Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Trời đã khuya, ánh đèn vàng yếu ớt len lỏi qua những ô cửa kính của khu chung cư yên tĩnh. Orm, tay cầm túi cà phê từ quán quen, đứng trước cửa nhà LingLing với một nỗi lòng rối bời. Hơi thở phả ra làn khói mỏng manh trong không khí lạnh, cô cúi xuống nhìn chiếc túi giấy, như thể muốn tìm kiếm sự an ủi từ vật vô tri. Sau một chút lưỡng lự, cô hít sâu, cố lấy lại dáng vẻ tự tin quen thuộc của mình, rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong, tiếng bước chân vang lên đều đặn, phá vỡ sự im lặng bao trùm. Cánh cửa bật mở, LingLing xuất hiện với vẻ điềm tĩnh thường thấy. Bộ đồ ở nhà giản dị, mái tóc buông lơi tự nhiên, nhưng chính ánh mắt sâu lắng và thoáng chút ngạc nhiên của cô mới thực sự khiến Orm thấy tim mình khẽ rung lên.
“Cô Orm?” LingLing nhíu mày, giọng trầm mà sắc bén. “Muộn thế này, có chuyện gì không?”
Orm gượng cười, giơ túi cà phê lên như một lời giải thích:
“Tôi nghĩ… chị có thể cần chút cà phê. Và, tôi cũng cần một nơi để đổi không khí.”
LingLing thoáng im lặng, ánh mắt dò xét người phụ nữ trước mặt, như muốn bóc tách những suy nghĩ đằng sau nụ cười kia. Cuối cùng, cô nghiêng người tránh sang một bên:
“Vậy thì vào đi.”
Bước vào căn hộ, Orm cảm nhận được không gian mang một sự ấm áp kỳ lạ. Căn phòng tuy không cầu kỳ nhưng được bài trí gọn gàng, từng chi tiết như phản ánh tính cách cẩn trọng và thực tế của LingLing.
Orm cầm ly cà phê nóng, cảm giác hơi ấm từ ly giấy dần xoa dịu lòng ngực đang căng thẳng của mình. Cô cố gắng bắt chuyện để xua đi bầu không khí có phần gượng gạo:
“Chị sống một mình à?”
“Ừ. Tôi không thích ồn ào.” LingLing nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt không rời Orm. “Còn cô? Muộn thế này còn đi lang thang, chắc không chỉ vì muốn đổi không khí?”
Orm cười nhẹ, nhưng không giấu được ánh buồn trong đôi mắt. Sau một lúc lưỡng lự, cô thở dài, buông lời:
“Chị có bao giờ ước mình chỉ là một người bình thường chưa? Chỉ cần làm điều mình thích, sống đơn giản mà không phải chịu ánh mắt soi mói của người khác.”
LingLing đặt ly cà phê xuống bàn, ngả người ra ghế, giọng nói trầm nhưng sắc sảo:
“Vậy tại sao cô chọn con đường này? Không ai ép cô trở thành ca sĩ nổi tiếng cả.”
“Tôi yêu âm nhạc,” Orm đáp, giọng nhỏ dần. “Nhưng tôi không nghĩ rằng yêu âm nhạc lại kéo theo những thứ như thế này. Tin đồn, áp lực, sự soi mói… Đôi khi tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi tất cả.”
LingLing khẽ nhướn mày, giọng điềm nhiên nhưng sắc bén:
“Nếu đã chọn, thì phải đối diện. Hoặc học cách để không bị nó điều khiển.”
Những lời nói ấy như một mũi dao xuyên thẳng vào tâm trí Orm, đánh thức những suy nghĩ mà cô cố tình lảng tránh bấy lâu nay.
“Chị lúc nào cũng lý trí như vậy sao?” Orm khẽ hỏi, đôi mắt ánh lên sự tò mò.
“Lý trí là thứ giúp tôi sống sót giữa những khó khăn. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không hiểu cảm giác của cô.” LingLing đáp, giọng nói dịu đi đôi chút.
Cuộc trò chuyện kéo dài đến tận khuya. Orm rời khỏi căn hộ của LingLing. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên con đường vắng, soi rõ bóng dáng nhỏ bé của cô. Nhưng trái ngược với cái lạnh của đêm, trong lòng Orm là một ngọn lửa đang bùng cháy – ngọn lửa của sự khao khát thay đổi.
Trên mạng xã hội sáng hôm sau, một bức ảnh được đăng tải bởi một tay săn ảnh nổi tiếng: Orm bước ra khỏi nhà LingLing lúc nửa đêm. Tin đồn nhanh chóng bùng nổ, những tiêu đề giật gân xuất hiện khắp nơi:
“Ca sĩ Orm và bác sĩ LingLing: Quan hệ bất thường hay chỉ là bạn bè?”
“Orm bị bắt gặp tại nhà bác sĩ Kwong – Sự thật gì đang được che giấu?”
Hàng loạt bình luận tranh cãi:
“Không thể tin nổi! Orm mà lại thích phụ nữ sao?”
“Họ thật đẹp đôi. Hy vọng đây là sự thật!”
“Người nổi tiếng đúng là không biết giữ hình ảnh gì cả.”
Orm cầm điện thoại, nhìn những bài báo và bình luận đang dồn dập xuất hiện. Lòng cô nặng trĩu. Cô biết rằng việc đi tìm LingLing tối qua là một sai lầm – không phải vì LingLing, mà vì cái giá mà cô phải trả cho hành động đó.
Ở bệnh viện, LingLing cũng không thể tránh khỏi làn sóng dư luận. Những ánh mắt tò mò, những lời xì xào to nhỏ vang lên sau lưng cô. Nhưng như thường lệ, LingLing giữ vẻ bình thản, không để lộ chút cảm xúc nào.
Tuy nhiên, khi cầm tách cà phê trong phòng họp, cô không thể ngăn mình nghĩ đến Orm – đến đôi mắt lấp lánh ánh buồn mà cô thấy tối qua. Một phần trong cô muốn gọi điện hỏi xem Orm có ổn không, nhưng bản tính lý trí giữ cô lại.

Trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, mọi thứ dường như không còn như bình thường. Những ánh mắt tò mò, những lời thì thầm to nhỏ sau lưng LingLing bắt đầu xuất hiện.

Cô cố giữ vẻ điềm tĩnh khi bước qua từng nhóm đồng nghiệp, nhưng không thể phủ nhận rằng bầu không khí đang trở nên nặng nề. Một vài y tá trẻ, vốn hâm mộ Orm, không thể che giấu sự tò mò:

"Bác sĩ Kwong, cô thực sự quen biết Orm sao? Cô ấy đến nhà cô lúc đêm khuya để làm gì vậy?"
Một trong số họ cười khúc khích, như thể đang xem đây là một câu chuyện thú vị.

LingLing chỉ đáp lại bằng ánh mắt lạnh nhạt và tiếp tục bước đi, nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó, một đồng nghiệp nam lớn tuổi hơn – vốn thích đùa cợt – cố ý hỏi:

"Bác sĩ Kwong, tôi thấy tin tức nói cô và Orm có mối quan hệ gì đó. Là thật sao? Nếu đúng thì cô quả là có sức hút lớn!"

LingLing đặt cốc cà phê xuống bàn, giọng cứng rắn nhưng vẫn giữ phép lịch sự:

"Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào công việc thay vì tin đồn nhảm nhí."

Nhưng dù cố gắng giữ bình tĩnh, LingLing vẫn không tránh khỏi cảm giác khó chịu. Cô không quan tâm đến truyền thông, nhưng việc đời tư bị xâm phạm và những lời đồn thổi lan ra khắp bệnh viện khiến cô cảm thấy bực bội.

---

Orm ngồi đối diện với quản lý cấp cao của C3 trong phòng họp nhỏ. Người quản lý, một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc lạnh và khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, đặt mạnh tập tài liệu xuống bàn.

"Orm, cô phải giải quyết chuyện này ngay. Tin đồn đang làm ảnh hưởng đến hình ảnh nhóm và cả chiến dịch quảng bá sắp tới!"

Ông ta dừng lại một chút, giọng nói trầm hơn:

"Chúng tôi cần cô tổ chức một buổi họp báo để bác bỏ tin đồn. Nói rằng cô và bác sĩ đó chỉ là hàng xóm bình thường, không có gì hơn. Hiểu chứ?"

Orm nhìn xuống tay mình, ngón tay vô thức siết chặt mép váy. Cô cảm nhận rõ áp lực từ cái nhìn chăm chú của ông ta và sự mong đợi từ các thành viên khác trong nhóm.

"Nếu tôi không lên tiếng thì sao?" Orm khẽ hỏi, giọng nói pha chút thách thức.

Quản lý nhướng mày, giọng điệu trở nên nghiêm khắc:

"Thì mọi thứ sẽ càng tệ hơn. Tin đồn này không chỉ ảnh hưởng đến cô mà còn làm tổn hại danh tiếng của cả nhóm. Nếu cô không muốn chịu trách nhiệm cho điều đó, hãy làm theo kế hoạch."

Orm im lặng, nhưng trong lòng cô đang dậy sóng.

---

Orm trở về căn hộ của mình vào buổi tối hôm đó, đầu óc đầy những suy nghĩ mâu thuẫn. Cô biết rằng nếu đồng ý tổ chức họp báo và phủ nhận tin đồn, mọi chuyện có thể tạm lắng xuống. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cô phải đặt LingLing vào thế khó xử, phủ nhận mối quan hệ – dù hiện tại giữa họ chỉ là những cuộc gặp gỡ thoáng qua.

Còn nếu im lặng, áp lực từ dư luận sẽ không ngừng gia tăng, cả cô và LingLing sẽ tiếp tục trở thành mục tiêu công kích.

Cô đứng trước gương, nhìn vào chính mình. Hình ảnh một ngôi sao luôn mỉm cười hoàn hảo trước công chúng giờ đây chỉ còn lại vẻ mệt mỏi và trống rỗng.

---

Tại nhà riêng, LingLing ngồi trước bàn làm việc, ánh đèn vàng nhạt tỏa ra xung quanh. Trên màn hình máy tính, những bài báo và hình ảnh về cô và Orm vẫn đang được chia sẻ khắp nơi.

Cô tự hỏi liệu Orm có đang đối mặt với áp lực lớn thế nào. Bản thân LingLing không phải người thích để tâm đến dư luận, nhưng cô không thể phủ nhận rằng sự việc lần này đã khiến cô cảm thấy lo lắng – không chỉ cho chính mình mà còn cho Orm.

“Cô ấy có ổn không? Có bị tổn thương vì những lời chỉ trích không?”

LingLing không quen với cảm giác này – cảm giác quan tâm đến một người theo cách đặc biệt hơn bình thường. Nhưng thay vì đi sâu vào phân tích cảm xúc của chính mình, cô chỉ lắc đầu, cố gắng tập trung vào hồ sơ bệnh án trước mặt.

Orm đứng trước cửa nhà LingLing, đôi tay vô thức siết chặt túi giấy đựng cà phê cô mang theo. Trong đầu, cô đã tập dượt nhiều lần những gì mình sẽ nói, nhưng lúc này, chỉ cảm thấy bối rối và lo lắng.

Cánh cửa bật mở, LingLing xuất hiện với ánh mắt lạnh lùng. Ánh sáng từ căn nhà phía sau chiếu lên khuôn mặt điềm tĩnh nhưng sắc sảo của cô, khiến Orm bỗng cảm thấy nhỏ bé.

"Cô muốn gì?" Giọng LingLing trầm và lạnh, không chút vòng vo.

Orm lúng túng một lúc, cố gắng tìm lời giải thích.

"Tôi… tôi chỉ muốn xin lỗi. Vì đã làm phiền chị. Tôi không nghĩ mọi chuyện lại đi xa như vậy."

LingLing khoanh tay trước ngực, dựa nhẹ vào cánh cửa. Ánh mắt sắc bén như xuyên qua lớp vỏ bọc hoàn hảo mà Orm luôn cố gắng giữ trước mặt người khác.

"Cô không nghĩ? Hay cô không dám đối mặt với hậu quả từ những lựa chọn của mình?"

Orm sững lại. Cô không ngờ lời nói lại thẳng thừng đến vậy.

LingLing tiếp tục, giọng không che giấu sự bực bội:

"Tại sao cô luôn để người khác điều khiển mình? Đến bao giờ cô mới học cách sống thật với chính mình?"

Câu hỏi của LingLing như một lưỡi dao sắc, cắt sâu vào những suy nghĩ mà Orm đã cố chôn giấu. Cô đứng im, không biết phải trả lời thế nào. Từ nhỏ, cô đã quen sống theo kỳ vọng của người khác: từ gia đình, công chúng, đến cả quản lý của mình. Cô luôn cố gắng hoàn hảo, luôn mỉm cười trước mọi chỉ trích, nhưng chưa bao giờ tự hỏi bản thân thực sự muốn gì.

Orm cúi đầu, giọng nói khẽ khàng:

"Tôi không biết. Tôi thật sự không biết làm sao để thoát khỏi tất cả những điều này."

Một thoáng im lặng kéo dài giữa hai người. LingLing nhìn cô, đôi mắt không còn lạnh lùng như trước mà ẩn chứa sự thấu hiểu khó nhận ra.

"Không biết cũng không sao. Nhưng nếu cô không bắt đầu tự hỏi bản thân, thì cả đời cô sẽ chỉ là con rối của người khác"

LingLing mở rộng cánh cửa, giọng dịu lại:

"Cô có định đứng ngoài này cả đêm không? Vào đi."

Orm ngẩng lên, ánh mắt ngỡ ngàng. Cô không nghĩ LingLing sẽ mời mình vào nhà.

"Tôi… tôi không muốn làm phiền chị thêm."

"Cô đã làm phiền rồi. Vào đây, tôi không muốn hàng xóm nhìn thấy cô đứng trước cửa nhà tôi mãi."

Lời nói nghe có vẻ lạnh lùng, nhưng Orm biết đó là cách LingLing quan tâm. Cô bước vào, cảm giác nhẹ nhõm len lỏi trong lòng.

LingLing rót một tách trà cho mình và đặt một ly nước trước mặt Orm. Cô ngồi xuống đối diện, ánh mắt chăm chú nhìn người ca sĩ đang cúi đầu như một đứa trẻ bị mắng.

"Vậy, cô định làm gì tiếp theo? Để mọi chuyện này dần chìm xuống hay tiếp tục để người khác quyết định thay mình?"

Orm mím môi, lòng ngổn ngang.

"Tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy như mình không còn lựa chọn."

LingLing nhướng mày, một thoáng ngạc nhiên thoáng qua:

"Không còn lựa chọn? Hay cô sợ chọn sai?"

Orm nhìn thẳng vào LingLing. Trong ánh mắt cô là sự mệt mỏi xen lẫn hoang mang.

"Tôi sợ. Tôi sợ nếu mình làm khác đi, sẽ không ai còn yêu quý tôi. Tôi sợ trở thành chính mình sẽ khiến mọi người thất vọng."

LingLing im lặng trong giây lát, sau đó nói, giọng trầm ấm hơn:

"Cô nghĩ ai cũng có thể làm hài lòng tất cả mọi người sao? Nếu cô cứ cố gắng để vừa lòng họ, cuối cùng cô sẽ đánh mất chính mình. Và khi đó, chẳng còn ai thật sự yêu quý cô – kể cả bản thân cô."

Lời nói ấy như đánh thức một điều gì đó sâu thẳm trong lòng Orm. Cô chưa bao giờ nghe ai nói với mình như vậy, càng chưa từng nghĩ rằng có người nhìn thấu được những gì cô đang che giấu.

Orm ngồi đó, nhìn LingLing. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ. LingLing không chỉ là một bác sĩ lạnh lùng, mà là một người mạnh mẽ, dám sống thật với chính mình – điều mà Orm luôn khao khát nhưng chưa bao giờ làm được.

Tim cô khẽ đập nhanh hơn. Đó không phải là sự ngưỡng mộ thông thường. Cô nhận ra rằng, bên cạnh LingLing, cô cảm thấy an toàn, được chấp nhận, và hơn hết, được là chính mình.

"Cảm ơn chị," Orm khẽ nói, giọng đầy chân thành.

LingLing nhún vai, vẻ mặt thoáng chút dịu dàng:

"Đừng cảm ơn tôi. Nếu thật sự muốn, hãy làm điều gì đó để thay đổi. Không phải vì tôi, mà vì chính cô."

Orm không trả lời, nhưng trong lòng cô đã có một quyết định.

Đêm đó, khi Orm rời khỏi nhà LingLing, lòng cô nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng đầy những cảm xúc khó tả, cô tự hứa với bản thân rằng sẽ không để nỗi sợ kiểm soát cuộc sống của mình nữa.

Và sâu trong tim, cô biết rằng LingLing chính là người đã thắp lên ánh sáng dẫn đường cho cô.

Orm nằm dài trên ghế sofa, tay ôm gối, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Câu hỏi của LingLing cứ vang vọng trong đầu: “Đến bao giờ cô mới học cách sống thật với chính mình?”

Cô không thể ngừng nghĩ về người phụ nữ ấy – từ ánh mắt sắc bén, giọng nói mạnh mẽ đến cách mà LingLing nhìn thẳng vào cô, như muốn lột trần mọi lớp vỏ bọc mà cô dựng lên. Orm không chỉ kính trọng sự thẳng thắn ấy mà còn… thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi khi đối diện với LingLing.

Orm ngồi bật dậy. Cô quyết định phải gặp LingLing một lần nữa, nhưng làm thế nào để không quá lộ liễu? Sau một hồi đắn đo, cô nảy ra ý tưởng: giả bệnh.

“Đau dạ dày… Nghe hợp lý đấy,” cô tự nhủ và mở laptop, tìm kiếm thông tin về các triệu chứng phổ biến. Orm thậm chí còn ghi chép cẩn thận, chuẩn bị những câu trả lời nếu bị LingLing nghi ngờ. Cô đặt lịch khám qua tổng đài bệnh viện, cố tình chọn khung giờ LingLing trực.

Buổi sáng, Orm đứng trước gương, cân nhắc trang phục. Cô chọn một bộ đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ cuốn hút tự nhiên: quần jeans ôm vừa vặn, áo thun trắng kết hợp áo khoác dáng dài màu beige. Để tránh gây chú ý, cô đeo kính râm bản to và khẩu trang, nhưng vẫn không giấu được vẻ ngoài nổi bật.

Khi bước vào sảnh bệnh viện, ánh mắt của vài người lập tức hướng về cô. Một y tá trẻ nhìn chằm chằm rồi thốt lên đầy phấn khích:
“Cô Orm! Là ca sĩ Orm đúng không?”

Orm mỉm cười nhẹ, đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Cô nhanh chóng đi về phía phòng khám trước khi tình hình trở nên ồn ào.

Orm bước vào phòng khám, ngay lập tức nhận ra dáng người quen thuộc của LingLing. Cô đang đứng cạnh bàn, cúi xuống đọc hồ sơ bệnh án. Khi nghe tiếng động, LingLing ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy Orm nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản.

“Cô Orm Kornaphat,” LingLing nói, giọng trầm lạnh. “Lại là cô. Lần này là gì nữa?”

Orm cười nhẹ, cố tình tỏ ra yếu ớt:
“Tôi… tôi cảm thấy không ổn. Đau dạ dày mãi không hết. Nghĩ là nên đi khám cho chắc.”

LingLing khoanh tay, ánh mắt sắc sảo như muốn xuyên qua lớp vỏ bọc của Orm:
“Đau dạ dày? Hay cô chỉ đang tìm cớ để xuất hiện ở đây?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Orm khựng lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười:
“Chị nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức bịa chuyện đau dạ dày sao?”

LingLing không đáp, chỉ im lặng tiến hành kiểm tra. Orm cố gắng tạo bầu không khí bớt căng thẳng bằng cách bắt chuyện:
“Chị làm ở đây bao lâu rồi?”

“Hơn năm năm,” LingLing đáp ngắn gọn, tay vẫn cầm máy đo huyết áp.

“Hẳn là chị rất thích công việc này.”

“Ừ, công việc này giúp tôi tập trung.”

Orm hơi bất ngờ trước câu trả lời ngắn gọn, thậm chí có phần xa cách. Nhưng sự lạnh nhạt ấy lại khiến cô càng thêm bị thu hút. LingLing là người duy nhất không bị danh tiếng của cô làm lay động, và điều đó làm Orm cảm thấy vừa thách thức, vừa thích thú.

Sau khi hoàn tất kiểm tra, LingLing viết vài dòng trên đơn thuốc và đưa cho Orm. Cô không hề nhìn Orm khi nói:
“Không có gì nghiêm trọng. Đây là thuốc dạ dày, uống theo chỉ dẫn. Nhưng lần sau, nếu không thực sự cần thiết, đừng đến đây. Bệnh viện là nơi để chữa bệnh, không phải nơi để cô trốn tránh áp lực.”

Lời nói sắc lạnh ấy khiến Orm thoáng sững lại. Nhưng thay vì bối rối, cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên nét tinh nghịch:
“Có lẽ tôi nên tìm một lý do chính đáng hơn lần sau.”

LingLing nhìn cô, ánh mắt không giấu được chút khó hiểu. Orm đặt đơn thuốc lên bàn, đứng dậy và nói với giọng nhẹ nhàng:
“Cảm ơn chị, bác sĩ Kwong. Hy vọng lần tới tôi không phải phiền chị nữa.”

Câu nói có vẻ lịch sự, nhưng cách Orm nhấn giọng ở từ “lần tới” khiến LingLing thoáng cau mày.

Sau khi Orm rời đi, LingLing vẫn ngồi tại bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào hồ sơ bệnh án. Một cảm giác khó chịu lướt qua cô. Orm không giống những bệnh nhân khác. Cô luôn xuất hiện với lý do gì đó, nhưng điều khiến LingLing bận tâm không phải là bệnh tình, mà là sự hiện diện của cô.

LingLing cố gạt suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, tự nhắc nhở bản thân rằng cô và Orm chỉ là hàng xóm, không hơn. Nhưng trong lòng, cô không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của Orm ngày càng khiến cô bối rối hơn.
Những lời cảm ơn của Orm khẽ vang lên. Trong lòng LingLing dâng lên một cảm giác lạ lùng. Cô chưa từng để tâm đến những cảm xúc như thế này – một sự rung động nhẹ nhàng nhưng đủ mãnh liệt để khiến cô mất đi sự lý trí thường ngày. Orm, dù mạnh mẽ hay yếu đuối, luôn khiến LingLing không thể ngừng quan sát.
Cô không rõ mình đang cảm thấy gì. Là sự đồng cảm với nỗi cô đơn của Orm, hay là một điều gì khác sâu xa hơn? LingLing luôn tự hào rằng bản thân có thể kiểm soát mọi cảm xúc, nhưng lúc này, một góc nhỏ trong trái tim cô lại tràn đầy sự xao động.
Nhìn Orm ngồi trước mặt, LingLing khẽ thở dài, như thể đang tự thuyết phục chính mình.
“Cẩn thận, Ling,” cô tự nhủ. “Cô ấy không giống ai khác. Nhưng cô cũng không thể để mình trở thành một phần trong những rắc rối của cô ấy.”
Dẫu vậy, một phần khác trong cô lại thì thầm, khẽ kéo cô về phía Orm – một phần không lý trí, không toan tính, mà chỉ đơn giản là muốn bảo vệ người phụ nữ này, dù chỉ một chút.
LingLing cầm tách trà lên, nhưng sự bình thản trên khuôn mặt không còn hoàn toàn như trước. Một chút bối rối thoáng qua, mờ nhạt nhưng rõ ràng, và trong giây lát, cô chỉ biết lặng lẽ nhìn Orm thêm một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro