Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. Giới hạn cuối cùng

Trên cao tốc động cơ chiếc SUV đen gầm rú vang trời , xé toạc màn đêm yên tĩnh . Bên trong tâm tình của cô đang nóng như thiêu như đốt , nhìn đứa trẻ bị ức hiếp đến mức tả tơi , trên người đầy vết thương lớn nhỏ , vừa nghĩ đến cảnh ấy cô nghiến răng nghiến lợi , nắm tay cuộn thành nắm đấm , trong lòng đang cuộn trào cơn thịnh nộ. Liên tục hối thúc tài xế phải chạy nhanh hơn.

Cuối cùng chiếc xe đã dừng lại trước bệnh viện , vừa dừng xe , cô vội vàng mở cửa lao nhanh qua hành lang bệnh viện, bế chặt Orm trong vòng tay. Gương mặt em nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt như một ngọn lửa chực chờ tắt lịm. Chiếc áo sơ mi của Lingling Kwong thấm đẫm mồ hôi, thần kinh lúc này đã căng như dây đàn , cô nôn nóng tới mức chẳng màn ánh mắt của mọi người đang nhìn mình vội vàng gấp gáp tiến vào phòng cấp cứu.

Ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống, hắt bóng của cô dài trên nền gạch trắng lạnh lẽo. Bàn tay cô siết chặt bả vai của em , như thể chỉ cần buông ra một giây thôi là em sẽ biến mất. Tiếng bước chân của cô dồn dập vang vọng khắp hành lang. Những y tá nhìn thấy cô vội vã tiến lại, đẩy chiếc giường bệnh đến gần.

"Xin hãy giúp em ấy làm ơn!"

Giọng cô khàn đặc, gấp gáp pha chút cầu khẩn , Lingling Kwong chưa từng phải cầu khẩn ai vì điều gì cho dù là nguy cấp đến mạng của cô cũng không có trọng lượng bằng vết thương nhỏ trên người của em .

Orm được đặt lên giường đẩy đi sâu vào phòng cấp cứu. Cô đứng đó, đôi mắt chăm chăm nhìn cánh cửa phòng đóng sập lại trước mặt, như ngăn cách cô và em bằng một bức tường vô hình. Hơi thở nặng nề, Lingling Kwong lùi lại vài bước rồi ngã ngồi xuống băng ghế dài. Gương mặt lãnh đạm thường ngày giờ đây phảng phất nỗi sợ hãi và bất lực. Cô đưa tay lên che mắt, như cố giấu đi thứ cảm xúc yếu đuối mà mình chưa từng để lộ.

Từng giây từng phút trôi qua càng làm cho cô trở nên lo lắng hơn , đôi tay siết chặt, móng tay gần như hằn vào da. Ánh đèn đỏ nhấp nháy trên cửa phòng cấp cứu . Cô cúi đầu, phong thái bình tĩnh mọi ngày giờ đã trở nên khẩn trương và lo lắng hơn bao giờ hết, ánh mắt trống rỗng dán chặt vào cánh cửa đóng kín.

Hành lang bệnh viện lạnh lẽo, hai tay cô đan chặt vào nhau . Miệng cô khẽ thì thầm, giọng yếu ớt:

"Làm ơn... đừng có chuyện gì."

Ánh mắt cô đã đỏ ngầu , miệng không ngừng cầu nguyện. Cô ngồi đó, cô độc giữa không gian trắng toát, chỉ còn lại nỗi lo lắng đang bủa vây.

CẠCH!!

Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, âm thanh khe khẽ vang lên . Cô giật mình đứng bật dậy, đôi chân run rẩy như muốn khuỵu xuống. Vị bác sĩ bước ra, từ tốn tháo khẩu trang dáng điệu nhẹ nhàng ôn tồn đi đến phía cô .

Cô cũng vội tiến lại gần, giọng cô khàn đi vì lo lắng:

"Em ấy... em ấy sao rồi bác sĩ?"

Vị bác sĩ ngẩng lên nhìn cô, giọng nói đều đều phân giải:

"Ca cấp cứu đã ổn định. Cô bé bị vài vết thương ngoài da nhưng phần đầu bị va đập khá mạnh nên cần theo dõi thêm , có lẽ mất một khoảng thời gian để cô bé tỉnh dậy , nhưng không ảnh hưởng gì nhiều , cô cứ vào thăm "

Nghe đến đó, đôi vai cô như trút được tảng đá nặng ngàn cân. Cô thở phào, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào cánh cửa vừa khép lại, nơi em vẫn còn nằm bên trong.

"Cảm ơn... cảm ơn bác sĩ !"

Cô lắp bắp, giọng run run. Đôi chân nhanh chóng bước vào trong xem tình hình. Cô bước vào phòng bệnh, đôi chân khẽ khàng như sợ tiếng động sẽ làm phiền người đang nằm trên giường. Căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí. Em nằm đó, gương mặt tái nhợt nhưng hơi thở đã đều đặn hơn. Đôi mắt khép hờ như đang chìm vào giấc ngủ sâu, hàng mi dài phủ bóng mờ trên gò má.

Cô kéo ghế ngồi xuống bên giường. Cô lặng lẽ nhìn em , trái tim như dịu đi một chút khi thấy em vẫn an yên ở đó. Bàn tay nhỏ nhắn của em đặt hờ hững trên chăn, cô do dự một lúc rồi khẽ đưa tay mình nắm lấy, hơi ấm yếu ớt từ bàn tay ấy khiến cô vô cùng đau lòng.

"Xin lỗi em , tôi đã đến hơi muộn !"

Cô thì thầm, giọng nhẹ như gió thoảng. Ánh mắt cô dịu lại, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc chưa kịp gọi tên. Cô ngồi đó, lặng lẽ canh chừng người nằm trên giường, chẳng biết đã bao lâu, chỉ biết không nỡ rời đi.

Cô ngồi bên giường bệnh, đôi mắt trầm tĩnh dõi theo gương mặt tái nhợt của em . Trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng thở đều đặn của cả hai . Bàn tay cô vẫn nắm nhẹ lấy tay em, hơi ấm yếu ớt từ đó khiến cô bình tâm đôi chút.

Cánh cửa phòng khẽ mở, Kin Lung bước vào. Bóng dáng cao lớn của anh gần như chiếm trọn ô cửa, đôi mắt sắc lạnh lia nhanh về phía cô rồi nhìn em . Anh hạ giọng, khẽ hỏi:

"Thưa cô , về chuyện những người kia ..?"

Cô nghe thấy liền ngước lên, ánh mắt cô lúc này lạnh lùng và sắc bén như lưỡi dao. Bàn tay siết chặt hơn, khớp ngón tay trắng bệch nhưng giọng nói vẫn trầm ổn , cô từ từ nói :

"Anh liên lạc với ba mẹ em ấy đến đây , giải thích với họ mọi chuyện , còn đám chó chết kia tôi sẽ lo liệu "

Kin Lung gật đầu tuân lệnh , liền lấy điện thoại của mình ra gọi cho ai đó , cô đứng dậy lấy tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của em , dù có hơi không nỡ , nhưng cô phải rời đi , phải đưa ra phán quyết cho những kẻ dám động tới giới hạn cuối cùng của Lingling Kwong.

Chiếc SUV đen loáng bóng đang được nhấn ga hết mức , chạy điên cuồng trong màn đêm , vô lăng bị nắm tưởng chừng như sẽ gãy làm đôi , chiếc xe luồng lách , vô lăng liên tục xoay , vượt qua một rồi hai , chiếc xe lao vun vút trên cao tốc , ánh đèn đường yếu ớt chiếu vào bên trong xe , ở ghế lái hiện lên  cặp mắt đầy sự căm phẫn và giết chốc , một cơn thịnh nộ đang nổi dậy , một đao phủ đang trên đường đi hành quyết những kẻ không biết lượng sức mình.

KÉT!

Phanh xe rít lên một tiếng chói tai khi cô dừng lại trước nhà kho cũ . Cô đẩy mạnh cửa xe, bước xuống với đôi mắt sắc bén như lưỡi dao. Tiếng giày tây của cô gõ xuống nền bê tông lạnh lẽo vang vọng trong không gian tĩnh mịch, đầy áp lực. Mấy người đứng gác bên ngoài khẽ giật mình khi thấy bóng dáng của cô tiến đến, khí thế áp bức toát ra từ cô khiến họ tự động tránh đường.

Cửa kho mở ra, mùi bụi bặm và hơi ẩm xộc vào mũi. Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống đám người đang co rúm lại bên trong, mặt mày bầm tím, ánh mắt hoảng sợ ngước nhìn về phía cô. Cô đứng đó, bóng dáng cao gầy phủ xuống họ một bóng đen đe dọa. Cô hít sâu một hơi, gầm lên giận dữ, lạnh đến thấu xương:

"TAO SẼ GIẾT TẤT CẢ CHÚNG MÀY !"

Lingling Kwong đã hoàn toàn mất hết lý trí , nghĩ đến cảnh chỉ cần cô đến muộn hơn chút nữa có lẽ cô đã không thể nhìn thấy em thêm lần nào nữa. Ánh mắt cô sắt như lưỡi đao , vội đảo mắt quét một vòng nhà kho , tay vớ ngay lấy một khúc gỗ bên cạnh liên tục giáng xuống đám người đang co rúc kia , người bò được liền cố gắng bò đi nơi khác , lết được thì cố lết đi khuất mắt cô , chỉ cần nằm trong tầm mắt cô thì phải hứng chịu những đòn như trời giáng ấy , khúc gỗ đã gãy làm đôi , cô liền lấy một khúc gỗ khác , cứ luân phiên như vậy đến khi sàn nhà đầy những mảnh gỗ văng khắp nơi. Cô dừng tay quăng khúc gỗ trên tay ra xa , cởi chiếc áo vest đang mặc , tháo vội hai cúc áo sơ mi , cô giương ánh mắt lãnh khốc đến tàn độc nhìn bốn , năm con rắn mất đầu đang hoảng loạn cùng cực. Ann nhìn thấy cô , dường như đã bị dọa đến kinh hồn bạc vía , bàn tay bị cô giẫm nát bỗng đau nhức đến lạ.

Cô chậm chậm bước đến , cuối xuống để bản thân mình đối diện với Ann miệng nở một nụ cười khinh khỉnh , ánh mắt của cô đã trở nên trống rỗng và vô thần , vừa nói cô vừa nghiến răng ken két .

"Tao đã nói , nếu mày dám đụng đến em ấy một lần nữa thì nơi mày đến tiếp theo sẽ là Diêm Phủ đúng không , mày dám quên lời tao nói à ?"

Vừa nói dứt lời , từ trong túi quần cô lấy ra một chiếc hộp quẹt zippo , cái cô vẫn thường hay châm xì gà để hút , cô nhẹ nhàng nói :

"Chắc hôm nay mày dùng cả hai tay để đánh em ấy nhỉ , đúng không ?"

Ann sợ hãi đến cùng cực , khi một kẻ độc ác đối diện với một kẻ tàn bạo hơn mình gấp trăm gấp ngàn lần , Ann cảm thấy cô nhất định sẽ không đùa , thật sự cô sẽ tiễn Ann xuống Diêm Phủ , cô mạnh bạo giựt lấy tay của Ann nắm chặt tay cô ta lại , Lingling Kwong cười khẩy , giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng nói :

"Có vẻ lần trước tao giẫm vẫn còn nhẹ nhỉ"

Cô cúi xuống, nắm lấy bàn tay của Ann, ghì chặt như một gọng kìm sắt. Ngọn lửa từ chiếc Zippo được đưa lại gần đầu móng tay của Ann. Hơi nóng thiêu đốt không khí, mùi khét lẹt bắt đầu bốc lên khi móng tay chuyển sang màu cháy sém. Ann hét lên, gào thảm thiết, cố rút tay lại nhưng vô ích.

Đợi đến khi tiếng la hét bắt đầu khản đi, cô mới dập lửa. Cô lấy từ trong túi quần một chiếc kìm nhỏ, ánh kim loại lạnh lẽo phản chiếu dưới ánh đèn. Ann mở to mắt, đầu lắc lia lịa, khóc nấc lên thành từng tiếng:

"Không... đừng mà... tôi xin chị..."

Không đáp, cô chỉ lạnh lùng đưa chiếc kìm kẹp chặt lấy móng tay cháy sém của Ann. Trong một nhịp dứt khoát, cô giật mạnh.

RẮC !

Móng tay bật ra, máu bắn lên, rơi từng giọt xuống nền đất. Ann gào thét thảm thiết, tiếng thét chói tai vang vọng khắp căn phòng. Cô đứng thẳng người, thả mảnh móng tay nhuốm máu xuống nền xi măng, rồi cúi xuống nhìn Ann ánh mắt điềm tĩnh đến rợn người.

"Đau lắm à?"

Giọng cô nhẹ bẫng, như đang trò chuyện bình thường. Cô nhếch môi, nụ cười lạnh ngắt hiện trên gương mặt vô cảm. Bỗng cô gầm lên hung tợn :

"VẬY SAO MÀY DÁM PHỚT LỜ LỜI CẢNH CÁO CỦA TAO."

Ann khóc nấc, toàn thân mềm nhũn, run rẩy không ngừng trên nền xi măng lạnh lẽo . Cô lặng lẽ đứng dậy, chiếc bật lửa trong tay phát ra một tiếng tách khô khốc khi cô đóng nắp lại , bốn đứa còn lại bị dọa đến xanh mặt mày , cuối cùng đến thời điểm này chúng cũng nhận ra bản thân đã đắc tội với ai rồi. Ann dùng chút sức lực yếu ớt , vừa khóc lóc vừa cầu xin cô :

"Em chỉ là do ghen tức mà đánh em ấy vài cái , cũng không đến mức phải chết , xin chị tha cho em , em không có ác ý gì hết"

Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ gần đó , nghe Ann nói vậy liền tiến đến , nắm lấy tóc cô ta kéo ngược ra sau , trầm giọng nói :

"Mày dám kêu người ở quán Bar chuẩn bị phòng , chuẩn bị bán em ấy cho những gã mọi rợ kia , vậy là không có ác ý , mày làm chuyện như vậy với một cô bé chỉ 13 tuổi là không có ác ý , mày đang giỡn mặt với tao à ?"

Ann trợn tròn mắt , làm sao cô biết , làm sao cô biết được chuyện này , Lingling Kwong rốt cuộc người này là ai , Ann tuyệt vọng bám lấy ống quần của cô mà cầu xin cơ hội sống cho mình , cô mỉm cười nhìn Ann nói :

"Để tao cho mày biết ác ý thật sự là thế nào , con khốn!"

Vừa nói dứt lời , máu trong người cô đã dồn hết lên não , liền điên cuồng dùng cây gỗ liên tiếp giáng những đòn nặng nề lên người Ann , máu văng tung tóe , dính lên mặt lên quần áo , bắn sang cả đám người đang co rúc sợ hãi nhìn cô , cô điên cuồng như một con mãnh thú , chỉ có hận thù trước mắt mình , quỷ dữ đã hoàn toàn ngự trị trong người cô  , khung cảnh vô cùng kinh khủng , những âm thanh nặng nề , những tiếng kêu đau đớn , những ánh mắt sợ hãi và cuối cùng là một cái xác đã nằm lại lạnh lẽo dưới sàn xi măng cứng cỏi , Ann nằm đó ánh mắt trợn trừng , máu me lúc này đã loang lỗ cả một khoảng lớn. Cả đám còn lại , gần như đã hồn bay phách lạc , sự sợ hãi đã không thể định nghĩa được bọn họ lúc này , gương mặt ai nấy nhìn xác Ann nằm đó cũng đều sợ hãi đến hoảng loạn , một đứa trong số đó liền bò lại chỗ của cô như một con chó ngoan , cậu ta nắm lấy ống quần của cô giọng điệu đầy khẩn thiết.

"Tôi chỉ đi theo cô ta , hoàn toàn chưa hề đụng đến cô bé đó , tôi không biết gì cả xin hãy tha cho tôi"

Cả ba đứa còn lại cũng ríu rít van xin , dập đầu đến bể trán , cầu mong được cô tha mạng . Cô cười khẩy , mỗi một tên ở đây đều góp mặt trong việc hãm hại em , vậy mà làm như vẻ mình vô tội , nhưng cũng không thể trách họ , ai mà không muốn được sống , Lingling Kwong cô cũng không phải hạn người nhỏ mọn như vậy. Cô liền đứng dậy , nhìn đám người đang khúm núm van xin này , giọng điệu bình thản nói :

"Được , các người sẽ được sống!"

Nghe thấy những lời nói từ cô , đám người này mừng rỡ tột đột , vội quỳ xuống cảm ơn cô rối rít , Lingling Kwong im lặng không đáp , cầm lấy áo của mình bước ra khỏi nhà kho u ám , bẩn thỉu đó . Chiếc xe lại gấp gáp lăn bánh , tiến thẳng đến chỗ của em .

Vừa đến nơi đã thấy ông Sethratanapong đứng bên ngoài phòng bệnh , ông thấy cô liền tiến đến , giọng điệu vừa tức giận vừa lo lắng khiển trách cô :

"Tôi rất cảm ơn cô vì đã cứu con gái tôi , nhưng hai tháng qua cô đã mất biệt ở đâu , có biết con bé lo cho cô tới mức nào không ? Nếu cô thấy tình cảm của con gái nhỏ của tôi chỉ là của một đứa con nít không đáng lưu tâm , cứ thẳng thắn nói cho con bé biết , đừng làm đủ trò để con gái tôi phải vọng tưởng"

Cô lặng lẽ cúi đầu nghe ông khiển trách , chờ ông vừa dứt lời , cô lên tiếng :

"Cháu cũng rất muốn về thăm em ấy , nhưng lại có chút chuyện nên về hơi trễ , cháu thật sự xin lỗi"

Ông Sethratanapong nhìn cô nghiêm giọng , không chấp nhận lời giải thích của cô , ông nói :

"Bận đến mức một cuộc điện thoại cũng không gọi về được cho con bé à , hay con bé không đáng để được làm phiền cô"

Cô cúi mặt hứng chịu hết sự tức giận của ông vì đây thực sự là lỗi của cô , chờ ông dịu xuống , cô thành thật nói :

"Cháu có lý do khó nói , nhưng cháu không hề xem thường tình cảm của em ấy , cháu vẫn giữ chừng mực , tôn trọng em ấy , chờ tình cảm được nuôi lớn , đợi em ấy trưởng thành , hoàn toàn không có ý trêu đùa em ấy , xin hãy tin cháu !"

Ông nghe thấy những lời cô nói với giọng điệu hết sức chân thành , dù trong lòng vẫn còn tức giận nhưng cũng đã dịu bớt đi phần nào. Nhìn thấy những vệt máu trên người cô , sợ cô ẩu đả với đám bắt nạt bị thương ông liền bảo cô đi gặp bác sĩ kiểm tra , dù sao ông cũng tin con mắt nhìn người của mình sẽ không nhìn lầm cô ,  nói rồi liền đi ra ngoài mua một số đồ dùng cho em.

Cô chờ ông đi khỏi liền đi đến phòng bệnh của em , đứng từ ngoài nhìn vào thấy em đã tỉnh dậy , mẹ Koy đang đút từng muỗng cháo cho em ăn , lặng lẽ quan sát em từ xa , thấy em đã khỏe trong lòng cô cũng an tâm phần nào , đỡ thấy tự trách hơn phần nào , tự nhủ sau này không được để em rơi vào hoàn cảnh này lần nữa , đang mãi mê suy nghĩ cánh cửa đột nhiên mở ra , mẹ Koy vừa bước ra đã thấy cô , bà cười hiền từ , ra hiệu cho cô vào trong cùng với em , cô nhìn mẹ mỉm cười gật đầu .

Cánh cửa phòng bật mở, Lingling Kwong bước vào, và ngay lập tức ánh mắt của em tìm đến cô. Trong giây phút ấy, đôi mắt của em sáng lên, đầy ngạc nhiên và niềm vui không thể che giấu.

"Chị …"

Orm thì thào, giọng em nghẹn lại, rồi đột nhiên, một dòng nước mắt ấm áp trào ra từ khóe mắt. Em không thể kiềm chế được nữa, trái tim bỗng vỡ òa như một con suối mùa xuân sau cơn khô hạn. Cô bé vươn tay ra, yếu ớt nhưng đầy mong chờ, như thể muốn chắc chắn rằng cô thực sự ở đó, rằng em không chỉ là một giấc mơ.

Cô vội vàng bước tới, nhẹ nhàng ôm em vào lòng trân trọng và ấm áp kiềm chế bản thân tránh làm điều gì quá phận . Cô nhìn em, cảm giác như đã trút được vạn sự trên vai , thấy em bình an cô đã nhẹ nhõm rồi .

"Em rất nhớ chị ! Thời gian qua chị ở đâu thế , làm em tưởng chị đã quên Orm rồi"

Cô nhẹ nhàng xoa đầu em , mỉm cười nghe đứa trẻ này đang trách móc cô , đang tra khảo cô , nhưng cô vẫn vui vẻ đáp lại , vẫn vui vẻ mỉm cười với em. Từ tốn nhẹ nhàng trò chuyện với em , cô từ từ giải thích cho em , tuy không thể nói thật với em nhưng cũng làm mọi cách để cô bé này không còn buồn tủi nghĩ ngợi lung tung nữa. Cả hai nói chuyện không biết mệt , em nhẹ nhàng dùng khăn lau đi hết vết máu trên mặt cô.  Cứ như vậy cho đến khi tối muộn , đến khi bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi , đến khi đó cô mới chào tạm biệt em ra về , dù không nỡ một chút nào nhưng em cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút . Phải đóng dấu tay với em rằng mai cô sẽ quay lại em mới chịu ngủ yên .

Ra đến cổng bệnh viện , cô liền đanh mặt lại rồi bước vào xe lặng lẽ châm lên một điếu xì gà , rít một hơi thật sâu rồi thả khói vào không trung , cô ngả người ra sau thở dài đầy mệt mỏi , ánh mắt mơ hồ và mỏi mệt vô cùng cô nhắm mắt lại , hôm nay thật sự cô đã cạn kiệt sức lực .

Tài xế đứng bên ngoài xe chờ cô liền thấy Kin Lung đến , vừa thấy tài xế anh hỏi :

"Cô Kwong đâu?"

Tài xế liền cung kính trả lời:

"Cô ấy đang ở trong xe chắc đã thiếp đi nên tôi không dám phiền thưa cậu"

Kin Lung gật đầu , anh cũng đưa tay lấy một điếu thuốc lá đưa vào miệng rồi châm lửa , thấy vậy tài xế liền mạnh dạn hỏi:

"Thưa , vậy cô đã tha cho đám người còn lại rồi sao?"

Kin Lung thả một làn khói giữa không trung , ánh mắt nhìn xa xăm vô định không nói gì , anh dựa vào đuôi xe trầm tư suy nghĩ .

Bỗng màn hình lớn từ bệnh viện bắt đầu đưa tin thời sự:

Bản tin nóng từ phòng tin tức:

"Chào quý vị , hiện tại phía cơ quan chức năng đã phát hiện 5 thi thể học sinh được vớt lên từ bờ sông cách khu dân cư . Điều đáng chú ý là các thi thể này không chỉ mất sự sống mà còn bị tách rời toàn bộ nội tạng. Các chuyên gia pháp y đang tiến hành điều tra và xác nhận nguyên nhân cái chết. Theo thông tin ban đầu, vụ việc có dấu hiệu liên quan đến một đường dây buôn bán nội tạng, khiến dư luận vô cùng hoang mang. Hiện tại, các cơ quan chức năng đang làm rõ danh tính các nạn nhân và tìm kiếm kẻ đứng sau vụ án. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và cung cấp thông tin mới nhất trong các bản tin tiếp theo."

Cảm ơn quý vị đã theo dõi !

Tài xế nghe xong liền rùng mình , anh nhận ra đây chính là cách giải quyết của gia tộc này , sự tàn bạo không thể tưởng tượng nổi , vậy còn nội tạng , ở đâu ?

QUẠ ! QUẠ !

Tại một sườn núi , đàn quạ đang thi nhau mổ những phần nội tạng người , khung cảnh khiến ai thấy cũng phải nôn mửa , cách giải quyết không thể độc ác hơn nữa , đó là phong cách thanh toán kẻ thù dành cho những ai dám động vào giới hạn cuối cùng của Lingling Kwong , giới hạn cuối cùng của cô chính là Orm Kornnaphat.

  "Các người sẽ được sống , cùng qua thế giới bên kia đi rồi sống tiếp với nhau"

_________________________________

P/s : Hoạt động hết công suất ! 😅


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro