
Chương 42
Orm Kornnaphat ngẩng lên, nhìn thấy trên ghế chạm ngọc của thái sư có một bé gái chừng bốn, năm tuổi đang ngồi. Trên đầu có hai cái sừng dê, gò má bầu bĩnh làm cảm giác nghiêm túc hoàn toàn biến mất. Đôi môi nhỏ nhắn mở ra, giọng nói trong trẻo truyền đến "Nhìn đủ chưa?"
Giọng nói mang theo một chút tức giận, giống như Orm Kornnaphat đã thả cục đá vào mặt hồ làm nó gợn sóng. Nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng khách này chỉ có một đứa bé, và nhóc ấy đang lạnh lùng nhìn nàng, không hề che giấu sự không thích.
"Ách... nhóc... ah không... ngài là Diêm La chân quân?" Orm Kornnaphat ngạc nhiên mở miệng hỏi.
"Một Địa Ngục không thể có hai Diêm La chân quân, vậy thì ta chính là người cô nói." Bé gái nhăn nhó nhìn Orm Kornnaphat.
"Nhưng lần trước khi tôi nói chuyện với ngài, giọng rõ ràng là của nam." Orm Kornnaphat vẫn chìm đắm trong sự ngạc nhiên.
"Thay đổi giọng nói mà cô cũng không biết sao? Sethratanapong tiểu thư, ta gọi cô xuống đây là để bàn chính sự, chứ không phải chất vấn thân phận của ta." Sắc mặt đứa bé không thay đổi, chỉ là giọng nói lạnh hơn.
Orm Kornnaphat lúc này mới tinh tế đánh giá cô bé trước mặt, rồi theo tầm mắt của Diêm La chân quân nhìn cái ghế bên cạnh, ngồi xuống.
"Ngài nói kêu tôi đến để bàn chính sự, mà lại bảo Tạ Tất An dùng Khóa Câu Hồn trói tôi mang tới. Dọc đường còn phải chịu uy hiếp và ngược đãi, đây là cách ngài mời người ta đến nhà sao?" Orm Kornnaphat hắn giọng. Muốn nói chuyện, vậy thì nàng phải nắm quyền chủ động trước mới được. Nếu quá mức bị động, thì làm sao tranh thủ được chỗ tốt chứ.
Diêm La chân quân không nói gì, im lặng nhìn Orm Kornnaphat. Nếu là một gã đàn ông tai to mặt lớn, có khả năng sẽ làm Orm Kornnaphat chột dạ hoặc kính sợ. Nhưng trước mặt chỉ là một đứa bé, dù uy nghiêm thế nào, thì nhóc ấy cũng quá mức đáng yêu, không tạo được uy hiếp cho Orm Kornnaphat.
Hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau rất lâu, Diêm La chân quân mới thu mắt, ấn điện thoại "Đem hai chén trà nóng vào."
"Bởi vì tránh xảy ra tình huống này, nên ta mới phái Tạ Tất An đi nói chuyện với cô." Diêm La chân quân thở dài, ngữ khí cứ như bà già kết hợp với khuôn mặt trẻ con kia, thật không hợp.
"..."
Diêm La chân quân thấy Orm Kornnaphat không nói gì, nói tiếp "Lần trước vì cô đã xuống Địa Phủ thông báo, nên mới không gây ra chuyện nghiêm trọng. Bất quá, vẫn có vài con thoát ra, người của ta đi cũng không tiện. Vì thế, mới kêu Tạ Tất An đi mời cô, nhờ cô ra tay giúp đỡ. Có điều, cô không đồng ý cũng là nằm trong dự tính của ta. Nói đi, cô muốn điều kiện gì?"
Ánh mắt Orm Kornnaphat chuyển động, vừa định mở miệng thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ.
"Vào đi." Diêm La chân quân cũng không chú ý, nói lớn. Cửa lớn mở ra, Orm Kornnaphat quay đầu, nhìn thấy Kwong phu nhân bưng ly trà chầm chậm đi tới. Ở ngoài cửa, Tạ Tất Ân cười xấu, làm nàng sởn tóc gáy.
"Kwong phu nhân, bà vẫn khỏe chứ." Orm Kornnaphat cười nhìn Kwong phu nhân, nàng rất có hảo cảm với Mạnh Bà tiền nhiệm này. Nếu không phải nhờ bà giúp đỡ, thì lúc trước nàng đã lạc đường ở dưới Địa Phủ rộng lớn này. Lỡ chậm trễ một chút, thân thể của nàng sẽ bị quỷ hồn phá hỏng, hoặc bám thân thì không ổn.
Kwong phu nhân gật đầu với Orm Kornnaphat, cũng không nói gì. Dù sao cũng có Diêm La chân quân ở đây. Kwong phu nhân đặt ly trà xuống, chuẩn bị đi ra.
Diêm La chân quân nhìn Orm Kornnaphat, rồi lại liếc nhìn Kwong phu nhân nở nụ cười, cái răng nanh nho nhỏ lộ ra "Hương Nhi tỷ tỷ, đến ôm ta."
"Chân quân, như vậy sao được." Kwong phu nhân lúng túng, vội vàng cúi người từ chối.
"Ta là chân quân, ta nói được là được. Tới đây ôm ta." Nụ cười trên mặt Diêm La chân quân biến mất, nghiêm mặt nhìn Kwong phu nhân.
Orm Kornnaphat cảm thấy không khí hơi bị đình trệ, nàng cứ như là kẻ thừa. Hơn nữa, thái độ của Diêm La chân quân đối với Kwong phu nhân cũng rất lạ.
Kwong phu nhân mở miêng, nhưng không phản đối. Nghe lời đi đến ôm lấy Diêm La chân quân, rồi ngồi lên cái ghế mà ngàn vạn quỷ hồn đều sợ hãi. Động tác thành thục, không phải một sớm một chiều là có thể làm được.
"Nói ra, ta còn phải cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, Hương Nhi tỷ tỷ sẽ không rời khỏi cầu Nại Hà." Diêm La chân quân cười nhìn Orm Kornnaphat, hai tay nắm lấy ống tay áo Kwong phu nhân, nhíu mày đắc ý.
Orm Kornnaphat lễ phép cười, nhưng lại không biết nên làm gì. 'Kwong phu nhân rõ ràng không vui, tại sao lại nói do mình? Cứ như mình và bà ấy có quan hệ, chẳng lẽ kiếp trước mình và bà ấy thật sự quen biết sao? Nếu không phải, tại sao Diêm La chân quân lại có vẻ mặt đó.'
Orm Kornnaphat lắc đầu, chuyện trước mắt kỳ lạ không thể giải thích được, có nghĩ cũng nghĩ không ra. Thôi thì khỏi nghĩ nữa, nhẹ đầu.
Diêm La chân quân cầm lấy ngón tay Kwong phu nhân ngắm nghía. Nét mặt chăm chú, vuốt ve ngón tay Kwong phu nhân vài lần, lúc này mới lưu luyến ngẩn đầu nhìn Orm Kornnaphat một chút "Nói, cô muốn điều kiện gì?"
Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm Kwong phu nhân, thấy bà ấy đang nhìn nàng chằm chằm. Mắt chạm mắt, bà liền nở nụ cười dịu dàng.
"Tôi có thể xem trước số mệnh của mình, rồi mới nói điều kiện của tôi được không?"
"Trước đây Địa Phủ chưa hề có chuyện này, mong rằng Sethratanapong tiểu thư đừng làm ta khó xử." Diêm La chân quân nhấp ngụm trà, rồi đưa ly trà cho Kwong phu nhân. Kwong phu nhân nhẹ nhàng đặt ly tra xuống bàn bên cạnh, vén sợi tóc bạc, rồi vòng tay ôm lấy Diêm La chân quân. Nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Orm Kornnaphat.
'Không biết Lingling có khỏe không? Mình ngửi được khí tức của Lingling trên người Orm Kornnaphat. Mấy ngàn năm qua mình chưa hề thay lòng, rốt cục chị ấy vẫn còn sống. Dù sao khi mình chắn Tam Muội Chân Hỏa của Lữ Thượng, ai biết sau đó hắn có làm gì Lingling hay không?'
'Sở dĩ mình chọn làm Mạnh Bà, vì sợ Lingling bị đánh hồn bay phách tán, sẽ từ lục đạo bên trong đi qua. Lúc đó, mình sẽ bắt lấy chúng. Mình sợ, sợ không còn được gặp lại Lingling, sợ không còn được ở cạnh Lingling. Lingling không thể tự chăm sóc bản thân, cũng may bây giờ mình đã chờ được tin tức của Lingling.'
Kwong phu nhân đánh giá Orm Kornnaphat, đôi mắt phượng kia làm bà có chút quen thuộc. 'Nhìn rất giống Cửu Vĩ, nhưng lại không giống. Chí ít, khi Cửu Vĩ biết người trước mặt là Diêm La chân quân sẽ sợ đến mức cung kính, làm sao dám yêu cầu này nọ.'
'Cửu Vĩ nhu nhược, rất thiện lương. Orm Kornnaphat trước mắt thì không sợ trời, không sợ đất, cười như gian thương vậy. Nói đến cùng, cô ấy giống Lingling Kwong hơn.'
'Lingling, hiện tại có người hầu bên cạnh chị, em cũng không lo chị sẽ cô đơn. Dáng vẻ của em bây giờ, sợ là khi chị thấy chỉ càng đau lòng hơn thôi. Chỉ đáng tiếc cho Liên Nhi, hai chị em chúng ta chết rồi mà cũng không thể đoàn tụ. Có điều, nếu Liên Nhi biết lúc này chị bình an, thì có bị hồn bay phách tán cũng đáng.'
"Tôi chỉ hy vọng mệnh cách được đại phú đại quý, không có khó khăn gì." Orm Kornnaphat đảo mắt, cười nhìn Diêm La chân quân.
"Không được. Đại phú đại quý ta có thể cho cô, nhưng còn khó khăn thì không thể. Số trời đã định, ta không thể thay đổi. Hơn nữa, cô cảm thấy nghề của cô quá mức bình thường, không thể làm cô đại phú đại quý sao?" Diêm La chân quân mím môi, liền từ chối đề nghị của Orm Kornnaphat.
"Chúng ta không hợp, nếu chỉ thỏa mãn được chuyện đại phú đại quý của tôi. Vậy, tôi muốn có thêm một điều kiện." Orm Kornnaphat nhíu mày, Diêm La chân quân nói cũng đúng. Đã biết công việc của nàng nguy hiểm hơn bình thường, có điều nếu được đại phú đại quý cũng không sao. Chỉ là nàng còn thiếu một chút thủ đoạn để có thể bảo vệ bản thân, nếu mất mạng thì có nhiều tiền để làm gì?
"Nói nghe xem." Diêm La chân quân cũng hiểu rõ tính cách của Orm Kornnaphat, không vòng vo.
"Tôi rất sợ chết, có thể cho tôi sống thêm vài ngày được không?"
"Ý muốn của cô là sửa lại sinh tử, như vậy cũng là trái ý trời. Nhưng nếu lần này cô có thể thu hồi những linh hồn đã bỏ trốn trở về, ta sẽ báo cáo với Thiên Đình yêu cầu của cô."
"Đây không phải là chi phiếu khống sao? Viết thì viết bao nhiêu mà không được, nhưng đâu phải cái gì cũng xài được." Orm Kornnaphat chép miệng, đây không phải làm mình dao động sao? Đến khi bắt hết được quỷ hồn, Diêm La chân quân nhận hết mọi công lao, thì nàng một chút cũng không có.
Diêm La chân quân thấy Orm Kornnaphat không vui, suy tư một hồi. Lúc này mới mở miệng xuống nước "Nếu Địa Phủ xảy ra chuyện, đúng là không thể vô duyên vô cớ mà bắt cô giúp đỡ. Vậy đi, ta cho chô thêm hai năm tuổi thọ, nếu cô cảm thấy không được nữa. Thì ta đành để Hắc Bạch Vô Thường bận rộn một chút vậy."
"Diêm La chân quân đã nói vậy rồi, nếu tôi còn không đồng ý thì chẳng phải mất mặt ngài sao? Có điều, còn một chuyện." Orm Kornnaphat cười nhìn Diêm La chân quân.
"Làm người đừng quá tham lam." Diêm La chân quân trầm mặt, nheo mắt nhắc nhở Orm Kornnaphat.
"Tóc đen không tranh thủ kiếm tiền, đảo mắt đã bạc đầu. Tôi bất quá cũng là lo lắng cho cái mạng nhỏ này mà thôi." Orm Kornnaphat cười, búng ngón tay.
"Ha ha." Kwong phu nhân đang ôm Diêm La chân quân, bị Orm Kornnaphat chọc cười. Chợt biết mình thất thố, vội vàng thỉnh tội "Chân quân thứ tội."
Diêm La chân quân tức giận nhìn Kwong phu nhân, định nổi giận. Nhưng lại dùng bàn tay nhỏ nhắn đặt lên bàn tay mềm mại của bà, ngẩng lên mắt đối mắt với Kwong phu nhân. Một lúc lâu chỉ khó chịu vuốt tóc bà, đen mặt nhìn Orm Kornnaphat "Nói."
"Tôi hi vọng, khi triệu hoán thì sẽ có người đến giúp tôi thu phục mấy quỷ hồn giở trò."
"Cái này ta có thể đáp ứng cô, có điều không được dùng linh tinh." Diêm La chân quân sảng khoái đồng ý. 'Dù sao chính mình cũng sai sứ giả đi bắt, chỉ là mượn tay Orm Kornnaphat thôi. Nói sao thì, Orm Kornnaphat này vẫn còn tác dụng.'
"Vậy, Tạ Tất An tùy cô sai khiến."
"Không, Tạ Tất An tôi không dám tin. Lỡ hắn lại ra tay với tôi thì làm sao? Hơn nữa, chuyện lúc nãy hắn vẫn chưa xin lỗi tôi."
"Ừ, cứ vậy đi, ta sẽ sắp xếp Phạm Vô Cứu đi với cô. Đây là lệnh bài, chỉ cần cô kích hoạt, Phạm Vô Cứu sẽ đến với tốc độ nhanh nhất. Còn Tạ Tất An, ta sẽ làm rõ để cô hài lòng."
Mắt Orm Kornnaphat sáng rực, tiếp nhận lệnh bài rồi cười đi ra. Cửa lớn chầm chậm đóng lại, giấu đi nụ cười kỳ lạ của Diêm La chân quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro