76
Có người khi tức giận hay sinh sự, có người khi tức giận thích dùng chiến tranh lạnh, rất hiển nhiên, P'Lingling thuộc loại sau, bị đối xử bằng chiến tranh lạnh, Orm còn mong muốn P'Lingling có thể bộc phát lửa giận ra, bị đối xử lạnh nhạt trong trầm mặc là đáng ghét nhất.
"P'Lingling, việc này là em sai, tuyệt đối không có lần sau." Orm theo vào thư phòng, tranh thủ lúc còn tốt đẹp mà tỏ thái độ nhận sai để giành được sự mềm lòng của P'Lingling.
Lingling không để ý tới Orm mà mở máy tính xem số kiệu thống kê kinh tế mấy năm qua, chuyện tức giận đi xem số liệu để bình phục tâm trạng và vân vân cũng chỉ có P'Lingling mới có thể làm, Orm không nói hai lời đã tắt máy tính của Lingling đi, lúc này nàng có tư thế chuẩn bị phá bình tử phá suất, so với tiếp tục bị coi như vô hình, không bằng tiếp tục chọc P'Lingling tức giận thêm một điểm, bộc phát lửa giận ra so với chất chứa vẫn tốt hơn.
Quả nhiên, Lingling rốt cục nhíu mày nhìn về phía Orm.
"Em có tự do của em, em không có nghĩa vụ nói gì với chị hết." Lingling rất lạnh nhạt nói.
"Haiz..." Orm thở dài một hơi thật lớn, "P'Lingling, chị ý thức được hiện tại vai trò của mình là chồng của chị không?" Vốn Orm định nói là vợ, thế nhưng nhớ tới bản thân còn chưa hiến thân thành công. =))
Lingling bị một từ "chồng" này khiến cho rất không được tự nhiên, thế nhưng nàng không hiểu Orm muốn biểu đạt cái gì.
"Sau đó thì?" Lingling vẫn rất lạnh nhạt nhướn mi hỏi.
"Tất cả của em đều liên quan đến chị, chị quản em là đương nhiên." Orm không thích P'Lingling bày ra luận điệu 'ta và ngươi không quen, chuyện của ngươi không liên quan đến ta'.
"Nếu nói như vậy, không phải hẳn nên tự quản lý sao?" Lingling ghét nhất người không biết tự quản, chuyện cơ bản nhất một người phải biết chính là quản tốt bản thân.
"P'Lingling , lần này tuyệt đối chỉ là một ngoại lệ, em xin thề, nếu không em biến thành người quái dị!" Tốt, rốt cuộc P'Lingling đã trả lời chính diện vấn đề này.
"Em biến thành người quái dị cũng không liên quan đến chị." Một người đối với thứ mà bản thân kiêu ngạo tự nhiên sẽ quý trọng gấp đôi, khuôn mặt, Orm từ trước đến nay đều rất bảo vệ, cho nên Orm dùng mặt mình để thề độc, Lingling tin nàng không có lần sau, thế nhưng lần này cũng đã đủ làm cho lòng bản thân nhốn nháo và lo lắng, không có lần sau vốn là chuyện đương nhiên.
"P'Lingling, sau này chị sẽ biết, chị có một người chồng đẹp là một chuyện hạnh phúc." Orm da mặt dày nói, tự kỷ tuyệt đối không phải lỗi.
Trêu hoa ghẹo nguyệt? Không cần, Lingling đáp lại trong lòng, cô tiếp tục không để ý tới Orm, Orm đừng hòng có thể nói râu ria làm mờ trọng điểm hoặc di dời sự chú ý, nói chung Lingling vừa nghĩ đến cảnh Orm và Becky h-ôn môi thì trong lòng xông ra cảm giác chua xót.
"P'Lingling, người ta biết sai rồi, chị tha thứ cho người ta đi có được không..." Orm dùng đùi cọ vào đùi Lingling lấy lòng, sau đó một vẻ vô cùng thương cảm mà cầu xin.
Lingling tách đùi Orm ra, sự lấy lòng của Orm và vân vân đều làm như không thấy, một lần nữa mở máy tính đồng thời hung hăng trừng Orm, cảnh cáo nàng đừng tiếp tục tắt máy tính của bản thân, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Orm dám tắt một lần, đương nhiên không dám lần thứ hai, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nhìn số liệu thống kê công việc khô khan vô vị bên trong, nàng vẫn luôn không hiểu, đại não của P'Lingling làm bằng cái gì mà xem những số liệu này cư nhiên sẽ tập trung tinh thần như vậy, cư nhiên còn làm bút kí tổng kết.
Được rồi, một phụ nữ lý tính nhiều hơn cảm tính, cô ấy sẽ chiến tranh lạnh với bạn, bạn trốn không thoát, Orm nhìn Lingling hoàn toàn quên mất bản thân thì đột nhiên có giác ngộ này. Vốn đang định nghiệm thu thành quả học tập của P'Lingling, hôm nay, Orm cắn đầu ngón tay muốn đi đập đầu vào đậu phụ, cho mày mềm lòng, cho mày ấm đầu, cho mày cho người khác hôn, hiện tại đáng đời mày bị vắng vẻ, Orm khắc sâu tự kiểm điểm.
Tới 1 giờ sáng Lingling mới đóng máy tính, Orm vừa nhìn đồng hồ, thầm nghĩ quả nhiên đại giận, người chú trọng dưỡng thân như P'Lingling, 11 giờ nhất định đã nằm trên giưong, xem ra P'Lingling thực sự rất chú ý bản thân cho Becky h-ôn, tuy rằng chiến tranh lạnh của P'Lingling làm cho Orm rất khó nhẫn nại, thế nhưng trong lòng lại có loại hơi cười trộm, điều này đã nói rõ P'Lingling cũng rất lưu ý bản thân, Orm nghĩ bản thân quá biết mua vui trong đau khổ.
"Đêm nay mình ngủ phòng khách." Lingling trực tiếp tới phòng ngủ khách.
Quả nhiên, không thể quá lạc quan, Orm nghĩ bản thân có thể so bằng bị đày lãnh cung, không có P'Lingling ôm ấp thì đêm nay bản thân làm sao ngủ ngon đây? Thế nhưng nhìn biểu tình không thể thương lượng của P'Lingling, Orm ai oán.
"Vậy chị ngủ phòng ngủ chính, em ngủ phòng khách..." Orm kéo Lingling không cho cô tới phòng ngủ khách, bản thân lại cọ cọ đong đưa không chịu rời khỏi phòng ngủ chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro