Chương 18
Lúc Trần Mỹ Linh tỉnh lại, đã hơn 8 giờ.
Đêm nay giấc ngủ của nàng so ngày thường tốt một chút, thân thể được nghỉ ngơi đủ trạng thái này thật lâu không có trải qua. Nàng say rượu nhưng không có đau đầu, dạ dày cũng không đau, đúng là khó có được một lần. Chỉ là, tuyến thể bị vắng vẻ, biểu đạt sự bất mãn.
Trong không khí ngày hôm qua còn loáng thoáng tin tức tố Alpha lúc này một chút cũng không còn.
Trần Mỹ Linh lấy tay đụng vào tuyến thể, ngón nàng tay lạnh lẽo, tuyến thể lại nóng muốn phỏng. Nàng biết dịch cảm kỳ của nàng còn chưa có qua đi.
Lần trước ở phòng cách ly chỉ là đánh dấu tạm thời đem dịch cảm kỳ áp xuống, yến hội hôm qua hỗn tạp tin tức tố Alpha lại lần nữa kích thích nàng.
Trần Mỹ Linh nhớ tới chuyện tối hôm qua, tin tức tố của tiểu Alpha đối với nàng xác thực có tác dụng.
Rất quy củ, rất ngoan, đủ tư cách làm trợ lý sinh hoạt cá nhân. Lúc trước nàng kêu Quảng Linh Linh làm trợ lý, là cái cớ gấp gáp tìm đại.
Chuyện tin tức tố Quảng Linh Linh đối với nàng tác dụng, nàng cũng sẽ không nói cho cô biết. Tối hôm qua có vẻ đã vượt qua phạm trù trợ lý sinh hoạt cá nhân. Chắc cô lại bị dọa sợ xanh mặt rồi.
Hiện giờ nếu không muốn dùng thuốc ức chế, muốn Quảng Linh Linh lâm thời đánh dấu nàng phải tìm cái cớ gì đây?
Alpha vừa ngoan vừa nhát gan, điểm mấu chốt của cô là cái gì? Khi ý nghĩ này toát ra, Trần Mỹ Linh không khỏi nhíu mày. Quảng Linh Linh không phải đối thủ cạnh tranh, chỉ là một sinh viên tuổi trẻ đơn thuần, phong cách ác liệt ở trên thương trường, vẫn không nên áp dụng lên cô.
Trần Mỹ Linh không nghĩ nhiều nữa, đứng dậy rửa mặt.
Đi ra ngoài, Trần Mỹ Linh cầm di động muốn gửi tin nhắn cho Quảng Linh Linh, muốn kêu cô tới làm bữa sáng, lại thấy được tin nhắn của cô.
【 Chị, bữa sáng em đã làm xong, buổi trưa em tới thu dọn. 】
Trần Mỹ Linh nhíu mày, không nghĩ Quảng Linh Linh đã làm xong bữa sáng.
Nàng đi phòng ăn, mở lồng giữ ấm trên bàn ra, bên trong có một chén cháo gạo kê, hai cái bánh trứng, còn có hai dĩa nhỏ, một dĩa dưa leo xào, một dĩa là lòng đỏ trứng muối. Nàng ngồi xuống từ từ ăn sáng, đồ ăn vẫn như cũ rất ngon miệng, bất quá sắc mặt không tốt lắm.
Có lẽ Quảng Linh Linh đối với nàng sợ hãi tránh còn không kịp, suy nghĩ biện pháp trốn nàng.
Ăn sáng xong, Trần Mỹ Linh như ngày thường đi làm trong trạng thái không thoải mái.
Công ty một đống chuyện, làm nàng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Giữa trưa họp xong nàng cảm thấy đói bụng, vừa lúc nhận được tin nhắn Quảng Linh Linh nhắn tới.
【 Chị, cơm trưa đã làm xong, buổi chiều em tới thu dọn. 】
Không đợi nàng gửi tin nhắn triệu hồi, Quảng Linh Linh chủ động xuất kích, hoàn mỹ tránh đi thời gian nàng trở về, nàng trầm mặt ấn ấn di động, không có trả lời tin nhắn.
Buổi chiều Quảng Linh Linh tới đem phòng bếp thu dọn rồi làm bữa tối cho Trần Mỹ Linh.
Tối hôm qua Quảng Linh Linh suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc nghĩ ra biện pháp này.
Lợi dụng hai ngày ở chung với Trần Mỹ Linh, cô biết được quy luật làm việc và nghỉ ngơi của nàng, muốn tránh đi thời gian gặp nàng ở Duy Cảng Uyển, làm trợ lý u linh, như vậy có thể hoàn thành yêu cầu, cũng có thể giảm bớt khả năng phạm sai lầm, giữ được mạng nhỏ.
Phương án hoàn hảo.
Quảng Linh Linh trở lại phòng trọ, Cố Hiệp Hiệp đang trang điểm.
"Tiểu Quảng, hôm nay bảo đảm không cần tăng ca đúng không?" Cố Hiệp Hiệp cùng Quảng Linh Linh nói.
"Chắc là không cần tăng ca." Quảng Linh Linh nói, buổi sáng cùng buổi trưa Trần Mỹ Linh cũng chưa trả lời, cơm cũng đã ăn, phương thức này, hẳn là có thể sử dụng.
"Thật tốt quá. Tiểu Quảng, cậu có muốn trang điểm không?" Cố Hiệp Hiệp hướng Quảng Linh Linh vẫy vẫy tay nói.
"Không cần, mình không quen." Quảng Linh Linh xua tay cự tuyệt.
"Ai, da cậu tốt, ngũ quan cũng tốt, muốn mình trang điểm mình cũng không biết làm thế nào cho đẹp hơn." Cố Hiệp Hiệp cười cười nói.
Quảng Linh Linh ngày thường chỉ dùng sữa rửa mặt, cái khác đều không dùng. Trước kia Trần Mỹ Lam cũng muốn trang điểm cho cô, nhưng tay nghề có hạn, không bằng để mặt mộc. Cô cũng không có thói quen trang điểm, vẫn luôn để mặt mộc nhưng không ảnh hưởng giá trị nhan sắc của cô.
Chờ Cố Hiệp Hiệp trang điểm xong, hai người cùng nhau đi, lúc gần đi mỗi người soạn ra một cái túi.
Buổi chiều Quảng Linh Linh đi học, đem trái cây tặng bạn học, cùng giáo viên, còn dư lại một ít.
Đúng lúc tối nay cùng Cố Hiệp Hiệp tham gia liên hoan, có Omega Cố Hiệp Hiệp thích, vậy đem trái cây còn lại, chia cho mọi người trong liên hoan.
Cố Hiệp Hiệp đã ăn qua trái cây quê nhà Quảng Linh Linh trồng, hương vị rất ngon, nếu bán ở siêu thị, tuyệt đối không rẻ. Bất quá bởi vì không có dán tên, đóng gói cũng tùy ý, nhìn sơ qua có vẻ không thu hút. Lấy cho bạn học, cũng không tệ lắm.
Quảng Linh Linh cùng Cố Hiệp Hiệp tới nhà hàng đã hẹn trước, nhìn thấy nhà hàng Cố Hiệp Hiệp ngây dại.
"Nhà hàng cao cấp như vậy, hai người chúng ta mỗi người mang một cái túi nilon, có chút..." Cố Hiệp Hiệp tới gần Quảng Linh Linh nhỏ giọng nói.
"Không sao, nhân viên ở đây được đào tạo bài bản, sẽ không nói trước mặt." Quảng Linh Linh an ủi Cố Hiệp Hiệp một câu.
Quảng Linh Linh trên mặt cũng không có gợn sóng, giống như chỉ có ở trước mặt Trần Mỹ Linh cô mới có dáng vẻ sợ hãi, những lúc khác đều bình tĩnh ổn định.
"..." Cố Hiệp Hiệp không nói gì nữa.
Hai người mang theo túi trái cây đi vào, được nhân viên phục vụ dẫn đi qua hành lang gấp khúc, tới ăn phòng ăn.
Bên trong đã có ba bốn người, Cố Hiệp Hiệp đứng ra giới thiệu mọi người.
"Đây là Thành Nhã Phù."
"Người này, cậu hẳn là có ấn tượng, Hoắc Cẩm Miên, nhân vật phong vân của trường chúng ta, đừng nhìn nàng ôn ôn nhu nhu, công trình luyện kim chuyên nghiệp, thành tích đều đứng thứ nhất đó."
Cố Hiệp Hiệp trước đó đã nói cho Quảng Linh Linh biết Omega nàng thích tên Thành Nhã Phù. Cô ngồi bên trong gần Thành Nhã Phù, Quảng Linh Linh ngồi kế bên cô.
Hoắc Cẩm Miên là Omega đã nhờ Cố Hiệp Hiệp hẹn Quảng Linh Linh, diện mạo xinh đẹp, ôn nhu.
Hoắc Cẩm Miên từ lúc Quảng Linh Linh tiến vào liền im lặng quan sát đánh giá nhan sắc của cô. Alpha mang khí chất theo u buồn, có tâm sự, càng có sức thu hút hơn.
Sau khi Cố Hiệp Hiệp giới thiệu xong, đem túi trái cây hai người mang theo để trên bàn.
"Đây là trái cây nhà Tiểu Quảng trồng, mới thu hoạch, liền lấy tới đây chia cho mọi người, các cậu lấy về đi ăn thử, tôi mượn hoa hiến phật." Cố Hiệp Hiệp nói xong đem trái cây đưa cho mỗi người một cái túi nhỏ.
Thành Nhã Phù nhận túi trái cây lễ phép nói cảm ơn.
Hoắc Cẩm Miên cùng bạn học trái phải nhìn nhau. Đối với Quảng Linh Linh các nàng cũng có nghe qua. Không nghĩ tới thật sự là con nhà nông.
"Cảm ơn. Quà gặp mặt này tôi rất thích. Nhà cậu có đất, cậu có biết trồng cây không?" Hoắc Cẩm Miên thanh âm mềm mại cười tủm tỉm hỏi Quảng Linh Linh, ngữ điệu chân thành, thoạt nhìn thật sự rất thích túi trái cây.
"Biết một chút, nghỉ đông và nghỉ hè về nhà đều sẽ giúp đỡ." Quảng Linh Linh nói.
Những chuyện này Quảng Linh Linh trả lời thật thản nhiên.
"Có đất của mình, muốn ăn cái gì thì trồng cái đó, thật tốt." Hoắc Cẩm Miên rất có hứng thú hỏi Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh lễ phép trả lời vài câu.
Cố Hiệp Hiệp ở bên cạnh nói vài câu, nhìn Hoắc Cẩm Miên cùng Quảng Linh Linh có thể nói chuyện, nhẹ nhàng thở ra.
Omega chủ động theo đuổi Alpha, vốn rất dễ dàng, huống chi là Hoắc Cẩm Miên là Omega ưu tú. Alpha lớn lên xinh đẹp là đã có ưu thế hơn, Omega sẽ chủ động theo đuổi nhiều hơn.
Cố Hiệp Hiệp ở trong lòng cảm thán, xem các nàng trò chuyện, cũng thử tìm đề tài cùng Thành Nhã Phù nói chuyện. Mọi người đợi trong chốc lát đồ ăn liền được dọn lên, vừa ăn vừa tiếp tục nói chuyện.
"Váy của Trần Mỹ Lam hôm sinh nhật thật đẹp, nghe nói là Tống Phi Ngọc mượn cho nàng."
"Mình nghe nói Tống Phi Ngọc phải đặt trước du thuyền Victoria mười ngày. Du thuyền Victoria phải hẹn trước, không phải muốn ngày nào là có ngay được."
Khi đang trò chuyện, hai người kế bên Hoắc Cẩm Miên nhắc tới Trần Mỹ Lam.
Hoắc Cẩm Miên lặng lẽ xem phản ứng cửa Quảng Linh Linh.
Nghe nói Quảng Linh Linh hồn bay phách lạc sau khi thất tình, cảm xúc không tốt, chạy Marathon giải tỏa, trên trang web của trường liên tục nhảy lên hot search.
Hoắc Cẩm Miên muốn mượn lời hai người này nhắc nhở Quảng Linh Linh. Để cô buông Trần Mỹ Lam.
"Quảng Linh Linh, chúng tôi không có ý gì khác, chuyện của cậu, chúng tôi có nghe nói, chỉ là muốn cho cậu thấy rõ sự thật. Tôi không tin Trần Mỹ Lam không biết tâm tư Tống Phi Ngọc, nàng có lẽ là đã sớm di tình biệt luyến*, cậu hẳn là có thể cảm giác được đi?" Một người nữ sinh cùng Quảng Linh Linh nói.
*Di tình biệt luyến: yêu một người sau đó không yêu nữa mà có tình yêu mới.
"Cảm ơn đã quan tâm. Dùng suy đoán để kết luận việc gì đó có chút không tốt lắm, rất nhiều lời đồn bởi vì suy đoán mà xuất hiện." Quảng Linh Linh nói.
Sau khi Quảng Linh Linh nói xong mặt hai nữ sinh có chút xấu hổ. Nhưng Hoắc Cẩm Miên lại nhìn về phía Quảng Linh Linh ánh mắt dâng vài phần hứng thú.
Quảng Linh Linh sau khi chia tay chưa bao giờ nói Trần Mỹ Lam không tốt, còn sẽ bảo vệ Trần Mỹ Lam, điều này rất tốt. Nhưng cũng có thể, tình cảm của Quảng Linh Linh đối với Trần Mỹ Lam quá nhiều, có chút phiền phức.
"Đừng nói những chuyện này nữa. Ăn cơm xong, chúng ta đi chơi bowling, mình đã hẹn rồi. Nhã Phù đã muốn chơi từ lúc nãy." Hoắc Cẩm Miên cười nói, đổi đề tài.
Quảng Linh Linh đối với mấy trò chơi này không có hứng thú, bất quá Cố Hiệp Hiệp lôi kéo cô xin giúp đỡ, cô liền tiếp tục đi theo các nàng.
Bên kia Trần Mỹ Linh tan làm thì nhận được tin nhắn của Quảng Linh Linh, cơm đã nấu xong, trở về là có thể ăn.
Nàng ngồi xe trở về Duy Cảng Uyển, trên đường đi gọi điện thoại kêu Tần Sương Tuyết tới.
Làm việc suốt một ngày, tuyến thể của nàng không thoải, giữa gọi Quảng Linh Linh và tiêm thuốc ức chế, nàng chọn tiêm thuốc ức chế.
"Tuyến thể bị kích thích lại nâng lên, lần trước tiêm thuốc đang thí nghiệm đã khôi phục bình thường rồi. Haizz, bệnh rối loạn tin tức tố này của cô, càng ngày càng không có quy luật." Tần Sương Tuyết kiểm tra tuyến thể cho Trần Mỹ Linh rồi nói.
Mũi kim đâm thủng làn da gây đau đớn, làm nàng nhíu mày. Chất lỏng lạnh băng truyền vào máu, nhiệt độ cơ thể đều muốn hạ xuống, thân thể cảm giác được sự lạnh lẽo, thần kinh căng chặt, đầu có chút choáng váng, thân thể khắp nơi đều đau, tuyến thể kháng cự, thần kinh xung quanh nhảy dựng.
Đây là tác dụng phụ của thuốc ức chế dành cho Omega cấp cao. Trần Mỹ Linh cảm thấy nàng đã sớm hình thành thói quen. Nhưng lúc này lại như rơi vào vực sâu.
Sử dụng thuốc ức chế cùng ngửi được tin tức tố của Quảng Linh Linh, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Trần Mỹ Linh nhắm mắt lại cố thích ứng lần nữa, trong chốc lát di động vang lên âm thanh tin nhắn.
【 Tiểu Linh, tiểu Alpha này, tôi đánh cô ta, cô không ý kiến gì đi? 】
Tần Nam Trăn gửi tin nhắn, kèm thêm 1 tấm ảnh.
Trong ảnh Quảng Linh Linh cùng mấy nữ sinh đứng chung một chỗ. Trong tay cô cầm không ít đồ vật, còn có Omege xinh đẹp cong cong con mắt ngửa đầu nói chuyện cùng cô.
Gương mặt Trần Mỹ Linh vốn đã không thoải mái, khi nhìn thấy hình ảnh Tần Nam Trăn gửi tới thì càng trầm trọng thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro