Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


Từ khi Trần Mỹ Linh nắm quyền kiểm soát, Trần thị Châu Báu mỗi năm đều tung ra các bộ sưu tập trang sức làm chao đảo giới mộ điệu. Không thuê người mẫu nổi tiếng, Trần Mỹ Linh tự mình xuất hiện, biến bản thân thành biểu tượng sống của thương hiệu.

Ban đầu chỉ vì thiếu kinh phí, nhưng sự xuất hiện của Trần Mỹ Linh nhanh chóng trở thành dấu ấn độc đáo. Trên tòa nhà lớn của Trần thị, bức poster khổng lồ nổi bật hình ảnh Trần Mỹ Linh trong chiếc váy đuôi cá mạ vàng, lấp lánh trang sức từ bộ sưu tập "Hoàng Toản Hệ Liệt." Nàng toát lên vẻ đẹp sang trọng, kiêu sa nhưng vẫn quyến rũ đến mê hoặc.

Bức poster ấy luôn được chăm chút cẩn thận, không một hạt bụi nào bám. Ban đêm, ánh đèn chiếu sáng khiến hình ảnh thêm phần lung linh, trở thành tâm điểm chú ý giữa cả khu vực.

Nhưng đêm nay trời đổ mưa tầm tã. Gió rít từng hồi, nước mưa ào ạt quất vào bức poster như muốn xóa nhòa tất cả. Khung thép rung lên bần bật trước sức mạnh của thiên nhiên. Sau cả đêm chống chọi, một góc poster cuối cùng cũng sập xuống, để lộ hình ảnh nữ thần sắc lạnh nay lại phảng phất nét yếu đuối mong manh trong làn nước.

"Poster đó hỏng rồi, cũng tốt, khỏi cần sửa. Chúng ta sẽ làm cái mới." Trần Khải nhếch môi cười, nói với em gái Trần Mỹ Lam khi xe lướt qua trụ sở chính của Trần thị: "Chờ anh đạt được mục tiêu, poster tiếp theo sẽ là của em. Chiếc váy đẹp nhất, món trang sức quý nhất, tất cả sẽ thuộc về em."

Trong khi đó, Trần Mỹ Linh vẫn bị giam trong phòng cách ly, nồng độ tin tức tố trong không khí chưa hề giảm xuống. Các paparazzi hàng đầu Cảng Thành đã trực chờ bên ngoài khách sạn, sẵn sàng phát trực tiếp bất kỳ diễn biến nào.

Đội ngũ của Trần Mỹ Linh như rơi vào cơn hỗn loạn khi không thể liên lạc được với cô. Trở thành gương mặt đại diện đồng nghĩa với việc phải chịu mọi ánh mắt dò xét và sức ép khủng khiếp của dư luận.

Trần Khải khẽ thở phào nhẹ nhõm khi không còn Trần Mỹ Linh trong công ty. Thiếu cô, mọi việc bỗng trở nên thuận lợi hơn hẳn.

Trần Mỹ Lam trông có vẻ mệt mỏi, buổi tiệc sinh nhật vừa qua đã bào mòn sức lực của cô. Tuyến thể bị tạm thời đánh dấu khiến cơ thể không hoàn toàn dễ chịu như cô nghĩ. Trần Mỹ Lam chỉ muốn nghỉ ngơi vài ngày, nhưng Trần Khải lại nói phải tổ chức đại hội cổ đông, mà cô dù sao cũng là một cổ đông nhỏ, có quyền biểu quyết, nên bị kéo đi.

Nghe lời Trần Khải nói, ánh mắt Trần Mỹ Lam lướt qua bức poster đổ sập, môi khẽ mím lại. Đó luôn là khoảnh khắc cô vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị với Trần Mỹ Linh. Nếu có thể hoán đổi vị trí, mọi thứ hẳn đã tốt đẹp hơn.

Khi Trần Mỹ Lam theo chân Trần Khải bước vào trụ sở chính của Trần thị, cách đó khoảng mười mấy cây số, trong căn phòng cách ly của khách sạn Tây Đốn, Quảng Linh Linh theo đồng hồ sinh học thường ngày tỉnh giấc vào lúc khoảng 6 giờ sáng.

Cảm giác toàn thân thoải mái lạ thường như vừa ngâm mình trong suối nước nóng giữa mùa đông, từng lỗ chân lông đều thư giãn. Mọi phiền muộn tan biến, linh hồn như một đứa trẻ vô tư bị gió cuốn bay lượn khắp nơi.

"A..."

Một âm thanh nhẹ nhàng, kéo dài vang lên bên tai Quảng Linh Linh, phá vỡ không gian tĩnh lặng. Phần eo cô đột nhiên cảm nhận được một bàn tay lạnh khẽ chạm vào. Bàn tay ấy không hài lòng với vị trí ban đầu nên nắm chặt hơn, một cơ thể mềm mại áp sát vào cô. Mái tóc dài vương trên vai làm cô ngứa ngáy, còn mùi hương hoa hồng hòa quyện với cam quýt và chút ngọt ngào tựa sữa thoang thoảng khiến mũi cô bị mê hoặc.

Hương thơm này đậm đà hơn cả loại cà phê Geisha đắt đỏ mà Quảng Linh Linh từng thưởng thức, khơi gợi những xúc cảm khó tả.

Trong khoảnh khắc, trí óc Quảng Linh Linh như nổ tung, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Ý thức cô chao đảo vài giây trước khi choàng tỉnh. Cảm giác nóng bỏng từ cơ thể người bên cạnh khiến cô như cầm phải cục than hồng, vội vã buông tay rồi lùi nhanh về phía sau đến khi chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Duy trì khoảng cách an toàn, Quảng Linh Linh vẫn thấy bối rối và luống cuống hơn bao giờ hết. Trước mắt cô là một người phụ nữ cuộn mình trong chăn, mái tóc dài che khuất khuôn mặt. Cơ thể trắng ngần với những dấu vết đỏ ửng lộ ra, làn da mịn màng mềm mại như một bức tranh kiệt tác sống động khiến tim cô đập loạn nhịp.

Quảng Linh Linh hoảng loạn tìm kiếm thứ gì đó để che chắn cho người phụ nữ trước mặt. Trong đầu cô, hàng loạt ý nghĩ rối bời ùa tới: 

"Sao có thể xảy ra chuyện như vậy?" 

"Hay là đi tự thú với cảnh sát?" 

"Ngồi tù thì bà nội sẽ đau lòng lắm..." 

"Không lẽ phải trốn chui trốn nhủi sao?"

Tâm trí Quảng Linh Linh như bị đẩy vào một mớ hỗn độn, nơi những ý nghĩ xung đột nhau ầm ĩ như một bầy gà náo loạn. Cô chưa bao giờ trải qua cảm xúc mãnh liệt đến vậy, tâm trí thường ngày bình lặng nay chao đảo dữ dội.

Trong hoảng loạn, cô thậm chí không nghĩ mình có thể là nạn nhân. Mọi hình ảnh hiện lên trong đầu cô đều là cảnh bản thân giống như kẻ săn mồi, bắt nạt Omega yếu đuối trước mặt. Bằng chứng rõ ràng nhất chính là những dấu hôn đỏ trên làn da trắng nõn của Omega.

Quảng Linh Linh đã nghĩ đến cảnh phải sống sau song sắt, tương lai u ám bao phủ lấy cô. Cô dùng tấm chăn mỏng che chắn cơ thể người phụ nữ, khi nàng từ từ tỉnh dậy. Mái tóc dài che một bên mặt, nhưng phần còn lại lộ ra gương mặt tuyệt mỹ, khiến Quảng Linh Linh như nghẹt thở.

"Răng rắc."

Quảng Linh Linh dường như nghe thấy âm thanh tâm hồn mình tan vỡ.

Trước mặt cô, chính là... Trần Mỹ Linh!

Người phụ nữ đáng sợ ấy!

"Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng!"

Những tiếng hét thầm trong đầu cô vang lên như tiếng gà hoảng loạn.

Quảng Linh Linh nhớ lời Trần Mỹ Lam từng kể: có một Alpha từng vô lễ với Trần Mỹ Linh, và không lâu sau, kẻ đó bị bẻ gãy tay rồi trói đá dìm xuống biển.

Vấn đề bây giờ không còn là ngồi tù hay không, mà là liệu cô có giữ nổi mạng sống không.

Cô đã chạm vào Trần Mỹ Linh, không chỉ bằng tay, mà còn bằng miệng... cả chân nữa... Dường như không có chỗ nào trên người Trần Mỹ Linh mà cô chưa vô tình đụng đến.

Quảng Linh Linh tưởng tượng cảnh mình bị cắt thành tám mảnh và ném xuống biển, mặt cô tái nhợt như tro tàn.

"Tại sao mình lại bốc đồng uống thứ thuốc đó? Tại sao không đến bệnh viện đúng lúc? Tại sao..."

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh, gương mặt vẫn còn hơi khó chịu vì vừa tỉnh giấc, ánh mắt đầy uy nghiêm khiến Quảng Linh Linh nghẹt thở thêm lần nữa.

Dựa vào thời gian, nàng chỉ ngủ được khoảng một tiếng, lúc này vô cùng mệt mỏi, đôi mắt cũng khó mà mở ra được.

Nhìn thấy Quảng Linh Linh với vẻ mặt ngơ ngác, như thể vừa chứng kiến động đất, Trần Mỹ Linh cảm thấy tâm trạng có phần dịu lại. Dù ban đầu là nàng chủ động, nhưng quyền chủ động chẳng mấy chốc lại rơi vào tay người trước mặt.

Trong suốt quá trình, Trần Mỹ Linh vẫn luôn rất tỉnh táo, nhưng Quảng Linh Linh thì khác. Cô ấy dường như chỉ vừa mới nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, với vẻ mặt trắng bệch đầy hoảng loạn.

Trần Mỹ Linh không khỏi cười thầm. Cái người Alpha trước mặt này thoạt nhìn thật đáng thương và hiền lành, nhưng bản năng Alpha lại hung mãnh như một con thú hoang dã, hoàn toàn không biết tiết chế.

Nhớ lại những gì vừa diễn ra, cơ thể nàng vẫn còn ê ẩm, nhưng so với những ngày bị hành hạ bởi kỳ phát tình, tình trạng hiện giờ đã khá hơn nhiều.

Trong khi đó, Quảng Linh Linh như chợt tỉnh ngộ, đột ngột đứng bật dậy, cúi gập người một góc 90 độ, giọng run run nói: "Chị, thật sự xin lỗi!"

Giọng cô rung lên vì căng thẳng. Quảng Linh Linh cảm thấy lần này mình chết chắc rồi. Nhưng nghĩ đến tuổi đời còn trẻ, cô không khỏi thấy tiếc cho số phận mình. Nếu thật sự phải chết, bà nội chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Bất kể ra sao, chỉ cần Trần Mỹ Linh tha cho mạng sống của mình, cô nguyện làm bất cứ điều gì.

Trần Mỹ Linh nghe tiếng Quảng Linh Linh, bất giác nhớ lại những lần gặp trước. Mỗi khi Quảng Linh Linh miễn cưỡng chào hỏi, cô đều mang vẻ căng thẳng như một học sinh nhỏ đứng trước giáo viên nghiêm khắc.

Khi Trần Mỹ Lam giới thiệu họ, Quảng Linh Linh luôn lễ phép gọi nàng là "chị" bằng giọng nói vừa kính cẩn vừa sợ sệt. Nhưng lần này, nỗi sợ ấy còn rõ ràng hơn nhiều.

Sau lưng Quảng Linh Linh, bả vai run rẩy như thể đang muốn mọc ra đôi cánh để bay đi. Cô vẫn còn chưa kịp mặc quần áo.

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh, ánh mắt lướt từ chân lên đến đầu, dừng lại nơi sống lưng thẳng tắp. Alpha trẻ tuổi sở hữu đôi chân thon dài, mạnh mẽ, vòng eo săn chắc và cánh tay đủ sức nâng bổng nàng.

Quan trọng nhất là, tin tức tố của Quảng Linh Linh hợp với nàng một cách hoàn hảo. So với các loại thuốc an thần hay chất ức chế đắt đỏ mà Trần Mỹ Linh từng dùng, hương thơm này còn vượt xa.

Đã nếm trải điều tốt nhất, Trần Mỹ Linh không còn muốn quay lại những giải pháp tạm bợ kia. Nàng cảm thấy như số phận đã sắp đặt Quảng Linh Linh dành riêng cho mình.

"Chị, em không biết sao mọi chuyện lại ra thế này. Dù có làm gì cũng không thể bù đắp tổn thương đã gây ra cho chị. Em sẽ tự thú với cảnh sát. Chỉ cần chị tha cho em một mạng, em nguyện làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi!"

Quảng Linh Linh cúi người 90 độ, giọng run run như muốn khóc. Trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc, sợ rằng tuổi trẻ của mình sẽ phải chôn vùi sau song sắt.

Trần Mỹ Linh nhướng mày, ngạc nhiên trước lời nói ấy. Ai bảo nàng muốn lấy mạng Quảng Linh Linh? Biết mình gặp nguy hiểm, còn thành khẩn nhận tội như vậy?

"Trước hết, tìm quần áo mặc vào đi." Trần Mỹ Linh lạnh lùng ra lệnh, giọng khàn đặc như vừa thức dậy.

Nghe nhắc, Quảng Linh Linh mới nhận ra cả hai đều đang trần trụi. Cô nhớ lại mình vừa cúi người, để lộ cả phần lưng trần mà đỏ mặt xấu hổ. Cô lập tức cúi xuống nhặt quần áo.

Nhưng mọi thứ đều rách nát. Váy và nội y của Trần Mỹ Linh đã bị xé toạc, tất chân cũng thủng vài chỗ. Quảng Linh Linh ngượng ngùng đưa bộ đồ dự phòng sạch sẽ của mình cho Trần Mỹ Linh.

"Thật xin lỗi... Quần áo chị bị rách rồi. Đây là đồ sạch của em, chị mặc tạm nhé."

Trần Mỹ Linh nhận lấy mà không nói gì thêm. Quần áo Quảng Linh Linh không có mùi tin tức tố, chỉ phảng phất hương thơm dịu nhẹ của nắng sớm. Cô khoác bộ đồ lên người, dù tay áo và ống quần hơi dài, còn phần ngực thì ôm chặt.

Trong khi Trần Mỹ Linh mặc đồ, Quảng Linh Linh đã nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên sàn. Thấy chiếc đồng hồ quen thuộc nằm lẫn trong đống quần áo, Trần Mỹ Linh lên tiếng:

"Phiền em đưa giúp tôi chiếc đồng hồ đó."

Chiếc đồng hồ vốn dĩ được cài chế độ điện giật để phòng thân, nhưng Trần Mỹ Linh đã tắt chế độ ấy vào đêm qua. Nàng nhớ rõ lúc đó Quảng Linh Linh muốn ôm lấy mình, ngay cả cổ tay cũng không buông tha, khiến đồng hồ bị ném sang một bên.

Không biết nó có còn dùng được không.

Nghe lời dặn của Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh lập tức nhặt chiếc đồng hồ và đưa cho nàng, đồng thời còn mang đến một chai nước từ phòng cách ly.

Thấy Quảng Linh Linh cẩn thận vặn nắp chai nước rồi đưa đến tay mình, Trần Mỹ Linh khẽ chạm vào ngón tay ấm áp của cô, lòng có chút dịu lại.

"Cũng khá tinh ý đấy." Trần Mỹ Linh thầm nghĩ.

Không khách sáo, nàng uống một ngụm nước, làm dịu cổ họng khàn đặc của mình. Sau đó, nàng mở đồng hồ lên, nhanh chóng thao tác để liên lạc người khẩn cấp qua điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro