67
Sau khi Freen rời khỏi nhà Becky thì đã biến mất một tuần, một tuần này đối với Becky tựa hồ cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nên làm gì thì làm nấy, chỉ là thời gian nhớ Orm ít đi, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Freen, nhớ vẻ tức giận chạy đi ngày đó của Freen. Nàng có chút không hiểu vì sao Freen lại tức giận.
Một tuần này Freen cực lực muốn khôi phục trạng thái ban đầu, không cùng một chỗ với Becky, la cà quán bar, câu đàn ông cực phẩm hoặc là tìm nữ nhân cấp cao, thế nhưng vô luận nàng nỗ lực thế nào, đàn ông hay phụ nữ nhất đều không thể câu ra hứng thú của cô, cư nhiên còn thấy cô đơn và lạc lõng.
Nhịn không được lại nghĩ tới Becky.Hình như bản thân chưa từng nghĩ tới chuyện giở thủ đoạn trêu đùa người khác với Becky, cho tới bây giờ cô chưa từng coi Becky thành đối tượng chơi đùa. Cô nghĩ bản thân sẽ là một tình nhân hoàn mỹ, dựa vào cái gì mà bị Becky chướng mắt, Freen uống đến say khướt, có chút không phục mà rời quán bar, bắt taxi chạy về phía nhà Becky.
Cô điên cuồng nhấn chuông nhà Becky, Becky mở cửa thấy Freen, vừa nhìn đã biết đi ra từ quán bar thì khẽ nhíu mày, vẻ khêu gợi khi mặc quần áo hở hang kia tuy rằng không thể xoi mói, thế nhưng vẫn khiến nàng có cảm giác người này đi ngoại tình, còn có mùi cồn trên người, nói chung Becky không thích...
"Tôi nói cho em biết, tôi nghiêm túc muốn đuổi theo em. Tôi nghĩ tôi có chút thích em, không phải chỉ là thích về thân thể." Freen cũng không che che lấp lấp, vào thẳng chủ đề.
Becky hiển nhiên có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Freen sẽ dùng từ thích, hơn nữa là thích vượt qua phạm vi thân thể, rất nhanh đã tiêu hóa xong những lời kích thích tới tấp này của Freen.
"Tôi và chị không vượt qua quan h--ệ bạn giưong, không thích hợp." Becky rất lạnh lùng nói.
"Vì sao?" Freen cũng nhíu mày hỏi, thích hợp hay không, phải thử qua mới biết được chứ?
"Thế vì sao chị muốn theo đuổi tôi?" Becky hỏi ngược lại.
"Tôi thích em, cho nên muốn theo đuổi em, muốn cùng một chỗ với em." Thích, ở cùng một chỗ, Freen thật không cảm thấy ngượng miệng.
"Vậy chị có thể thích tôi cả đời không?" Becky lại hỏi.
"Thích là chuyện tức thời, hiện tại hai người ở cùng một chỗ, vui vẻ cùng nhau không phải là được sao?" Freen không nghĩ xa như vậy, cả đời dài như thế, người sống trong tức thời, ai biết bản thân có thể sống quá ngày mai hay không? Từ góc nhìn của Freen, nghĩ ngợi quá xa xôi đều là tự chuốc buồn vào người.
Đây là đáp án Becky đã dự liệu, Freen vĩnh viễn đều là như thế, tùy ý, tự do, hưởng lạc, vĩnh viễn không thể dừng lại vì một người. Bản tính như vậy khiến Becky cực kỳ không thích, Becky không muốn bản thân đi nhận chịu thứ tình thương hạng ba của Freen. Khi mọi nỗ lực đều trở nên tuyệt vọng, sẽ trở nên keo kiệt trong tình cảm, Becky chính là như vậy.
Becky chỉ nhìn Freen, mỉm cười, "Freen Sarocha, tôi không thể chơi đùa loanh quanh với chị, chị muốn tình cảm mãnh liệt, tôi không cho chị được." Becky không muốn vì một lúc cô đơn mà quá yêu một người, sau đó vì quá yêu lại cô đơn suốt đời.
Rõ ràng Becky đang mỉm cười với mình, thế nhưng Freen lại cảm giác được đau thương đằng sau cái mỉm cười của Becky, "Tôi nghĩ lần này tôi là nghiêm túc, tôi chưa từng thích một người như thế." Freen biện giải vì bản thân.
"Freen Sarocha, chị nghĩ chị sẽ yêu tôi cả đời sao?" Becky tin tưởng Freen lúc này đang nghiêm túc, nhưng tâm Freen từ trước đến nay chỉ hứng thú với chuyện hay vật mới, bản thân không phải loại người này, không có gì kéo dài mãi mãi, chỉ có quá khứ từng trải qua.
Freen không trả lời được, nếu như nói có thể thì chính cô cũng không thể chắc chắn.
Becky nhìn Freen không nói nên lời, sau đó đóng cửa lại, nàng thừa nhận bản thân luôn quá mộng tưởng về tình yêu. Có thể trong tình yêu của nàng đối với Orm, có phần nhiều là vì sự chung tình của Orm với Lingling, đó là điều bản thân muốn mà không có được.
Freen mở to mắt nhìn Becky đóng cửa lại, tựa như lòng Becky đối với mình vẫn luôn đóng chặt, khiến Freen khó chịu trong lòng.
...
Thứ bảy này, Orm có một khách hàng lớn phải đi xã giao, Lingling liền tới thư viện, Lingling thích không khí yên tĩnh trong thư viện, hơn nữa nơi này tương đối gần nhà cô, thú vui tiêu khiển của cô không nhiều lắm, lạc thú duy nhất là đọc sách, làm đủ loại số liệu thống kê công việc, đã từng bị Orm gọi là có chứng cuồng số liệu.
Cuộc sống luôn luôn tràn ngập điều ngoài ý muốn, chuyện cổ quái nhất sẽ không ngừng diễn ra, ngay lúc Linglinh lấy quyển sách trên giá sách cao nhất, có người lấy xuống giúp cô.
"Là anh?" Lingling bất ngời nhìn người đàn ông trước mắt.
"Đã lâu không gặp." Win khẽ cười với Lingling, Ling hình như không thay đổi gì, mặc dù đến bây giờ, Win vẫn mang theo cảm giác hổ thẹn thật sâu với Lingling.
"Đã lâu không gặp." Lingling nhàn nhạt nói với Win, màn gặp lại so với tưởng tượng của cô bình thản hơn rất nhiều, người đàn ông đã từng định kết hôn, giờ đây chỉ là người lạ quen thuộc nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro