Chương 93
Orm Kornnaphat vừa thức dậy, cảm thấy toàn thân khoan khoái. Chậm rãi xoay người, phát hiện giường hơi cứng, tay thì bị người ta nhẹ nhàng nắm chặt, cảm giác lành lạnh để Orm Kornnaphat hơi tỉnh táo. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Lingling Kwong đang ngồi ở đầu giường mỉm cười nhìn mình.
Bốn bức tường trắng như tuyết, Orm Kornnaphat có chút chán nãn. Nghiêng đầu thấy bên cạnh Lingling Kwong có một cái máy to, rồi dây dợ chằng chịt khắp nơi. Nhìn Lingling Kwong cười, rồi vén chăn ngồi lên.
Lingling Kwong cũng không ngăn lại, chỉ cười nhìn Orm Kornnaphat. Ánh mắt dịu dàng của cô làm Orm Kornnaphat hơi thẹn thùng. Bất giác dụi mắt, nhớ lại toàn bộ mọi chuyệt, liền nghiêm túc hỏi Lingling Kwong "Sao em lại ở đây?"
"Joseph Lau đưa em vào đây. Em đã hôn mê một ngày rồi, bây giờ cũng đã xế chiều." Lingling Kwong chỉ ánh chiều tà ngoài cửa sổ, rồi cúi đầu, mắt ươn ướt, có vẻ u oán lại vô cùng đáng thương.
Lòng Orm Kornnaphat mềm nhũn, nắm tay Lingling Kwong để lên ngực, vuốt nhẹ mái tóc Lingling Kwong, nhỏ giọng nói "Xin lỗi, đã làm chị lo lắng."
Một âm thanh đột nhiên phát ra, làm Orm Kornnaphat giật mình. Vội vã rút tay về, ngồi trên giường vô tội nhìn Joseph Lau mang theo thức ăn đi vào.
"Orm, em tỉnh rồi, thấy chỗ nào không ổn? Có cần anh gọi bác sĩ không?" Joseph Lau thấy Orm Kornnaphat tỉnh lại, rất vui. 'Khi mình đánh bạo đi vào công trường tìm, thì đã nhìn thấy Orm Kornnaphat ngất xỉu trên đất. Lingling Kwong bế Orm Kornnaphat lên xe, cả quá trình không cho mình đụng vào. Rồi khi đến bệnh viện, mình mới phát hiện áo khoác màu trắng của Lingling Kwong toàn là máu, là máu của Orm Kornnaphat hay ai thì không biết. Khi nhìn thấy áo Lingling Kwong dính đầy máu mình sợ hết hồn, cũng may là không sao.'
'Nếu vì mình mà xảy ra chuyện, thì thật sự áy náy cả đời.' Joseph Lau để thức ăn lên bàn, có chút áy náy nhìn Orm Kornnaphat, rồi đi gọi bác sĩ.
Orm Kornnaphat đành để mặc cho bác sĩ khám tới khám lui. Một lúc lâu, bác sĩ mới oán trách nhìn Joseph Lau, giọng nói không vui "Có thể làm thủ tục xuất viện."
"Hả? Vậy là có thể xuất viện? Bác sĩ à, ông kiểm tra kỹ một chút xem. Tôi thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm." Joseph Lau gấp gáp hỏi.
"Làm ơn đi, giường bệnh viện không có dư đâu. Chỉ là hơi kiệt sức mà muốn chiếm giường bệnh à, cho dù anh lo lắng cho bạn gái, nhưng đâu cần chuyện bé xé to. OK?"
"Em ấy không phải bạn gái tôi."
"Không phải bạn gái anh, anh khẩn trương cái gì. Mau làm thủ tục xuất viện đi." Bác sĩ tức giận phất tay, rồi ra khỏi phòng.
Orm Kornnaphat bước xuống giường, thấy Joseph Lau sốt ruột chạy lại đỡ, nhìn cứ như mấy tên thái giám trong cung trên tivi ấy. Nhếch môi, cố nén cười nói "Không cần đâu, bác sĩ nói tôi không sao mà."
"Nhưng quần áo của em đều dính đầy máu, chẳng lẽ lại không sao?" Joseph Lau vẫn lo lắng.
Orm Kornnaphat nghiêng đầu nhớ lại cảnh nàng đấu với tên đàn ông đó 'Hình như mình bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng thì đau đớn cứ tưởng sắp chết rồi. Lúc nãy Lingling Kwong nói mình chỉ ngủ một ngày, không lẽ bị thương nặng như vậy ngủ một giấc là khỏi sao?'
Bóng đèn trên đầu bật sáng, Orm Kornnaphat vội vã nhìn vào Không Gian Giới Chỉ, thấy lọ bản nguyên chi lực bác sĩ Mộc đưa cho vẫn nằm đó. 'Lúc mình bị thương đã xảy ra chuyện gì?' Orm Kornnaphat nhúc nhích cơ thể, hình như không giống lúc trước, nhưng khác chỗ nào thì nàng không biết.
"Vậy.... nếu em không sao, thì chúng ta đi ăn chút gì đó, để em bồi bổ." Joseph Lau cười cười.
Orm Kornnaphat cúi đầu nhìn quần áo của mình, mới phát hiện đang mặc đồ bệnh nhân, liền có một cảm giác ngượng ngùng khó tả. mặt khô nóng. Vội vàng đứng lên, đi vào phòng vệ sinh để thay đồ.
Lingling Kwong nhìn cặp chân thon dài dưới cái váy ngắn của Orm Kornnaphat, liền nhíu mày. Thấy Orm Kornnaphat đang cười nhìn mình, liền động tâm. Đứng dậy đi tới kéo Orm Kornnaphat vào lòng, thuận thế hôn lên đôi môi đỏ thắm kia. Vừa định thâm nhập trao đổi chút tình cảm, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Lingling Kwong tiếc nuối buông Orm Kornnaphat ra, dùng lưỡi liếm vành môi. Hành động này làm Orm Kornnaphat đỏ mặt, hô hấp cũng vất vả, vội đứng thẳng đi mở cửa.
Joseph Lau cười hề hề khoanh tay nói "Có thể đi được chưa?"
"..." Orm Kornnaphat không có ý kiến, đi phía sau Joseph Lau. Dọc đường không nói gì, vào nhà hàng ăn tối.
Joseph Lau cẩn thận từng li từng tí, một hỏi hai hỏi, chỉ sợ không chu đáo sẽ đắc tội Orm Kornnaphat. Thấy Orm Kornnaphat buông đũa, vội vã rót nước trà, nghiêm mặt có chút lấy lòng "Orm đừng giận mà, Zang Lau bị dọa mất nửa cái mạng, bây giờ còn nằm trên giường bệnh, ba tên đạo sĩ cũng chỉ còn lại hai. Ôi... đã nói chỉ cần mình em là đủ rồi. Em xem, không nghe lời anh liền gặp báo ứng."
Orm Kornnaphat cười như không cười, vạch trần tính toán của Joseph Lau "Muốn nhờ tôi đi xem Zang Lau thì nói thẳng đi."
"À thì... Vậy, em có thể xem chút không? Nó nhìn thì không sao, nhưng có một đạo sĩ bị thương khá nặng." Joseph Lau nhấp một ngụm trà, cẩn thận nhìn Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat sờ sờ ngón giữa của mình, bỗng nhiên ý thức được động tác này làm trước mặt Lingling Kwong, giống như lưu manh. Nhìn về phía Lingling Kwong, thấy chị ấy đang nhìn ngón tay nàng trêu tức, rồi lại nhìn vào mắt nàng. Không biết tại sao, trong lòng nàng thấy chột dạ. Nhẹ nhàng nghiêng đầu đi, cầm ly trà giả vờ nhấp môi, hắng giọng một cái "Đến nhìn Zang Lau cũng được, nhưng trước tiên tôi phải đến công trường đã."
"Hả?" Joseph Lau giật mình, miệng nửa ngày chưa khép. 'Theo lý mà nói, Orm Kornnaphat không phải loại người xong việc rồi còn muốn quay lại xem. Nếu em ấy làm thế, thì vẫn có chuyện chưa làm xong sao?'. Joseph Lau thấy căng thẳng, tâm trạng ung dung vui vẻ đã theo gió bay xa. Nghĩ đi nghĩ lại, mặt cũng nhăn nhó.
"Hôm qua tôi bị ngất, chưa xác định trận pháp đã tiêu diệt được nó hay chưa. Tôi không đi cũng được, mau thanh toán tiền cho tôi. Bốn mươi triệu, không được thiếu một xu!"
Joseph Lau biến sắc, vội vàng nói "Đi, tất nhiên đi. Có điều Orm này, hôm nay đã muộn rồi, sáng mai nha. Sáng sớm ngày mai khi ngân hàng vừa mở cửa anh liền chuyển tiền, số thẻ không đổi chứ?"
"Hừ, anh nói xem? Ăn xong rồi thì mau đưa tôi đi."
Joseph Lau nghe lời Orm Kornnaphat đưa nàng đến công trường, nhìn Orm Kornnaphat đi vào. Lơ đãng nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện Lingling Kwong cũng đang nhìn vào cửa lớn, mà bóng người Orm Kornnaphat đã khuất tầm mắt.
Joseph Lau cười, hỏi "Lingling, Orm làm công việc này, em có thấy lo lắng không?"
"Sẽ không."
Kiên định hai chữ làm Joseph Lau có chút giật mình, không ngờ một cô gái nhìn có vẻ yếu đuối lại có thể nói ra lời khẳng định đó. Joseph Lau trong lòng mềm nhũn, nhìn Lingling Kwong cười gật đầu, rồi nhìn cửa lớn không nói nữa.
Lingling Kwong nhớ tới tình cảnh đêm qua Orm Kornnaphat giao đấu với tên đàn ông kia, liền siết chặt nắm đấm, trong lòng nhói đau. Cảm xúc này đã bao lâu rồi nàng chưa từng có.
'Xin lỗi, chị rất muốn nói cho em biết. Có chị ở đây, thì không ai có thể làm tổn thương em. Nhưng lời này chị làm sao mở miệng đây? Nếu ngày ấy em sáng suốt một chút, nhất định sẽ phát hiện tình huống của chị rất dị thường, nhưng bây giờ ngay cả thân phận của chị em còn không biết. Không biết, nếu em biết được sự thật, em còn chờ đợi chị không?'
'Người yêu khác biệt, dưới cái nhìn của chị câu này quả thực buồn cười, nhưng Phong Thần Bảng trên tivi chiếu là sự thật. Tại sao Lữ Thượng lại giết Cửu Vĩ? Cũng bởi vì bốn chữ người yêu khác biệt đáng cười này. Nếu đã vậy, tại sao khi biết thân phận của nhau, lại không buông tay?'
'Lữ Thượng chết tiệt, Lữ Thượng chết tiệt. Mình đã nhờ Uyển Nhi tìm Cữu Vĩ, tại sao đến giờ vẫn chưa có tin tức. Không lẽ thật sự như phim đã nói? Đáng tức nhất là, chỉ một câu không hợp, liền phất tay thiêu chết mình và Hương Nhi, Liên Nhi cũng bị cô ta gián tiếp hại chết. Cũng may mình và Hương Nhi phước lớn mạng lớn, tránh được kiếp này, chỉ đáng thương cho Liên Nhi.'
'Hiện tại yêu khí trên thế giới ít ỏi, mình nhiều lần cảm ứng cũng không nhận ra được khí tức của Nữ Oa. Nói không chừng, Nữ Oa đã bị Tam Thanh liên thủ với đám người Phong Thần giết chết. Nữ Oa nương nương nhất định bị tổn hại mà rơi xuống, nếu không tại sao Yêu giới bị sụp đổ mà không thấy Nữ Oa nương nương có hành động gì.'
'Nói tóm lại, lòng hận thù này không có cách nào xóa bỏ, chỉ cần nghĩ tới Lữ Thượng thì mình đã muốn giết người. Lữ Thượng, đừng để tôi tìm thấy cô, nếu không tôi sẽ chém cô thành trăm mảnh. Mặc kệ cô là tiên hay là thần, tôi nhất định sẽ cho cô nếm mùi đau khổ.'
Joseph Lau cảm thấy lạnh, rung cầm cập. Khi nhìn vào gương chiếu hậu, thì xém nữa hồn bay phách lạc, mái tóc của Lingling Kwong không gió mà bay. 'Mình không mở cửa xe, sao tóc em ấy cứ bay như có quạt gió vậy? Cái đáng nói là đôi mắt biến thành màu đỏ, không lẽ bị ma nhập thân sao?'
Joseph Lau cũng không biết lấy đâu ra lá gan, nắm lá bùa đeo trên cổ ném vào Lingling Kwong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro