Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Phiên chợ nhỏ này cũng không có gì làm Orm Kornnaphat ngạc nhiên, hầu như chỉ là bùa và trận pháp thông thường. Những thứ này xin chú Cầu cũng có, Orm Kornnaphat không thích đưa tiền cho người lạ.

Vất vả nhịn mấy ngày, cuối cùng cũng tới buổi đấu giá. Nơi diễn ra buổi đấu giá là một tứ hợp tiểu viện hai tầng, nhưng không giống nhà thường. Trên dưới bày đầy bàn ghế, cũng không có phòng riêng, tất cả mọi người đều đối xử bình đẳng, không hề có sự thiên vị.

Sau khi tới cửa, có hai người mặc đạo bào xám đứng ở cửa, tiến hành kiểm ra người tham gia. Nếu tài sản ít hơn mười triệu, thì không thể vào trong.

Orm Kornnaphat và Lingling Kwong thuận lợi đi vào, vừa mới ngẩng đầu tìm vị trí, thì thấy ông chủ gầy yếu của khách sạn đứng dậy, nhiệt tình nhìn Orm Kornnaphat nói "Ui, Sethratanapong tiểu thư, Lingling, đây đây. Tôi đã dành chỗ này cho hai người nè."

Orm Kornnaphat mở to mắt nhìn, phát hiện Uyển Nhi cũng quay đầu lại, dịu dàng nhìn nàng gật đầu. Nhìn cả đoàn người chen nhau, kéo Lingling Kwong tới trước.

'Giỡn àh, vị trí tốt như vậy sao lại không ngồi, khoảng cách gần không phải dễ nhìn đồ đấu giá hơn à? Với lại, ông chủ khách sạn đến từ khi nào, sao lúc đi mình không thấy ông ấy. Trước mắt vô duyên vô cớ được tiện nghi, nên cần bày tỏ một tý.'

"Cảm ơn ông chủ, không biết ông chủ tên gì?" Orm Kornnaphat cười, cúi đầu chào ông chủ.

"Àh phải rồi, tôi quên giới thiệu. Tôi họ Thường, hay gọi Thường Thiên Khánh." Thường Thiên Khánh bắt tay chào hỏi với Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat cứng đờ cả người. 'Thường Thiên Khanh, yêu thú lừng lẫy làm sao mình không biết được.' Orm Kornnaphat thấy tay lạnh ngắt, rút về, trong lòng sợ hãi. Sao bây giờ? Nàng sợ nhất là rắn, nhưng nàng vừa bắt tay với một con rắn.

"Orm, chị với em đổi chỗ nhé. Chị thấy hơi chói mắt." Lingling Kwong đột nhiên quay đầu đi.

"À được." Orm Kornnaphat áy náy nhìn Thường Thiên Khánh cười, đứng dậy đổi chỗ với Lingling Kwong, trong lòng thở phào. Xem ra cô ấy cũng không phải cố ý, dù sao cô ấy là người thường, chắc không biết Thường Thiên Khánh là yêu thú. Chuyện đáng sợ như vậy, chưa phải lúc nói với Lingling Kwong. Mặc dù nàng hàng ma phục yêu, không thể tránh khỏi những giao thiệp như vậy, thế nhưng không biết tại sao. Orm Kornnaphat không muốn để Lingling Kwong biết về thú hóa người.

'Lỡ Lingling Kwong biết yêu thú ở chung với người, còn có thể thoải mái trước mặt mình, hay là nghi thần nghi quỷ? Có thể quá hoảng sợ không? Mình không nên mạo hiểm như vậy.'

Qua thời gian một chén trà, trên sân khấu có một người đi ra, từ trên xuống dưới đều một màu đen, quấn như gói hàng, nhìn xa còn tưởng rằng là cái xác ướp, chỉ có đôi mắt lộ ra. Nhưng cặp mắt lại không có tròng trắng, nhìn vào đen thui như có hai cái lỗ.

Tạo hình như vậy, làm các vị khách đang ồn ào lập tức im hết.

Xác ướp gật đầu chào mọi người, cầm micro từ từ mở miệng "Chào mọi người, hoan nghênh đã đến buổi đấu giá hôm nay. Không nói nhiều, đấu giá bắt đầu."

Xác ướp nói ngắn gọn, xúc tích. Dưới sân khấu, một chàng trai cầm một gốc cây phía trên là cái mâm có khăn đỏ che lại. Mọi người đều âm thầm suy đoán thứ ở dưới tấm vải đỏ là gì?

Gốc cây được đặt lên bàn, xác ướp đi đến. Không có bất kỳ tiết mục mở màn nào, cứ thế xốc khăn đỏ lên, sau đó nói "Đây là linh thạch có thể tăng cường sức mạnh tấn công, có thể khảm lên bất kỳ binh khí, pháp khí nào. Lực tấn công tăng thêm mười phần trăm, sử dụng được ba lần. Khá khởi điểm là năm triệu, mỗi lần kêu giá không được ít hơn một trăm ngàn."

Xác ướp vừa nói xong, dưới sân khấu bắt đầu náo nhiệt. Bởi vì tài nguyên ít ỏi, phần lớn đều do Luyện Khí Sư chế tạo, nếu có tìm thấy cũng toàn là phòng ngự, linh thạch tấn công thường rất ít. Hơn nữa, lại có thể tăng đến mười phần trăm. Có thể nói thế này, nếu thực lực ngang nhau, chỉ cần hơn một phần trăm cũng có thể áp chế được đối phương, lại có thể sử dụng đến ba lần.

Không ngờ đến buổi đấu giá này thật quá sức tưởng tượng, vừa ra món đầu tiên, đã làm mọi người nóng lòng muốn thử.

"Sáu triệu."

"Bảu triệu."

"..."

Orm Kornnaphat rất muốn nhấc tay đấu giá. Nói thật, từ trước đến nay nàng chưa từng thấy qua linh thạch, thế nhưng chỉ tăng có mười phần trăm sức tấn công lại lấy đến năm triệu, Orm Kornnaphat thật không thể tiếp thu. Chỉ nhiêu đó thì tìm chú Cầu mua mấy bộ trận pháp. Mấy cây cờ nhỏ lần trước cũng rất tốt, nhưng giá cả thì thật sự rất rẻ.

Qua vài món đồ nữa, Orm Kornnaphat cũng không có chút hứng thú nào. Vừa định ra ngoài cho thoáng, ai ngờ xác ướp lại mở miệng, làm nàng lên tinh thần ngay lập tức.

"Đây là một lá bùa màu tím, giá khởi đầu hai mươi triệu, mỗi lần kêu giá không ít hơn năm triệu."

Giọng nói xác ướp lạnh như băng, Orm Kornnaphat thấy ngay cả hô hấp cũng căng thẳng. 'Thật sự là có lá bùa tím, hơn nữa nó đang ở ngay trước mặt mình, nhất định mình phải mua được nó. Dù sao cũng là mạng, lỡ như đụng phải Tướng Thần mà bà cô lúc nào cũng muốn hàng phục, có bùa tím mình cũng có sức liều mạng.'

"Năm mươi triệu." Không biết là giọng nói của ai, làm mọi người câm nín. Là ai vừa ra giá lại cao như vậy? Những người muốn mua lá bùa này cũng trầm mặt, chỉ một lá bùa tím mà năm mươi triệu, có phải hơi cao không? Với lại, bùa chỉ có thể dùng một lần, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng năm mươi triệu cũng đủ để những pháp sĩ vẽ thêm vài lá nữa.

Orm Kornnaphat nhìn sang, phát hiện đó là một anh chàng mặc đồ quân nhân. Vừa định nói gì đó, thì xác ướp lại lên tiếng "năm mươi triệu lần một..."

'Đáng chết, là ai để tên xác ướp này chủ trì buổi đấu giá thế?' Từ đầu đến cuối, hắn thật sự rất tiết kiệm nước miếng. Orm Kornnaphat vội vã nâng bài "Sáu mươi triệu."

Giọng nói lanh lảnh của Orm Kornnaphat đánh thức mọi người. Thấy ai cũng nhìn mình, Orm Kornnaphat không dễ chịu gì, ho khan vài tiếng thì lại nghe xác ướp hét lên "Thành giao."

Sau đó, có người đem lá bùa tím xuống cho Orm Kornnaphat, rồi lấy ra một máy quét thẻ.

'Lần này mình đến cũng là vì bùa tím, bây giờ mua cũng mua rồi, ở lại xem thử sản phẩm then chốt coi như mở mang kiến thức.' Không lâu sau, xác ướp trên sân khấu lại lên tiếng "Bây giờ là sản phẩm cuối cùng."

"Thượng Cổ đan dược Vũ Hóa Đan, có thể chống được một phần mười thiên kiếp, người và yêu thú đều dùng được. Giá khởi điểm một tỷ, mỗi lần kêu giá không ít hơn mười triệu."

Xác ướp vừa nói xong, bên dưới bắt đầu nhốn nháo. Tu tiên đơn giản là muốn thành tiên, thời đại bây giờ tài nguyên càng lúc càng ít, rất nhiều người khi đến bước cuối cùng bị lôi kiếp đánh cho hồn bay phách tán, càng ngày càng không có nhiều người muốn độ kiếp. Thế nhưng nếu công lực của ngươi đã đến lúc, thì kiếp nạn này vẫn sẽ tìm đến ngươi.

Muốn thành tiên phải trải qua tám mươi mốt kiếp, một phần mười chính là tám đạo, nó rất ghê gớm. Ít nhất là có thể bảo vệ được một mạng, nếu có duyên chống đỡ được thì có thể mọc cánh thăng thiên để thành tiên.

Tất nhiên, đan dược này chỉ có những người sắp độ kiếp mới chú ý đến. Những người hoặc yêu thú đó đều đã gặp phải sóng to gió lớn, dù thấy được Vũ Hóa Đan không đến nỗi bấn loạn, nhưng mặt ai cũng đỏ rần rần, ánh mắt đầy sát khí. Trong tình thế bắt buộc, cũng phải dùng đến đan dược.

"Ngươi làm sao có thể khẳng định đan dược này chống lại một phần mười thiên kiếp."

"Khi vào một di tích cổ tình cờ nhặt được, muốn mua thì mua, không mua thì biến." Xác ướp bực mình.

"Ngươi... Hừ, ông đây không thèm chấp. Hai trăm triệu."

"Hắc, Hoàng lão đầu, buổi đấu giá tổ chức rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghe qua có đồ giả. Nhưng dù sao ông cũng đừng quá tin, nguy hiểm như vậy để tôi gánh cho. Ba trăm triệu." Một bà cụ tóc trắng xóa, cười cợt.

"Bạch lão thái thái, bà cũng đừng quá kích động chứ. Yêu thú các người sống dai như vậy, cớ gì phải giành với con người. Tôi ra bốn trăm triệu."

"Aiz, tôi nói này Mao đạo trưởng, hai ông bà lại phân biệt yêu với người cái gì. Chúng ta tu luyện đến mức này, lại còn phiến diện như vậy sao. Ông thật càng lúc càng trẻ con đấy, tôi ra năm trăm triệu."

Orm Kornnaphat trợn mắt nhìn từng người không ngừng kêu giá. Tất nhiên, nàng không biết họ là người hay yêu thú hóa người. 'Vốn tưởng có một trăm triệu là đủ, kết quả lại có đến một tỷ. Nhưng, nói thế nào mình cũng rất nghèo, một lá bùa thôi đã tốn hơn phân nửa. Cũng may vẫn còn có bốn mươi triệu, đủ để sống tốt.'

'Có điều, chuyện đồng ý với Diêm La chân quân vẫn chưa giải quyết xong. Những quỷ hồn đã chạy trốn, trong thời gian ngắn chưa chắc gì bắt được. Xem ra, đành ở đây một thời gian rồi.'

'Chút nữa phải đi đặt khách sạn, xem chừng phải ở đây hơn một tháng.' Orm Kornnaphat cười khổ lắc đầu, đột nhiên nhớ gì đó, lách qua Thường Thiên Khánh, chạy đến cạnh Uyển Nhi nói "Uyển Nhi, gần đây có khách sạn nào không? Có lẽ tôi phải ở lại đây khoảng 1 tháng."

"À, vậy sao. Nếu cô không ngại thì ở chỗ tôi đi, phòng khách chỗ tôi rất nhiều, đảm bảo không thua kém khách sạn." Ánh mắt Uyển Nhi hơi chuyển động, cười nhìn Orm Kornnaphat.

"Hể, vậy sao được, làm phiền cô. Tôi ở khách sạn là được rồi."

"Sethratanapong tiểu thư ghét bỏ Uyển Nhi là yêu sao? Uyển Nhi chỉ muốn có thêm một người bạn thôi mà."

Orm Kornnaphat hoang mang khi thấy viền mắt Uyển Nhi đỏ lên, liền nghĩ đến bản thể của Uyển Nhi. Hươu Sao có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nhưng lại có chút không giống. Chỉ là nàng chưa từng dỗ dành người khác, phải làm sao đây?

"Cô... cô đừng khóc. Tôi không có ghét bỏ cô, tôi đến chỗ cô ở chịu chưa?" Orm Kornnaphat ảo não. Sớm biết thì không hỏi Uyển Nhi, bất quá lần này đến nội thành cũng rất dễ chịu, có thể ở ké nhà người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro