ vô cùng khó chịu. LingLing Kwong chống cằm ngẫm nghĩ, cô cảm thấy gương mặt này có chút quen mắt, nhưng không nhớ rõ là đã gặp ở đâu.

Cô tự tin rằng trí nhớ của mình rất tốt, không lý nào lại quên người có bề ngoài xinh đẹp như vậy được. Trông lúc cô còn đang miên man suy nghĩ, chợt cô gái nhỏ lần nữa ngẩng đầu, lần này trên môi cô bé treo nụ cười ngây ngô.

"Chị ơi ngại quá, lúc nảy em không để ý nên va phải chị, chị không sao chứ?"

Giọng nói của cô bé thanh thuần đáng yêu, không hiểu sao LingLing Kwong cảm thấy giọng điệu này mang theo chút làm nũng. Chắc là cô phát sinh ảo giác đi, LingLing Kwong bỏ tay vào túi quần, giọng điệu không quan tâm mà nói "Không có việc gì"

Cô gái nhỏ a một tiếng, cô đã nói không sao nàng cũng không muốn dây dưa nữa, nói vài câu khách sáo liền rời đi. LingLing Kwong nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ, lúc này mới nhớ ra, đây chẳng phải là con bé mới vừa bị đánh ghen lúc nảy sao?

LingLing Kwong âm thầm nhớ lại, khoảng 10' trước đây, trong quán bar ồn ào huyên náo, nhạc như đấm vào tai, ấy vậy mà tiếng ồn ào cãi vã bên cạnh vẫn lọt vào tai cô. Nơi này là quán bar, ăn nhậu gây sự là chuyện bình thường, LingLing Kwong lúc đầu không mấy quan tâm, cô chỉ lo tập trung uống rượu, cho đến khi...

"Con điếm khốn nạn này, mày dám giật chồng tao!?"

Giọng người phụ nữ lớn tiếng hét lớn, thu hút không ít khách làng chơi gần đó quay sang. Bên cạnh người phụ nữ là hai ba người đàn ông, trông lực lưỡng khỏe mạnh, nhìn bọn họ chuẩn bị tư thế như trực chờ thời cơ lao đến xé xác cô gái nhỏ, người xung quanh không khỏi lấy làm hứng thú.

Người đàn ông thấy vợ mình đến đây gây sự thì vội chắn trước mặt cô gái nhỏ, lên tiếng giải vây.

"Bà đừng ở đây gây ồn ào, mọi chuyện không như bà nghĩ đâu"

"Không như tôi nghĩ sao? Ông mấy hôm nay không về nhà, thì ra là đến gặp con nhỏ này, hôm nay tôi không làm ra lẽ tôi không phải là vợ ông"

Người đàn bà hùng hổ xoắn tay áo, muốn lao vào cô gái nhỏ thì bị chồng ngăn cản. Tức giận không làm được gì, bà đành chộp lấy ly rượu bên cạnh, thẳng tay tạt vào người cô gái nhỏ.

Sắc mặt cô gái nhỏ thay đổi, nàng cúi đầu nhìn xuống người mình, chiếc áo sơmi mới tinh bị rượu thấm ướt, bết dính vào người, cộng thêm mùi rượu trên người, làm nàng vô cùng khó chịu.

Người phụ nữ vẫn ùm ben như cũ, chẳng lâu sau đó bảo vệ tiến vào giữ chặt bà lại. Bọn họ lôi đám người bà ra ngoài, để lại ông chồng đen mặt cùng cô gái với gương mặt xinh đẹp lạnh lùng.

Ồn ào đã qua đi, LingLing Kwong thu hồi tầm mắt không quan tâm nữa. Cô bươn chải ở đời đã 29 năm, có chuyện gì mà chưa từng gặp, chỉ là loại tiểu thư đứng bên đường mà thôi, không đáng để cô quan tâm.

Trở lại bàn, bước chân LingLing Kwong chậm lại khi thấy người ngồi ở đó. Bị người khác giành chỗ không phải chuyện vui vẻ gì, ấy vậy mà LingLing Kwong chỉ khẽ nhướng mày, đi chậm rãi về phía bên kia.

Thật trùng hợp, người ngồi chỗ của cô không ai khác là cô gái vừa gặp lúc nảy. Trông cô nhóc bây giờ đã ngà ngà say, có lẽ là uống hơi nhiều. Xung quanh có vài ánh mắt không đứng đắn liếc nhìn sang bên này, LingLing Kwong không mảy may để ý, cô đến quầy muốn thánh toán.

Cô không hiểu sao mình lại thanh toán luôn phần của cô gái nọ, lại không hiểu sao có ý tốt mang nàng đến khách sạn, lại có ý tốt nói muốn ở lại cùng nàng.

LingLing Kwong ngồi trên giường, cô có xúc động muốn vả mặt mình, tại sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy? Suy nghĩ làm LingLing Kwong có chút rối ren, tầm mắt cô di chuyển đến chai rượu có trên bàn, liền đi đến đó muốn vừa uống vừa nghĩ cách giải thích với nàng.

Cô gái nhỏ tắm lúc sau đi ra, trên người chỉ quắn mỗi khăn tắm. Vì cô nàng nghĩ, điều là nữ nhân với nhau chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra. Với lại nhìn người phụ nữ có vẻ trưởng thành, chững chạc, có hơi lạnh lùng nhưng tốt bụng, xinh đẹp đáng tin cậy đó không giống với người sẽ thích phụ nữ, nên nàng vô cùng yên tâm.

LingLing Kwong uống hơi quá, cộng với lượng rượu lúc nảy uống trong bar, cô đã hơi ngà ngà say, tầm nhìn cũng mơ hồ không rõ. Nghe tiếng mở cửa liền ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn liền phát ngốc, trên người cô gái nhỏ chỉ quắn mỗi khăn tắm. Bờ vai trắng trẻo nõn nà lộ ra không khí, đôi chân dài thẳng tắp, khi di chuyển có thể thấy được chỗ giữa hai chân thoát ẩn thoát hiện.

Thấy LingLing Kwong nhìn mình chằm chằm, cô gái nhỏ ngại ngùng lên tiếng.

"Em...không có đồ để thay"

Hợp tình hợp lý, không hề có ý đồ câu dẫn, LingLing Kwong gật gù đứng dậy, liêu xiêu đi đến chỗ cô gái. Cô như sắp ngã, cô gái nhỏ lo lắng đỡ lấy cô, không quên hỏi han một câu. LingLing Kwong bỏ qua câu hỏi và sự quan tâm của nàng, cô nhìn sâu vào mắt cô gái, giọng điệu lạnh lùng.

"Bao nhiêu?"

Cô gái nhỏ có trưng ra vẻ mặt không hiểu "Hả? Cái gì bao nhiêu?"

LingLing Kwong không kiên nhẫn lập lại "Tôi hỏi là, một đêm với cô thì bao nhiêu tiền?"

Cô gái nhỏ trừng mắt, vẻ mặt bất mãn nhìn cô "Chị có ý gì?"

LingLing Kwong bỗng bật cười, cô cười lên trông rất đẹp, đáng tiếc, giọng cười chứa đầy sự mỉa mai, điều này làm cô gái nhỏ không hưởng thụ nổi vẻ đẹp của cô.

LingLing Kwong châm chọc "Cô là không biết thật hay giả vờ ngây thơ? Cô đừng tưởng tôi không biết, loại gái bán hoa như cô..."

Chát.

Cô còn chưa dứt câu đã nhận lại cái tát đầy phẫn nộ của nàng. Cô gái nhỏ hai mắt bởi vì phẫn nộ, ủy khuất mà đỏ hồng, nàng không thèm buông lời mắng chửi, chỉ xoay người muốn vào nhà tắm thay đồ. Dù bộ đồ kia vô cùng bẩn thỉu, cũng không bẩn bằng người phụ nữ được cho là đứng đắn trước mặt.

LingLing Kwong bị tát có chút tỉnh táo, nhưng khi thấy cô gái xoay người muốn đi thì tức giận trong lòng nổi lên. Cô thấp hơn cô gái một chút, nhưng sức lực không nhỏ, LingLing Kwong bắt lấy tay cô gái ném lên giường.

Động tác thô bạo làm cô gái khẽ kêu lên một tiếng, chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị người đè trên thân. Cơ thể bị sức nặng đè lên, cô gái nhỏ giẫy giụa, khăn tắm vì vậy bị trượt xuống, nàng bây giờ chính thức khỏa thân nằm dưới thân LingLing Kwong.

LingLing Kwong chế trụ tay cô gái, từ trên nhìn xuống đánh giá, đúng là tuổi trẻ, chỗ nào cũng tươi mới, nhất là bộ ngực kia, LingLing Kwong lúc đầu chỉ là hứng thú nhất thời, khi nhìn thấy cơ thể thiếu nữ không nhịn nổi dục vọng mà cúi xuống, nhắm ngay điểm hồng nơi đầu ngực ngậm vào trong miệng.

Cô gái nhỏ lập tức kêu lên "Không muốn, ưm...chị không được"

Mặc kệ cô gái nhỏ vặn vẹo cự tuyệt, LingLing Kwong vẫn như vậy say mê làm càn với bộ ngực của nàng. Hết mút lại cắn, hết cắn lại để lại dấu hôn nơi đó, cô chơi đùa đến nghiện.

Cô gái nhỏ vặn vẹo cái eo, ý đồ muốn thoát khỏi sự kìm hãm của cô, động tác ngược lại như mời gọi, làm LingLing Kwong càng ham muốn hơn.

Cô buông một tay đang ghì cổ tay cô gái ra, bàn tay đó di chuyển xuống phía dưới, nơi hai chân đang bị mình bắt dang rộng của nàng. Nơi tư mật bị ngón tay lạnh lẽo chạm vào, cô gái nhỏ giật nảy mình, muốn ngồi dậy liền bị LingLing Kwong ấn xuống. Cô gái nhỏ sợ đến phát khóc, nức nở cầu xin.

"Chị mau buông ra, tôi không muốn, xin chị, hức"

LingLing Kwong nào có nghe, nhìn biểu cảm của nàng lúc này, khác nào bộ dáng dục cự hoàn nghênh, rõ ràng là thích còn muốn cự tuyệt, là chê cô không có tiền sao? Nghĩ vậy LingLing Kwong liền nói.

"Em không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ trả liền"

Trả cái đầu chị, bổn tiểu thư đây cũng đâu có thiếu tiền. Cô gái nhỏ thầm mắng chửi trong lòng, nàng không hiểu sao bản thân lại bị cô xem là gái bán hoa mà đối đãi, còn tệ hơn là bị đối đãi một cách thô bạo như vậy.

Bàn tay LingLing Kwong chạm đến một mãnh ướt át, cô buông lời mỉa mai "Bảo không thích sao lại ướt như vậy hả?"

"Không phải, cái đó là do phản ứng sinh lý, chị...ahh khốn nạn...đau quá...không muốn huhu"

Cô gái nhỏ còn chưa nói xong, phía dưới đã bị hai ngón tay đâm vào. LingLing Kwong bị tiếng khóc của nàng làm cho sững sờ, hai ngón tay bên dưới bị hút chặt, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được sự run rẩy chỗ hoa huyệt của nàng.

Là xử nữ sao? LingLing Kwong không dám tin, cô rút hai ngón tay ra để xác nhận, đúng thật là có máu. Vậy cô gái này không phải là gái bán hoa sao? Hoặc là mới gia nhập nghành nghề này, bộ dáng này không thể nào là gái nhà lành được.

Khốn nạn, nếu cô gái nhỏ mà biết được suy nghĩ này của LingLing Kwong, chắc chắn rằng nàng sẽ cắn LingLing Kwong một phát chết tươi. Nàng ngoại trừ cái thích ăn mặc gợi cảm, thích dính người ra thì chỗ nào không giống gái nhà lành kia chứ?

LingLing Kwong nhìn cô gái nhỏ khóc thật thương tâm, trong lòng nổi lên thương xót. Cô cảm thấy vô cùng có lỗi, đành đưa tay xuống hoa huyệt cô gái nhỏ xoa xoa, không ngờ chỉ vài cái xoa bên dưới đã chảy nước ướt ngón tay cô. LingLing Kwong nhoẻn miệng cười trêu chọc.

"Em nhìn xem em dâm đãng như vậy, nói không phải gái bán hoa thật khó tin"

Cô gái nhỏ tức giận, không nhịn được mắng chửi "Chị câm miệng cho tôi, tôi sẽ kiện chị"

LingLing Kwong nhếch mép xem thường "Em đã có ý kiện tôi, nếu tôi không làm cho đến nơi đến chốn thì ngồi tù thật uổng"

Nói rồi cô lần nữa cho hai ngón tay vào hoa huyệt của nàng, chỉ là lần này nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô gái nhỏ lập tức kêu rên "Không muốn...ưm...khốn nạn nhà chị"

LingLing Kwong dùng bàn tay còn lại của mình nắm lấy cằm nàng, lạnh giọng cảnh cáo "Câm miệng, nếu không muốn bị tôi chơi chết thì tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút đi"

Cô gái nhỏ không cam lòng chịu thiệt, nhưng bị ánh mắt không giống nói chơi của LingLing Kwong dọa sợ. Đành ngoan ngoãn ôm gối, tiếng nức nở chôn ở trong gối, truyền vào tai LingLing Kwong càng thêm kích thích. Hai ngón tay bên dưới theo tiếng rên rỉ của nàng mà hoạt động ra vào, chẳng mấy chốc bên dưới cảm nhận được sự co giật dữ dội, hai ngón tay LingLing Kwong cảm nhận được dòng nước ấm.

Tuy không có kinh nghiệm trong chuyện nữ nữ, nhưng không phải cô chưa từng làm qua với đàn ông, liền biết phản ứng này của cô gái nhỏ là ra rồi. Chỉ là bên dưới quá chặt hẹp, hoa huyệt bị hai ngón tay cô chặn lại, thứ nước tình đó không thể chảy ra ngoài. LingLing Kwong xấu xa không rút ngón tay ra, làm cô gái nhỏ vô cùng bức xúc.

"Lấy ra, lấy ra đi mà"

Cô gái nhỏ nức nở cầu xin. LingLing Kwong chỉ định trêu nàng một chút, không ngờ lại thấy bộ mặt đáng thương này của nàng. Tâm LingLing Kwong dao động, cô cúi xuống ngậm lấy đầu ngực nàng, không quên nói "Một lần nữa"

Cô gái nhỏ bất lực, đưa tay muốn đẩy LingLing Kwong ra, đáng tiếc cơ thể mới trải qua cao trào, không có mấy sức lực. Bàn tay đặt nơi vai của cô lại thành bám víu, thế là cô gái nhỏ chỉ biết nằm đó rên rỉ, để mặc LingLing Kwong bắt nạt mình.

Sáng hôm sau. Tỉnh lại với cơ thể vô cùng đau nhức. LingLing Kwong đã rời đi từ sớm, cô gái nhỏ có chút thất vọng, nhưng không là gì khi cô thấy được sắp tiền trên bàn. Cô gái nhỏ hít một ngụm khí lạnh, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Đồ khốn nạn nhà chị, tốt nhất đừng để tôi gặp lại chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro