Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 115

"Lingling, em về muộn lắm không cần chờ, ngủ sớm đi nhá." Orm Kornnaphat hôn lên má Lingling Kwong một cái, vừa định đi thì bị Lingling Kwong kéo lại. Quay đầu nhìn, thấy một cây đàn Tỳ Bà nho nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay Lingling Kwong.

"Ui, đáng yêu quá. Tặng em sao?" Ánh mắt Orm Kornnaphat sáng ngời, hài lòng nhìn trái nhìn phải đàn Tỳ Bà xinh xắn trong tay. Vừa nghĩ tới là quà Lingling Kwong tặng, lại thêm vui sướng cười híp mắt "Giúp em đeo đi."

Orm Kornnaphat nắm tay Lingling Kwong, có chút không muốn buông. Cứ như nàng chưa từng tặng Lingling Kwong cái gì, mà Lingling Kwong luôn lẻ loi đi theo nàng, nàng còn làm việc nguy hiểm như vậy. Đã không có thời gian ở bên Lingling Kwong thì thôi, ngay cả một món quà cũng chưa từng tặng chị ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, càng áy náy hơn. Đưa tay vuốt ve gò má Lingling Kwong, nhẹ giọng nói "Chị vào nhà đi, bên ngoài lạnh rồi."

"Ừm." Lingling Kwong gật đầu, ngoan ngoãn quay vào nhà. 'Orm phải đi làm việc, mình đâu thể làm em ấy phân tâm được'. Tiếng xe vang rền phía sau, chỉ một lúc sau không còn nghe thấy.

Uyển Nhi vội vã đến dìu Lingling Kwong, có chút lo lắng hỏi "Chị muốn lên lầu sao?"

"Không, ra vườn hoa đi." Lingling Kwong mở to mắt, nhưng ánh mắt có nét mệt mỏi.

"Nếu chị không yên lòng, Uyển Nhi có thể ẩn mình che chở."

Lingling Kwong bước nhẹ nhưng không hề lên tiếng, Uyển Nhi cũng im lặng đỡ Lingling Kwong nằm xuống ghế quý phi. Cô không rời đi mà chỉ đứng phía sau Lingling Kwong, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Lingling Kwong.

Lingling Kwong dùng ngón trỏ gõ vào tay vịn, lông mày có chút giãn ra, nhẹ giọng nói "Em tốt nhất đừng đi, lỡ em ấy dùng phù triệu hồi Thần Tướng thì em và ta đều gặp phiền phức."

"Chị cũng không cần quá lo, lần này chị hao tổn nhiều nguyên khí như vậy sợ có bao nhiêu thiên tài địa bảo cũng khó hồi phục." Uyển Nhi có chút lo lắng. Lingling Kwong dùng nửa công lực của bản thân để ngưng tự thành cây đàn Tỳ Bà nhỏ đó. Nghĩ đến Lingling Kwong hi si như vậy chỉ vì một con tiểu yêu dùng ảo cảnh, tuy Orm Kornnaphat an toàn hơn rất nhiều. Nhưng yêu khí thời nay rất ít, Lingling Kwong phải dưỡng bao lâu mới có thể khôi phục như cũ đây?

"Không sao, chuyện này không cần lo lắng." Lingling Kwong cười, từ từ nhắm mắt. Uyển Nhi massage rất tuyệt, chí ít nàng không còn cảm thấy mệt mỏi.

"Hôm nay lạ thật, sao không nghe thấy giọng của Đạp Đạp?" Uyển Nhi đùa.

Mí mắt Lingling Kwong hơi giật, nhưng không có ý mở ra, giọng nói cũng lười nhác "Hắn đang tự mình tu luyện. Chờ khi hắn xuất hiện, chắc em sẽ bị dọa giật mình."

"Vậy Uyển Nhi phải chúc mừng chị có thêm một trợ thủ đắc lực." Ánh mắt Uyển Nhi hơi chuyển động, đè nén sự kinh ngạc, vẫn cười và xoa bóp huyệt thái dương cho Lingling Kwong.

Phải biết tảng đá đó có mười phần linh khí, không biết tu luyện xong sẽ trở thành cái gì. Có điều, câu nói của Lingling Kwong hơi có ẩn ý. 'Nếu không khai khiếu, sẽ khó biến hóa thành người, mà nhờ tu luyện. Khoan, tảng đá tu luyện, hình như mình nghe được ở đâu rồi. Lẽ nào... lẽ nào Lingling Kwong muốn... Trời ạ, đúng là điên quá rồi, muốn luyện thành như thế phải hao phí biết bao thiên tài địa bảo. Chỉ sợ những thứ đó thôi chị ấy cũng không thể tìm đủ.'

'Chuyện này... cũng điên quá rồi, Lingling Kwong chị muốn làm gì đây?'

Thật ra, chỉ là Uyển Nhi suy nghĩ nhiều thôi. Lingling Kwong chỉ là muốn đưa cho Orm Kornnaphat, để Orm Kornnaphat có một trợ thủ đắc lực mà thôi. Thêm nữa, ả Hậu Khanh kia ở ngoài lục giới, chỉ một loại công kích sợ không có hiệu quả. 'Bùa cái gì chứ, lá bùa bình thường còn không thể tổn thương đến mình, trừ khi đẳng cấp từ màu đỏ trở lên, chứ màu vàng chỉ là gãi ngứa. Còn với Hậu Khanh thì chả có tác dụng gì.'

'Có điều con Đại Vận này là do ai kêu tới? Chẳng lẽ là Nữ Oa nương nương? Dạo này chuyện gì cũng có quan hệ đến bà, bà đang muốn làm gì đây? Nếu Orm Kornnaphat không tham dự vào, Nữ Oa nương nương muốn làm gì mình cũng mặc kệ. Nhưng liên quan đến an nguy của Orm Kornnaphat thì sao mình có thể ngồi yên được đây?'

-----------------------

Orm Kornnaphat hơi ngạc nhiên, cảnh sắc xung quanh yên tĩnh làm nàng cảm giác kì lạ. Dùng một lá bùa đánh tới, không có phản ứng. 'Không phải lúc trưa mình đến có hai tầng ảo cảnh sao? Sao bây giờ không còn nữa?'

Orm Kornnaphat tâm tình bất định nhìn cửa lớn rộng mở, cô gái đang lạnh lùng nhìn nàng, tựa cười như không cười, nói "Ta còn tưởng ngươi sẽ dùng ảo cảnh chứ."

Nét mặt cô gái liền tái mét, nhìn Orm Kornnaphat thâm trầm nói "Hừ, quả nhiên có chút bản lĩnh. Xem ra cô quyết định phải nhúng tay vào rồi."

"Ngươi đã giết mấy người rồi, còn chưa chịu dừng tay sao?"

"Không cần cô quan tâm. Là cô ấy phụ ta trước, đây là nhân quả đã định, ai cũng không thể thay đổi." Khuôn mặt cô gái có chút dữ tợn, tròng mắt hiện lên tia máu, nhìn chằm chằm Orm Kornnaphat.

Ánh mắt Orm Kornnaphat lóe hàn quang, gậy phục ma xuất hiện trong tay. Đang chuẩn bị hành động thì đâu đó vang lên tiếng vỗ tay, trong đêm yên tĩnh nghe có vẻ chói tai.

"Ai ai, đến đây một mình sao? Chà chà, lớn gan thật." Bành Xán cười híp mắt từ chỗ nấp chui ra.

Orm Kornnaphat nghiêng đầu nhìn, nơi kia không có ánh trăng lại thêm cây che phủ nên nàng không phát hiện. Vừa nhìn thấy cô, cô gái cũng biến sắc, hình như cũng không hề phát hiện ra.

"Thu trận." Giọng nói Ngô Đông Tuyết truyền đến từ phía sau. Orm Kornnaphat nhíu mày, nhìn thấy Ngô Đông Tuyết đang cầm một lá cờ nhỏ màu vàng, một màn trắng liền bao phủ cô gái. Ngô Đông Tuyết thấy thế, phóng cờ trận về phía cô gái.

"Mau thả Long Thần."

Orm Kornnaphat liền hiểu, móc ra lá bùa đỏ, bắt đầu bấm quyết "Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền. TRỪ TÀ!"

Một đạo ánh sáng màu vàng thoát ra khỏi cơ thể Orm Kornnaphat, một con rồng màu vàng to lớn gầm rú. Cô gái bị nhốt trong trận không thể nhúc nhích, sắc mặt liền trắng bệch, thê thảm thét "Cô không thể giết..."

Thần Long liền ngoạm lấy cô gái, ngửa đầu lắc một cái đã nhìn thấy một bóng mờ thoát ra khỏi cơ thể cô gái. Thần Long lại ngửa đầu, nuốt chửng cái bóng vào bụng. Cô gái đứng nơi đó, từ từ mềm nhũn ngã xuống đất. Khi Long Thần trở về cơ thể của mình, Orm Kornnaphat vẫn còn không dám tin. 'Vậy là xong rồi ư? Đánh nhau chỗ nào vậy?'

"Kỳ quái, lúc vừa đến chúng ta không thuận lợi như vậy, nhưng chị vừa đến thì em thấy tỉnh táo rất nhiều." Ngô Đông Tuyết nghi hoặc nghiêng đầu, nhớ đến hoàn cảnh trước khi Orm Kornnaphat tới.

"Ai da, nói nhiều thế làm gì. Cậu quên tại sao chúng ta tới đây sao?" Bành Xán tức giận kéo Ngô Đông Tuyết, tự ý đi về xe Orm Kornnaphat.

"À, phải rồi. Orm, chúng ta phải lập tức đến Ô Trấn. Tổng bộ thông báo nói rằng nơi đó xuất hiện một con cương thi cấp A. Chắc chắn là con trong quan tài lần trước." Ngô Đông Tuyết khẳng định gật đầu.

Orm Kornnaphat cũng vội vàng nhảy lên xe, có chút kích động hỏi "Tướng Thần sao?"

"Không, nghe nói là nữ." Ngô Đông Tuyết chỉ vào bánh lái, ra hiệu Orm Kornnaphat mau lái xe.

"Nữ?" Orm Kornnaphat kinh hãi biến sắc, không dám tin hỏi "Ngoại trừ Tướng Thần lại có thêm một nữ cương thi sao?"

"Vâng." Ngô Đông Tuyết nghiêm túc gật đầu, nhìn màn đêm không nói nữa.

Trong lòng Orm Kornnaphat có dự cảm không tốt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên gọi điện thoại cho Lingling Kwong.

"Lingling, bây giờ em phải đến Ô Trấn. Chị đừng chờ em, ngủ sớm đi."

"Sao thế?"

"Còn sao nữa, lại có chuyện không thể giải quyết thôi." Orm Kornnaphat cố gắng không thét lên.

"Đừng quá đề cao bản thân được không, người ta dù gì cũng là cương thi mắt đỏ, cô tưởng có thể giải quyết một mình sao? Hừ!" Bành Xán chép miệng chế nhạo.

Lingling Kwong đột nhiên từ ghế quý phi đứng dậy, Uyển Nhi đứng bên cạnh cũng giật mình sợ hãi đến mức quỳ xuống, không dám thở mạnh.

"Orm, đừng đi." Lingling Kwong có chút sợ hãi. 'Hậu Khanh sẽ không nhẹ tay với sự khiêu khích của hậu bối, chỉ cần phất tay thì em ấy liền tan thành tro bụi. Không được, em ấy không được đi'. Lingling Kwong siết chặt tay vịn ghế quý phi, tay vịn như miếng đậu phụ yếu ớt chỉ một chút sức nó liền bị vỡ tan tành.

"Không có gì đâu, đừng nghe Bành Xán nói bậy. Nghe nói là cương thi nữ, em đi xem cho vui thôi. Đừng lo, cứ vậy nha, bye bye." Sợ Lingling Kwong tiếp tục giữ lại, Orm Kornnaphat liền cúp máy, nhìn vào kính chiếu hậu liếc Bành Xán.

Cứ vậy nhốn nháo, sự lo lắng cả quảng đường cũng bị quên đi. Có điều, câu nói 'đừng đi' của Lingling Kwong làm Orm Kornnaphat có chút do dự.

"Đông Tuyết, em thấy ba chúng ta có cơ hội thắng cương thi mắt đỏ không?" Orm Kornnaphat mím môi, vẫn nói ra sự lo lắng của bản thân.

Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Bành Xán ồn ào cũng im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro