16
Bầu không khí tại biệt thự nhà họ Kwong tối nay mang một sự trang trọng bất thường. Bàn ăn dài với bộ chén đĩa sứ sang trọng, ánh sáng vàng dịu từ những chiếc đèn chùm pha lê rọi xuống, tạo nên khung cảnh tưởng chừng như ấm cúng nhưng lại chất chứa áp lực vô hình.
Ling ngồi ở một đầu bàn, ánh mắt không rời ly rượu trong tay. Tasha, trong bộ váy quyến rũ, điềm nhiên ngồi bên cạnh cô, như một "người bạn đồng hành" hoàn hảo mà mọi người đều mong muốn.
Ông Kwong mở đầu bữa tối bằng vài câu hỏi xã giao với Tasha. Tasha, với vẻ ngoài tinh tế và nụ cười hoàn mỹ, trả lời một cách tự tin, đầy duyên dáng, không quên thỉnh thoảng liếc nhìn Ling như để nhấn mạnh mối quan hệ giữa hai người.
Sau vài câu chuyện phiếm, Tasha chuyển sang giọng điệu nghiêm túc, cất lời:
“Thực ra, con và Ling đã có những khoảng khắc vui vẻ với nhau, tụi con cũng hiểu nhau kha khá rồi bác ạ.”
Ling khựng lại. Những ngón tay đang nắm ly rượu khẽ siết chặt, hơi thở cô nặng nề.
“Con tin rằng chúng con thực sự rất hợp nhau. Ling là người phụ nữ mà con muốn đi cùng suốt đời,” Tasha nói, giọng điệu đầy thuyết phục, ánh mắt quay sang Ling.
Ling cố giữ bình tĩnh.
“Không phải như vậy đâu... Tasha kiềm chế lại một chút đi,” cô nói nhỏ, giọng lạc đi, nhưng chỉ có mình Tasha và Chan nghe thấy.
Tasha không để cơ hội tuột khỏi tay, cô nhấn mạnh thêm, ám chỉ buổi tối hôm trước:
“Ling, có lẽ em hơi ngại chia sẻ với ba mẹ, nhưng chị biết mà, bác Kwong luôn mong muốn chúng ta hạnh phúc.”
Ông Kwong bật cười hài lòng:
“Tasha, ta rất vui khi nghe những điều này. Thú thật, ta luôn mong Ling có thể tìm được một người như con. Nếu hai đứa đã có ý định nghiêm túc, vậy ta nghĩ, chúng ta nên chuẩn bị cho một lễ đính hôn.”
Chan không nhẫn nhịn nổi nữa.
“Ba, sao ba có thể nói như vậy? Chị Ling còn chưa nói đồng ý mà!” Cậu quay sang nhìn Ling, ánh mắt pha trộn giữa thất vọng và giận dữ.
“Chị, chị thực sự muốn kết hôn với cô ta sao? Chị thậm chí còn không yêu cô ta nữa!”
Tasha nheo mắt, cố giữ bình tĩnh nhưng rõ ràng không hài lòng trước sự can thiệp của Chan.
Ling lúng túng, cúi mặt xuống.
“Chan, em không hiểu chuyện, đừng nói linh tinh,” cô nói nhỏ, giọng điệu trống rỗng.
“Không hiểu? Em hiểu rất rõ. Chị đang để mặc người khác quyết định cuộc đời mình vì cảm giác tội lỗi chứ gì?” Chan đứng dậy, hai tay siết chặt.
“Em không chấp nhận! Nếu chị làm vậy, chị không chỉ tổn thương bản thân mà còn tổn thương cả người mà chị thực sự yêu thương nữa, LING À!”
Không khí bữa tối trở nên ngột ngạt.
Ông Kwong đập nhẹ tay lên bàn:
“Chan, ngồi xuống! Đây là chuyện của Ling. Con không có quyền xen vào!”
Chan trừng mắt nhìn ba mình, sau đó quay sang Ling:
“Chị, em hỏi chị một lần thôi, chị thực sự muốn kết hôn với Tasha sao?”
Ling không dám ngẩng mặt lên. Cô siết chặt khăn ăn trên tay, ánh mắt tránh né nhìn sang một góc khác. Cảm giác bất lực bao trùm lấy cô.
“Em ra ngoài đi, Chan,” Ling nói khẽ, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết.
Chan ném ánh mắt đầy thất vọng về phía chị gái mình trước khi bỏ đi, để lại bầu không khí căng thẳng tột cùng.
Sau khi bữa tối kết thúc, ông Kwong vui vẻ ra mặt, bắt đầu bàn bạc với mẹ Ling về việc tổ chức lễ đính hôn trong tháng tới.
“Tasha là người phù hợp." ông nói.
Ling chỉ im lặng. Cô không phản kháng, không đồng tình, cũng không thể đưa ra bất kỳ ý kiến gì.
Tasha đứng gần đó, ánh mắt lóe lên sự đắc thắng. Cô tiến lại gần Ling, đặt tay lên vai cô:
“Ling, chị sẽ không hối hận đâu. Chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, bác Kwong cũng sẽ hài lòng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Ling chỉ khẽ gật đầu, nhưng trái tim cô thì như đang chìm trong vực sâu không đáy.
---
Orm đẩy cửa bước vào căn hộ với tâm trạng mệt mỏi sau một ngày dài quay lịch trình. Đôi giày cao gót lộc cộc trên sàn, âm thanh ấy lạc lõng giữa căn nhà yên ắng. Bình thường, cô sẽ nghe thấy tiếng Ling đang lục đục trong bếp hoặc tiếng nước chảy trong phòng tắm, nhưng hôm nay… tất cả chìm trong sự im lặng đến khó chịu.
Cô đảo mắt nhìn quanh, căn hộ vẫn gọn gàng như mọi khi, nhưng trống rỗng một cách kỳ lạ. “Ling? Chị có ở đây không?” Orm cất tiếng gọi, nhưng chỉ có tiếng vọng của chính mình trả lời.
Cô bước vội vào phòng ngủ, thấy giường vẫn được xếp phẳng phiu, không dấu hiệu gì chứng tỏ Ling vừa nằm đó. Tủ quần áo, vẫn ngăn nắp nhưng một số món đồ yêu thích của Ling đã biến mất. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng Orm.
Orm bắt đầu hoảng loạn.
Cô lục tung từng phòng, kiểm tra phòng khách, bếp, thậm chí cả ban công. Không có gì cả.
Cô rút điện thoại ra, gọi cho Ling. Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai bắt máy. Tin nhắn cô gửi cũng không nhận được phản hồi. Tim Orm bắt đầu đập nhanh hơn, một nỗi sợ vô hình len lỏi trong tâm trí.
Khi quay trở lại phòng khách, ánh mắt Orm rơi vào một tờ giấy nằm trên bàn đá. Bàn tay cô run rẩy khi nhặt lên, ánh mắt lập tức nhận ra nét chữ quen thuộc của Ling.
Đôi mắt Orm nhòe đi khi cô đọc từng dòng chữ. Cô gần như không thở nổi, bức thư nhỏ bé ấy như bóp nghẹt trái tim cô. Những giọt nước mắt rơi xuống tờ giấy, làm nhòe đi vài chữ.
Orm nức nở, cảm giác bất lực bao trùm lấy cô.
“Ling… tại sao chị phải làm vậy.” Orm nghẹn ngào tự hỏi. Cô ngồi phịch xuống ghế sofa, đầu gục vào tay, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Điện thoại trên bàn rung lên cắt ngang dòng cảm xúc. Là Nina.
“Sao rồi Orm, hài lòng chứ hả” Giọng Nina bên kia đầu dây vang lên, gay gắt đến mức khiến Orm giật mình.
“Nina? Cô đang nói gì vậy?” Orm lau nước mắt, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Tôi đang nói về Ling! Cô nghĩ cô có quyền quyết định mọi thứ sao? Nghĩ rằng cô có thể giữ chị ấy lại, rồi làm tổn thương chị ấy sao, Ngốc thật!” Nina gằn giọng, sự bực tức trong lời nói rõ ràng.
Orm cau mày:
“Tôi không làm gì cả! Tôi yêu Ling, và tôi đang cố gắng để chị ấy hạnh phúc! Cô không hiểu gì cả, Nina!”
Nina bật cười châm biếm:
“Hiểu? Hiểu cái gì? Tôi chỉ thấy một người lúc nào cũng đặt sự nghiệp lên trên tất cả. Cô chọn sự nghiệp, Orm. Chọn rồi thì đừng tiếc thương nữa! Buông tay đi”
Những lời nói của Nina như từng nhát dao cứa sâu vào tim Orm, khiến cô không thể kìm nén cơn giận đang bùng lên.
“Cô biết gì mà nói?! Cô lấy tư cách gì để xen vào?! Tôi yêu Ling, và cô nói tôi chọn sự nghiệp? Đừng tự biện minh cho những gì mình không hiểu! Tôi còn chưa kịp đưa ra lựa chọn, thì chính cô đã đâm tôi một nhát rồi!” Orm gằn giọng, đôi mắt ánh lên sự tức giận lẫn tổn thương.
Nina cười nhạt, giọng nói sắc lạnh:
“Tình yêu không chỉ là lời nói suông, Orm, mà là hành động. Và trong mắt tôi, cô đã thất bại thảm hại. Nhưng đừng lo, tôi sẽ thay cô làm điều mà cô không thể. Tôi sẽ là người ở bên cạnh Ling, cô không còn cơ hội đâu.”
Orm nghiến răng, tay siết chặt điện thoại đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
“Cô nghĩ cô hoàn hảo lắm sao, Nina? Cô là ai mà dám phán xét tôi?! Đừng tưởng cô có quyền quyết định mọi thứ trong cuộc sống của tôi và chị ấy!”
Giọng Orm cao vút, đầy sự phẫn nộ, nhưng Nina chỉ nhún vai, giọng điệu càng thêm khinh thường:
“Quyền? Tôi không cần quyền, Orm. Đơn giản là tôi có thể làm được những gì cô không làm được. Và điều đó khiến tôi khác biệt.”
Orm tức giận đến nghẹn lời, nhưng trước thái độ trịch thượng của Nina, cô nhận ra rằng mọi lời nói lúc này đều vô ích. Trái tim cô như bị bóp nghẹt, nhưng lý trí vẫn cố níu kéo sự bình tĩnh.
Nina nhấn mạnh từng chữ, giọng nói lạnh lùng:
“Tôi là người sẽ có được Ling. Và tôi sẽ không để cô tiếp tục làm tổn thương chị ấy.”
Orm hét lên, không kiềm chế được nữa:
“Cô im đi, Nina! Đây không phải chuyện của cô! Tôi sẽ tìm Ling, và tôi sẽ chứng minh rằng tôi xứng đáng với chị ấy!”
Nina đáp lại bằng giọng mỉa mai:
“Tùy cô thôi, Orm. Nhưng hãy nhớ, mọi chuyện đều do tôi quyết định.”
Cuộc gọi kết thúc đột ngột, để lại Orm đứng chôn chân, hơi thở gấp gáp. Điện thoại rơi xuống ghế, cô gục mặt vào hai tay, những giọt nước mắt tiếp tục rơi.
Orm ngồi lại trong căn nhà trống, ánh đèn mờ nhạt hắt lên khuôn mặt đẫm nước mắt. Cô không thể ngừng suy nghĩ về lời Nina nói, về bức thư của Ling, và về chính bản thân mình.
“Phải làm sao để chị quay về đây..” Orm thì thầm trong tuyệt vọng.
---
Ling thức dậy trong tâm trạng nặng nề, đầu óc vẫn đượm những suy nghĩ hỗn độn về mọi chuyện đã qua. Mặc dù đã cố gắng lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng mọi thứ đều không như cô mong muốn.
Khi bước ra khỏi nhà, Ling cảm thấy cơ thể mình như một cỗ máy vô hồn, bước đi như một cái bóng, không còn chút nhiệt huyết nào. Mọi thứ xung quanh cô trở nên mờ nhạt, những con người cô gặp trên đường đều không thể khiến cô quan tâm.
Bước vào phòng khám, cô cố gắng gạt bỏ mọi cảm xúc, nhưng vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt thiếu sức sống khiến mọi người xung quanh cảm nhận rõ sự khác biệt. Bầu không khí trong phòng khám hôm nay cũng nặng nề hơn, như thể có một cơn bão sắp đến.
Cô bước vào phòng làm việc, vừa nhìn thấy nhóm thực tập sinh đang chăm chú vào một ca bệnh thì đã không kiềm chế được cảm xúc.
"Nhìn các cậu xem, học cả năm trời mà còn không biết làm chuyện cơ bản này sao!" Ling quát lên, giọng đầy bực bội. Mặt mũi các thực tập sinh lập tức tái xanh, hoảng loạn nhìn nhau, không dám phản kháng.
“Chuyện gì cũng phải làm cho rõ ràng, nếu không thì các cậu chẳng khác gì những người vô dụng! Đọc lại tài liệu đi!” Ling tiếp tục, mắt hằn học nhìn xuống từng người. Một cô thực tập sinh mới chỉ 22 tuổi cúi đầu, tay run rẩy mở lại cuốn sổ tay, trong khi các thực tập sinh khác chỉ biết im lặng.
Ling không nhìn họ nữa mà quay lại bàn làm việc, mặt mày lạnh lẽo, tay vội vã xử lý các hồ sơ bệnh án. Cô chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến những người xung quanh nữa.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng khám mở ra, một bệnh nhân bước vào. Nhưng Ling không hề chú ý đến người đó, vẫn chăm chú vào hồ sơ bệnh án, lần này, là Orm.
Orm bước vào phòng khám, ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy Ling. Tuy nhiên, sự vui mừng ấy không kéo dài lâu, bởi ngay lập tức, cả hai nhìn nhau như những người xa lạ.
"Chào" Ling nói với vẻ bình thản, như thể họ chưa từng quen nhau. Câu hỏi này lạnh lùng đến mức khiến Orm chột dạ.
Orm đứng im, nhìn Ling một lúc rồi nhẹ nhàng đáp, giọng cô cũng lạnh tanh như của Ling: "Vâng, em cảm thấy hơi mệt, muốn kiểm tra sức khỏe."
Cả hai tiếp tục cuộc trò chuyện như bác sĩ và bệnh nhân, không một chút ấm áp hay thân mật như trước kia. Orm ngồi vào ghế bệnh nhân, mắt không dám nhìn vào mắt Ling. Cảm giác lạ lẫm bao trùm lấy cả hai người.
Bầu không khí trong căn phòng yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc như đếm ngược sự chịu đựng của cả hai người. Ling ngồi đối diện Orm, dáng vẻ điềm tĩnh đến lạnh lùng, ánh sáng mờ nhạt từ đèn phòng khám hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật nét nghiêm nghị.
Orm ngồi đó, im lặng và cứng nhắc. Gương mặt cô tái nhợt, đôi mắt thâm quầng không thể che giấu sự mệt mỏi. Dẫu vậy, cô vẫn cố gắng giữ một vẻ ngoài kiên cường, như thể không muốn để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt Ling.
Ling bắt đầu kiểm tra các chỉ số trên màn hình, các con số hiện lên không ngừng báo động về tình trạng sức khỏe của Orm. Nhưng thay vì lo lắng, ánh mắt cô lại trở nên trống rỗng, như thể đang tự dựng lên một bức tường vô hình giữa hai người.
Rồi bất chợt, không báo trước, câu hỏi buột ra từ môi cô:
"Ratee không chăm sóc cho cô sao? Để bản thân suy yếu đến vậy, muốn hưởng thọ sớm à."
Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng mang theo trọng lượng nặng nề đến nghẹt thở. Nó như một mũi tên xuyên thẳng vào trái tim Orm. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to nhìn Ling, như thể không tin những lời đó lại từ chính người phụ nữ mà cô yêu thương nhất.
Cảm xúc của Orm lộ rõ trong khoảnh khắc ấy. Đôi mắt cô thoáng xao động, tựa như những con sóng ngầm đang dậy sóng trong lòng, nhưng chỉ trong giây lát, cô cố lấy lại vẻ bình tĩnh. "Ratee? Tại sao cậu ấy phải chăm sóc cho em." Giọng Orm vang lên, cố gắng giữ sự tự nhiên, nhưng sự căng thẳng trong từng chữ lại không cách nào giấu được.
Ling không nhìn cô, chỉ lặng lẽ ghi chép vào hồ sơ. Nhưng khi giọng cô cất lên, nó mang theo một sức nặng không ngờ tới:
"Cậu ấy... không phải là người yêu của cô sao?"
Orm khựng lại. Lồng ngực cô như bị siết chặt, hơi thở trở nên khó nhọc. Câu hỏi của Ling như một nhát dao sắc bén, cắt sâu vào tâm trí cô, khơi gợi những cảm xúc phức tạp mà cô đã cố gắng chôn giấu.
"Ratee chỉ là bạn của em." Orm trả lời, giọng nhẹ nhưng chắc chắn, như thể đang tự nhắc nhở chính mình điều đó.
Ling vẫn không ngẩng đầu, bàn tay cô đều đặn lật từng trang hồ sơ. Nhưng lời tiếp theo của cô lại lạnh lẽo đến mức khiến trái tim Orm như đóng băng:
"Vậy sao? Tôi thấy em khá hạnh phúc và mãn nguyện với Ratee."
Orm cứng đờ. Cô nhìn Ling, cảm nhận rõ sự lạnh nhạt trong giọng nói và thái độ của cô ấy. Ánh mắt Ling không hề nhìn cô, như thể Orm chỉ là một người xa lạ ngồi trước mặt. Trái tim Orm đau nhói. Cô biết, đó không chỉ là câu hỏi, mà còn là một lời buộc tội kín đáo.
"Em không hạnh phúc," Orm muốn hét lên, nhưng lời nói đó nghẹn lại nơi cổ họng. Cô không biết phải làm sao để giải thích. Cô muốn nói với Ling rằng không có ai trên thế giới này quan trọng hơn cô ấy. Nhưng tất cả những gì cô có thể thốt ra chỉ là:
"Ling, hãy tin em... Em và Ratee..."
Ling ngắt lời, giọng nói sắc lạnh cắt ngang từng lời bối rối của Orm:
"Không, tôi không muốn nghe nữa."
Orm sững người. Lòng tự tôn vốn đã rạn nứt của cô giờ đây hoàn toàn sụp đổ. Mỗi đêm, Orm đều đối mặt với những giấc mơ đầy nước mắt, hình ảnh Ling quay lưng bước đi ám ảnh cô không dứt. Sức khỏe của cô suy nhược nghiêm trọng, nhưng cô không quan tâm. Cô nghĩ, nếu mình kiệt quệ, ít nhất cô cũng không phải cảm nhận nỗi đau này quá rõ ràng.
Ling vẫn tập trung vào hồ sơ, như thể không nhận ra sự khổ sở hiện rõ trên khuôn mặt Orm. Một sự im lặng dài bao trùm căn phòng, không khí giữa họ ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Cuối cùng, Orm không chịu nổi nữa. Cô đứng dậy, nhưng đôi chân run rẩy suýt khiến cô ngã khuỵu. Cố nén nước mắt, Orm buông ra một câu cuối cùng, giọng khàn đặc:
"Ling... em xin lỗi. Em chỉ muốn chị biết rằng, em chưa bao giờ ngừng yêu chị, dù chỉ một giây."
Ling vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay đang ghi chép đã dừng lại. Chỉ có cô mới biết rằng, trái tim chị lúc này đang run rẩy không thua kém gì Orm.
Orm như nghẹn lại. Lời nói của Ling sắc bén và dứt khoát, không để lại một chút cơ hội nào.
"Em đã quyết định, và tôi cũng vậy. Chúng ta kết thúc rồi." Ling nói, giọng trầm xuống, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn Orm, như thể việc này chỉ là một thủ tục cần hoàn thành.
Orm đứng đó, lặng người. Trái tim cô nặng trĩu, nhưng chẳng thể phản kháng hay biện minh. Cô hiểu rằng Ling đã không còn tin cô nữa, và có lẽ chính cô cũng chẳng còn quyền đòi hỏi gì từ Ling.
Không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ còn tiếng lật giấy hồ sơ của Ling và hơi thở đứt quãng của Orm.
Orm cắn chặt môi, cố gắng gom hết can đảm để phá tan bức tường lạnh lẽo giữa hai người. "Ling, em xin lỗi nếu những gì xảy ra đã khiến chị tổn thương. Nhưng em cần chị hiểu... em và Ratee thật sự không có gì cả."
Ling ngừng ghi chép, ngước lên nhìn Orm. Đôi mắt cô trống rỗng, không còn chút ấm áp nào của ngày xưa. "Không có gì cả?" Ling nhắc lại, giọng khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát. "Vậy tại sao chị lại là người cuối cùng biết về điều đó"
Orm cảm thấy từng lời nói của Ling như từng nhát dao đâm thẳng vào tim mình. "Em không nói... không phải vì muốn giấu. Em chỉ nghĩ chuyện đó không quan trọng, và em không muốn làm chị phiền lòng."
Ling bật cười nhẹ, nhưng ánh mắt đầy cay đắng. "Không quan trọng? Để chị nghĩ xem, là không quan trọng hay là em nghĩ chị không xứng đáng biết?"
"Không phải như vậy!" Orm bước lên, giọng nói run rẩy, cố gắng phá vỡ lớp băng giá giữa họ. "Ling, chị phải tin em. Em không hề có ý lừa dối hay làm tổn thương chị. Em chỉ... chỉ muốn giữ gìn mọi thứ tốt đẹp giữa chúng ta."
Ling nhìn Orm, đôi mắt cô thoáng hiện lên sự đau đớn pha lẫn tức giận. "Giữ gìn mọi thứ? Hay là giữ chị ở một góc nhỏ trong cuộc đời em, chỉ để em có thể tiếp tục sống thoải mái như ý muốn của em, em có nghĩ đến chị không Orm?"
"Em yêu chị, Ling. Em luôn yêu chị." Orm gần như van xin, nhưng lời nói của cô chỉ khiến Ling thêm tổn thương.
Ling quay mặt đi, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân. "Nếu yêu chị, em đã không để mọi thứ đến mức này." Giọng cô nhỏ nhưng kiên quyết, như chấm dứt mọi hy vọng mà Orm có thể bám víu.
Orm cảm nhận rõ ràng sự sụp đổ trong ánh mắt của Ling. Cô cố gắng nói thêm điều gì đó, nhưng Ling đã quay lại với tập hồ sơ trên bàn, như thể mọi lời giải thích đều không còn ý nghĩa.
"Chúng ta dừng lại ở đây. Em có thể đi." Ling nói, giọng cô không hề dao động.
Orm đứng đó, đau đớn nhìn người con gái mà mình yêu. Cuối cùng, cô lặng lẽ quay lưng bước đi, nước mắt trào ra không cách nào kìm nén.
Cánh cửa phòng khép lại sau lưng Orm, nhưng Ling không nhìn lên. Bàn tay cô siết chặt cây bút, đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết không rơi lệ. Cô biết mình cần giữ vững lý trí, dù trái tim đang vỡ vụn thành từng mảnh.
Những ngày tháng sau đó, cả Ling và Orm đều chìm trong nỗi đau riêng.
Ling cố gắng vùi mình vào công việc để quên đi nỗi đau. Cô nhận thêm nhiều ca trực, lao vào phòng mổ suốt cả ngày lẫn đêm. Các đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt lo lắng, nhưng không ai dám hỏi. Sự lạnh lùng trong cô giờ đây càng trở nên sắc bén hơn, như một lớp vỏ bọc để che giấu trái tim đang tan nát.
Mỗi khi trở về nhà, Ling đối diện với căn phòng trống trải, chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc. Có những đêm cô ngồi nhìn điện thoại, ngón tay run rẩy định nhấn gọi cho Orm, nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Cô không biết phải nói gì, không biết bắt đầu từ đâu, vì vết thương trong lòng cô vẫn còn quá sâu.
Cô thường ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc, mắt dán vào chiếc bức ảnh cũ của cả hai mà cô chưa nỡ cất đi. Trong đó, Orm đang cười rạng rỡ, còn Ling thì lặng lẽ nhìn Orm với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Nhưng giờ đây, ánh mắt ấy chỉ còn là ký ức, một ký ức mà Ling tự ép mình phải lãng quên.
Orm cũng không khá hơn. Sau buổi gặp Ling tại bệnh viện, cô quay về căn hộ mà cảm giác trống trải như đang bóp nghẹt mình. Mọi thứ trong nhà đều gợi nhớ đến Ling: chiếc áo khoác Ling từng để quên, mùi hương nước hoa thoang thoảng còn vương trên ghế sofa, hay thậm chí là những cuốn sách Ling để lại trên giá.
Orm lao vào công việc để khỏa lấp nỗi cô đơn, nhưng ánh mắt cô mất đi sự vui vẻ thường ngày. Cô tránh mặt mọi người, kể cả Jin, người duy nhất luôn cố gắng động viên cô.
Ban đêm, Orm thường mơ thấy Ling. Trong những giấc mơ ấy, Ling vẫn dịu dàng như xưa, vẫn nắm tay cô, vẫn gọi tên cô với giọng nói ấm áp. Nhưng khi tỉnh dậy, chỉ còn nước mắt lăn dài trên má.
Có những lần họ tình cờ nhìn thấy nhau từ xa, trong các sự kiện hay những nơi quen thuộc mà cả hai từng đến. Ling luôn tỏ ra lạnh lùng, như thể Orm chỉ là một người xa lạ. Nhưng Orm biết rằng, trong ánh mắt Ling vẫn còn nỗi đau giấu kín.
Orm từng thử gửi tin nhắn, chỉ là một lời hỏi thăm đơn giản, nhưng không bao giờ nhận được hồi đáp. Mỗi lần nhìn thấy dòng chữ "Đã xem", tim cô lại như bị ai bóp nghẹt.
Ngày tháng trôi qua, nhưng vết thương vẫn chưa lành. Ling ngày càng đóng kín cảm xúc hơn, còn Orm thì mỏi mệt với sự dằn vặt của mình. Cả hai đều biết rằng tình yêu vẫn còn đó, nhưng nỗi đau và sự tổn thương đã trở thành rào cản khiến họ không thể đến gần nhau như trước.
---
Hội trường rực rỡ ánh đèn, hàng nghìn người hâm mộ tụ tập, cùng hò reo khi nhóm C3 xuất hiện trên sân khấu. Orm bước ra từ phía sau cánh gà, trên người là một chiếc váy dài màu bạc ánh kim, ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường nét hoàn hảo. Mái tóc màu nâu trà sữa uốn nhẹ buông xõa, mỗi bước chân đều như mang theo ánh sáng, làm mọi người không thể rời mắt.
Trong đám đông, ánh mắt của Ling chợt dừng lại. Cô không thể không nhìn Orm, trái tim đập nhanh hơn từng nhịp. Dù cố gắng kiềm chế, ánh mắt của cô vẫn phản bội cảm xúc, như một dòng suối chảy xiết không thể ngăn lại.
Orm đứng trên sân khấu, nở nụ cười rạng rỡ với người hâm mộ, nhưng chỉ cần một ánh mắt của Ling cũng đủ để khiến nụ cười ấy thoáng chốc trở nên gượng gạo. Dù đứng giữa hàng nghìn người, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Ling, như một ngọn lửa âm ỉ mà cô không bao giờ dập tắt được.
Tasha khoác tay Ling đầy thân mật, nở một nụ cười đắc thắng. "Orm đúng là đẹp thật," Tasha thản nhiên nói, giọng mang theo sự chế giễu. "Nhưng đáng tiếc, người ở bên cạnh chị lại là em."
Ling cau mày, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi Tasha. "Đừng nói những lời vô nghĩa nữa."
Nhưng Tasha chẳng hề để ý, thậm chí còn cố tình lớn tiếng hơn khi Orm đi ngang qua. "Chị đừng lo, em sẽ là một người bạn đời tốt với chị hơn bất cứ ai."
Orm đứng sững lại, đôi mắt vốn đang cố gắng che giấu cảm xúc bỗng chốc trở nên u ám. Cô bước tới, ánh mắt như hai lưỡi dao nhìn thẳng vào Tasha, giọng nói lạnh lùng: "Nếu cô thực sự yêu Ling, thì hãy để cô ấy tự lên tiếng, đừng nhân danh người khác để nói ra những điều mà cô ấy không chắc."
Ling ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Orm. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói lại nghẹn lại nơi cuống họng.
"Orm, đừng gây chuyện." Ling lên tiếng, giọng cô khàn khàn, chứa đựng sự khó chịu nhưng cũng xen lẫn nỗi đau không thể nói thành lời.
Orm cười nhạt, ánh mắt chua xót nhìn Ling. "Vậy chị nói đi, có thật sự là chị cảm thấy vui không Ling?"
Ling không trả lời, chỉ lặng lẽ quay mặt đi. Cô biết rằng, dù có nói gì, cũng không thể che giấu sự thật trong lòng mình.
Tasha cười lạnh, cố tình khoác tay Ling lần nữa. "Đủ rồi, Orm. Hạnh phúc của Ling là ở bên tôi, cô không cần xen vào."
Orm hít một hơi thật sâu, quay người bỏ đi. Nhưng đôi vai cô run lên, chứng tỏ cảm xúc đang bị đè nén đến cực hạn.
Tối hôm đó, Ling nhận được một tin nhắn từ Orm. Chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng như hàng ngàn mũi dao xuyên thẳng vào trái tim cô:
"Chị có thực sự hạnh phúc không? Nếu có, thì cho em xin lỗi vì đã làm phiền cả hai."
Ling cầm điện thoại trên tay, đọc đi đọc lại tin nhắn ấy. Cô muốn trả lời, muốn nói rằng cô không hề hạnh phúc, nhưng bàn tay lại không thể chạm vào bàn phím. Cô biết rằng mình đã lựa chọn con đường này, nhưng tại sao mọi thứ lại khó khăn đến vậy?
Cả đêm, Ling không thể ngủ được. Cô nằm trên giường, đôi mắt mở to nhìn trần nhà. Hình ảnh của Orm hiện lên rõ ràng trong tâm trí, từ nụ cười rạng rỡ trên sân khấu, đến ánh mắt đầy tổn thương khi nhìn cô.
Nỗi đau bị chôn giấu bao lâu nay như một dòng nước lũ tràn ra, nhấn chìm toàn bộ lý trí của Ling. Cô biết rằng, trái tim mình chưa bao giờ quên Orm, nhưng cũng không dám đối diện với sự thật ấy.
Trên chiếc điện thoại đặt bên cạnh, tin nhắn của Orm vẫn hiện lên, như một lời nhắc nhở không thể nào quên. Ling nhắm mắt lại, nước mắt khẽ lăn dài trên má, nhưng cô không lau đi. Bởi vì cô biết, đó là thứ duy nhất còn sót lại để chứng minh rằng cô vẫn còn cảm giác.
Ling nhìn chằm chằm vào màn hình, từng chữ như khắc sâu vào trái tim. Cô muốn lờ đi, muốn gạt bỏ tất cả, nhưng không thể. Những ngón tay run rẩy di chuyển trên bàn phím, cuối cùng gửi đi một tin nhắn ngắn gọn:
"Gặp em ở căn hộ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro