Chap 21
LingLing cứng đờ cả người, trừng lớn hai mắt, sau một lúc lâu mới rũ mắt nhìn người ở trước mắt.
Lông mi vẫn còn mang theo chút bọt nước ẩm ướt, độ ấm trên môi lại dần dần tăng lên, mang theo một chút hương rượu.
Nụ hôn này vẫn chưa đi sâu, cánh môi dán vào nhau, bộ não của hai người đồng loại trống rỗng.
Đằng sau có người đi ngang qua, LingLing hơn nửa ngày mới kéo thần trí trở về, lui mình về phía sau một chút, ánh mắt minh mẫn: "N'Orm, em có biết em đang làm gì không?"
Orm Kornnaphat rung đùi đắc ý: "Hừ! Đừng nói chuyện! Cẩn thận em lấp chị lại!"
LingLing: ".."
Orm Kornnaphat thong thả mà chớp chớp mắt, thân thể vô lực mà ngã về phía sau, trực tiếp ngủ ở trên hành lang.
"Orm Kornnaphat đâu rồi?" PrigKhing phát hiện thọ tinh (người được mừng sinh nhật) không ở đây, ở trong phòng tìm một vòng cũng không thấy người, vừa mở cửa phòng ra, liền thấy ở cuối hành lang, thấy một cô gái ôm theo một người khác đi vào thang máy.
Cô lại nhìn về phía ngược lại mà kiểm tra: "Kỳ lạ, lại chạy đi đâu rồi?"
LingLing ôm người vào bãi đỗ xe, sau khi mở cửa xe đỡ người nọ ngồi vào ghế xong. Mới buông nàng ra, kết quả đối phương thuận tay thuận chân mà quấn lấy người của cô, làm cho cô cũng bị cuốn vào bên trong xe.
LingLing kêu lên một tiếng, vội vàng chống tay từ hai bên người của nàng lên, vỗ vỗ mặt của nàng: "N'Orm? Em ở đâu?"
Orm Kornnaphat lầm bầm vài tiếng, cũng chưa nói được câu nói chính xác.
LingLing lái xe tìm đến khách sạn, đột nhiên ở phía sau vang lên một thanh âm mang theo mùi vị: "Oẹ"
Đáy lòng LingLing kéo mây mịt mù, chạy nhanh tìm một chỗ rửa xe gần nhất, sau khi đem chiếc xe còn để lại đồ dơ giao cho tiệm xe xong, bên cạnh liền có một khách sạn mini.
Gian nan đỡ người lên giường một lúc lâu sau, mới vừa đi đến mép giường, Orm Kornnaphat mơ mơ màng thấy giường liền lăn lóc một cái, duỗi cái eo lười lăn lộn thêm vài cái, đầu ngoảnh qua một bên mà ngủ ngay.
LingLing không yên tâm để một con ma men như nàng ở một mình ở chỗ này, lại hỏi không ra địa chỉ nhà, đành phải thuê phòng hai giường nằm.
Cô đi xuống lầu mua thuốc giải rượu và nước, nhận được cuộc gọi Ying Anada, nói: "Tôi vừa gặp được một người bạn, không cần phải đợi tôi, các em ăn xong thì trở về nhà sớm một chút."
"Được ạ, ngày mai gặp. À đúng rồi, em mới mua xe mới, ngày mai em tới đó đón chị nhé?" Ying Anada hưng phấn mà nói.
LingLing ngẩng đầu nhìn thấy khách sạn: "Không cần, tự tôi đến công ty."
Ying Anada: "Vậy được ạ, bái bai ~"
LingLing xác đồ đi lên trên lầu, sau khi mở cửa phòng ra, thì thấy Orm Kornnaphat đang bò trên mặt đất.
LingLing vội vàng buông đồ ở trong tay xuống, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, kinh ngạc hỏi: "Em đang làm gì thế?"
"Bò a, bò bò bò, em biết bò nhất luôn." Orm Kornnaphat quỳ rạp trên mặt đất rồi chậm chững bò về phía trước.
"Đừng bò nữa, quần áo xinh đẹp sắp bị chà đến rách rồi." LingLing dắt tay nàng, "Xem này, tay đều dơ hết rồi."
Orm Kornnaphat nhìn tay của bản thân, oa một tiếng rồi khóc luôn.
LingLing không nhịn được, cười thành tiếng: "Hóa ra em uống say thì sẽ biến thành nhóc ba tuổi a."
Orm Kornnaphat cúi đầu, dùng đầu dụi dụi vào ngực của cô, cô nhất thời ngồi không vững, mông ngã xuống đất, Orm Kornnaphat nhân cơ hội liền ngồi lên bụng của cô, đắc ý nói: "Chị tên là gì?"
" LingLing."
"Cái tên rất quen, chúng ta làm bạn bè đi."
LingLing buồn cười nói: "Được a, nhưng mà chị chỉ kết bạn với bạn nhỏ nào ở sạch thôi."
"Chẳng lẽ, em không sạch sao!" Orm Kornnaphat quát.
"Không sạch." LingLing nâng người kéo nàng đứng dậy, ôm nàng đi đến bên giường: "Nằm ngoan nhé."
Nói xong cô liền đi vào toilet, cầm lấy khăn lông đã ngâm vào nước ấm, vắt khô, lau tay của Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Tên của chị gống như một người bạn mới của em vậy, em lén nói cho chị nghe nè, em hình như thích chị ấy rồi."
LingLing không tiếng động mà cười một cái: "Cô ấy có nghèo lắm không?"
"Em không biết, chắc là rất nghèo, còn nghèo hơn em nữa." Orm Kornnaphat ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Cho dù nghèo thì sao chứ, em chỉ thích chị ấy nghèo thôi."
"Em thích cô ấy nghèo sao?" LingLing tò mò mà nhìn nàng, lại không nghe thấy câu trả lời của nàng.
LingLing tắm rửa xong liền lên giường nằm, thấy nàng lại đem chăn đá văng ra, mà điều hòa thì thổi vào đối điện nàng.
Cô xốc chăn bước xuống giường, bế người tP'Lingn, chuẩn bị đổi giường, ai ngờ mới vừa buông xuống, Orm Kornnaphat liền ôm tay cô không chịu buông ra, còn dùng mặt cọ cọ vào mu bàn tay của cô: "Đừng đi mà."
LingLing sững sờ tại chỗ, nhìn nàng cọ xát thân mật như vậy, một lát sau, Orm Kornnaphat hôn lên mu bàn tay của cô.
LingLing: "!!!"
Orm Kornnaphat hôn chụt chụt chụt, giống như gà con mổ thóc, phát ra tiếng hừ nhẹ thỏa mãn.
Con tim một vị xử nữ già cả của LingLing bỗng nhiên đập loạn nhịp.
Đây quả thật là một chuyện hiếm thấy, từ nhỏ đến lớn, cô không phải trầm mê vào việc học tập thì chính là chuyên tâm vào công việc, đợi tới khi sau ba mươi năm bận rộn, trở thành người phụ nữ có sự nghiệp thành công, mới bừng tỉnh phát hiện bên cạnh không có người bầu bạn.
Nhưng loại chuyện này không thể cưỡng cầu được, cô cũng không nói rằng phải tìm kiếm một người bạn đời, cự tuyệt tất cả những cuộc gặp mặt mà người nhà an bài.
Đối với nửa kia, cô thật không có yêu cầu gia thế gì cả, dù sao bản thân đã tự chủ về kinh tế, không gian lựa chọn liền rộng hơn rất nhiều. Chỉ cần tính cách của đối phương tốt, tính tình tốt, có thể thấu hiểu được công việc của cô là được rồi.
Bởi vì nguyên nhân công việc mà thường xuyên tăng ca, trong công ty đã có vài cặp vợ chồng, vài cặp đang yêu đương cãi lộn đến mức suýt nữa chia tay hoặc ly hôn. Thấy được nhiều, kỳ vọng cô đối với tình yêu mang lại từ nghề nghiệp này thật sự giảm đi rất nhiều.
Chỉ là không ngờ tới, hiện tại lại xuất hiện cô bạn nhỏ này, lạc quan phóng khoáng thì không nói đi, thế nhưng nàng lại thích một "người nghèo"?
Dù cho là cô tỏ rõ bản thân chỉ là một công nhân khuân gạch, đối phương cũng không muốn dùng nhiều hơn một phân tiền của cô, không hề có tâm khinh thường, mang một trái tim chân thành tới kết bạn.
Huống chi cô bạn nhỏ lại còn xinh đẹp như vậy, cũng giống như bức tranh mà mình hôm nay được nhìn thấy, chỉ trong tranh mới có.
Nói không động tâm, mới là rất lạ!
Cô lại không phải thánh nhân gì cả.
"Em nếu cứ tiếp tục hôn nữa." LingLing cúi đầu nhìn cái người đã mổ không ngừng vào bàn tay cô, nhỏ giọng cảnh báo nói: "Hậu quả tự em chịu."
Lời còn chưa dứt, Orm Kornnaphat đột nhiên cắn xuống một cái: "Um, ăn được cái đùi gà rồi."
"Ui ——" LingLing lập tức rút tay về, nhìn dấu răng trên mu bàn tay, khóc không ra nước mắt, duỗi tay đẩy cái trán của nàng ra, "Nhanh ngủ đi, nhóc con không có lương tâm."
------------------
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chậm rãi mọc lên, ánh nắng ban mai dịu dàng mà dừng ở khắp thế gian, ngoài cửa sổ là khoảng thời gian vô cùng sáng sủa.
Đôi tay của Orm Kornnaphat từ trong chăn duỗi ra, lười biếng mà duỗi người, rồi sau đó mơ mơ màng màng mà mò vào toilet.
Không sai, sau khi say rượu Orm Kornnaphat bị nướ© ŧıểυ làm cho thức giấc.
Sau khi đi WC xong, nàng mơ màng mà nằm xuống mép giường, lại nằm tê liệt một chỗ, mời vừa xoay người duỗi tay qua, đột nhiên liền sờ trúng một thứ gì đó đặc biệt mềm mại.
Nàng đột nhiên mở to mắt, lại bóp bóp.
Í, xúc cảm này ——
Nàng lập tức rút tay về, bóp bóp bé thỏ của mình.
Fu**.
Nàng thật cẩn thận mà ngẩng đầu lên, thình lình chính là gương mặt đang ngủ củ LingLing.
Bị dọa sợ tới mức nàng thụt lùi về sau, lại vô ý ngã từ trên giường xuống, mông nở thành hoa.
"A! Đau quá!"
Nàng xoa xoa mông, nghe thấy rõ rộng tĩnh ở trên giường, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy LingLing chậm rãi mở bừng mắt ra, đưa lưng về phía ngoài của sổ, da trắng như tuyết, không có một chút tỳ vết, mặt mày dịu dàng mà nhìn nàng, bộ dạng lười biếng mà che miệng lại ngáp một cái: "Em làm sao lại ngủ dưới đất thế này?"
Orm Kornnaphat lại xấu hổ, chẳng lẽ nói là em lỡ sờ soạng ngực của chị nên mới "ngủ dưới đất" thế này sao?
Lúc này, ở mép giường duỗi xuống một bàn tay mềm mại, LingLing cười nói: "Đứng lên đi, nền gạch lạnh lắm."
Orm Kornnaphat nắm lấy tay cô, thuận thế bò lên trên giường, nằm xuống bên cạnh cô, lây ngáp cho nhau: "Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"
LingLing nhịn không được lại ngáp một cái: "Em quên rồi sao? Hôm qua là sinh nhật của em, em uống rượu say. À, em còn hôn chị nữa."
Orm Kornnaphat cả kinh, quay đầu lại nhìn cô, hai mắt kinh hoảng tột đột, lại nghĩ tới tình cảnh vừa nãy kia, lấy nắm lấy cái chăn mà chui vào: "Đó là do em uống say mà."
Chăn đột nhiên bị xốc lên, LingLing nghiêng người, cánh tay chống đầu, rất có hứng thú mà nhìn nàng: "Uống say thì có thể ăn đậu hủ của chị sao?"
"Xin, xin lỗi." Orm Kornnaphat ủy khuất chớp chớp mắt chu chu môi lên, lập tức bò dậy quỳ ở trên giường, dập đầu một cái với cô, "Xin lỗi, em không phải cố ý đâu, chị tha thứ cho em lần này đi mà."
"Lần này?" Khóe miệng LingLing gợi lên độ cong mang ý vị không rõ: "Vậy lần sau chị nên xử lý thế nào nhỉ."
Orm Kornnaphat không chút nghĩ ngợi mà nói: "Lần sau chị chỉ cần đánh chết em đi!"
LingLing giơ ngón tay cái lên: "Ồ, đủ tàn nhẫn, nhưng chị không muốn đánh em."
"Vậy chị muốn thế nào?" Orm Kornnaphat hỏi.
Lông mi mỏng manh của LingLing hơi rũ xuống, ánh mắt dừng ở trên mặt của cô, cánh môi đỏ khẽ mở: "Trên đời này không có ai ăn đậu hủ mà không cần trả tiền đâu."
"Nhưng mà có combo cơm trưa giảm phân nửa giá mà." Orm Kornnaphat bò đến trước mặt cô, "P'Ling tốt của em, chị tha thứ cho em lần này đi mà, em thật sự không cố ý." Được rồi, kỳ thật là cố ý.
Ký ức tối hôm qua ùa về, lúc ấy nàng chính là dưới tình thế cấp bách mà cố ý hôn LingLing!
Tư vị gì đó đều đã quên mất, chỉ nhớ rõ rất mềm rất mềm thôi, ôi, muốn xuất hồn xuyên qua nhập lên trên người Orm Kornnaphat vào tối hôm qua quá đi.
Đợi đã, hình như có chỗ nào đó không thích hợp, bản thân làm sao giống như trở thành một kẻháo sắc hám gái thế này?
Nàng thoáng nhìn qua người thức dậy trong ánh nắng ban mai, thầm nghĩ: "Nhất định là bởi vì LingLing quá đẹp, không liên quan gì nàng cả.
Bản chất của con người là háo sắc.
LingLing nhìn thời gian, cũng không chọc nàng vui vẻ nữa, ngồi dậy rồi đứng dậy, tay tùy ý buộc tóc thành đuôi ngựa: "Chị phải đi làm, mười hai giờ mới trả phòng, em có thể ở lại nghỉ ngơi tiếp cũng được."
"Không cần đâu, em cũng phải đến trường học." Orm Kornnaphat cũng rời khỏi giường.
Hai người lúc đang đánh răng, LingLing mới đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngày hôm qua sau em lại đến câu lạc bộ kia vậy?"
Tới rồi! Rốt cuộc cũng đã hỏi tới rồi!
Orm Kornnaphat đầu tiên là sửng sốt một chút, rồi sau đó buồn bã mà rũ mắt xuống, lông mi yếu ớt mà run run, há miệng thở dốc, rồi thở dài rồi ngậm miệng lại, một dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Qu ả nhiên, LingLing nghĩ đã chọc trúng vào tâm sự của nàng, miệng đang ngậm bọt kem đánh răng: "Không sao, chị chỉ hỏi một chút thôi, em không nói cũng không sao."
Orm Kornnaphat lắc đầu, quay đầu lại nhìn cô, giống như tráng sĩ cắt cổ tay tự sát, lấy ra dũng khí lớn lao, nói :"Em ở đó làm bán thời gian."
LingLing: "..."
Làm bán thời gian mà phải cần dũng khí lớn lao như vậy để có thể nói ra sao?
Hay là nói đang làm công việc nào đó không tốt lắm?
LingLing bị ý nghĩ của bản thân làm cho hoảng sợ, nơm nớp lo sợ hỏi :"Làm bán thời gian nghề gì?"
Orm Kornnaphat mở to đôi mắt vô tội nói.
LingLing càng thấy thì tâm hoảng ý loạn: "Em có thể nói cho chị biết, nếu không thích nghề đó, thì không cần làm, thiếu tiền thì nói với chị."
LingLing không hiểu sao lại có loại cảm giác quen thuộc như con nhà giàu muốn chuộc thân cho người khác, may mà cô không có cơ hội này.
Orm Kornnaphat nói :"Em rất thích, chỉ là bưng trà đổ nước thôi."
"Bưng trà đổ nước? " LingLing cứ mãi xác nhận lại, "Thật sự chỉ là bưng trà đổ nước?"
"Đương nhiên, bằng không còn có thể làm gì chứ? Uống trà nghịch thủy sao?" Orm Kornnaphat hỏi ngược lại.
LingLing thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy thì tốt."
Orm Kornnaphat lúc này mới nhận ra điều đó không đúng, trừng lớn hai mắt: "Chị có phải cho rằng! Em...!"
LingLing ngẩng đầu nhìn trời, huýt sáo một cái mặc dù huýt không ra.
"Hừ, em là người đứng đắn đó nha ." Orm Kornnaphat tiếp tục đánh răng, sau khi súc miệng xong, mưới tiếp tục nói: "Em bởi vì sợ chị xem thường em làm công việc bán thời gian ở loại chỗ đó thôi. "
"Làm sao thế được." LingLing trịnh trọng mà vỗ bả vai của nàng: "Chỉ cần là công việc đứng đắn, thì không có gì mất mặt, nhân dân lao động là vinh quang nhất."
"Chị nói rất đúng." Orm Kornnaphat đồng dạng mà trịnh trọng vỗ lên bả vai của cô: "Chị cũng như vậy, vinh quang khuân gạch, chị là người mạnh nhất!"
LingLing: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Hai vị nhân dân lao động kích động bắt tay nhau, thành công lập thành cách mạng hữu nghị .
"Em còn chưa hỏi chị nữa, chị làm sao lại xuất hiện ở câu lạc bộ kia?" Orm Kornnaphat hỏi vị chiến hữu cách mạng.
LingLing ngẩn người ra, còn chưa ý thức được vấn đề này, nhưng phản ứng của cô nhanh nhẹn, rất nhanh liền đưa ra câu trả lời: "Đi xin kết toán, nhà thầu khất nợ tiền lương, chị liền tới chỗ đó tìm người."
"Vậy chị xin được chưa?" Orm Kornnaphat lo lắng hỏi.
LingLing: "Đương nhiên. Thúc giục người khác, chị là dân chuyên nghiệp đấy."
Hai người trở về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trả phòng, Orm Kornnaphat lấy đồ đạc xong liền liền xông ra ngoài.
LingLing đột nhiên hiểu gì đó, vội vàng đuổi theo, kết quả thang máy đã khép lại trước rồi.
Cô vội vàng đợi tới thang máy tiếp theo, lúc đi ra tới đại sảnh, thấy Orm Kornnaphat buồn bã mà đứng ở chỗ đó, trong lòng thả lỏng, lúc này mới nhớ tới, tiền phòng đã sớm thanh toán vào tối hôm qua rồi.
Orm Kornnaphat xoay người lại: "Thaipay."
LingLing đi đi qua, lấy tiền đặt cọc xong, liền câu lấy cổ nàng đi nhanh ra bên ngoài: "Bỏ đi, tối hôm qua tới lấy một khoản tiền không nhỏ, tiền phòng cả đêm vẫn không thành vấn đề, đừng cùng chị gái của em tranh, nghe lời."
Orm Kornnaphat không đành lòng để cô dùng nhiều hơn một phân tiền, liền nói: "Vậy cơm tối một tuần sau phải để em bao."
LingLing đang muốn cự tuyệt, tầm mắt dừng ở trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, lời nói trong miệng liền nuốt trở vào, gật gật đầu: "Được a."
"OK." Orm Kornnaphat đi đến trạm xe bus ở đối diện, vẫy tay về phía cô, "Bái bai. Buổi tối gặp."
"Ừ, tối gặp."
LingLing nhìn thấy nàng đi lên xe, theo xe mà rời đi, mới lết thân đi đến tiệm rửa xe, lái xe về công ty.
Orm Kornnaphat về Gia tộc Sethratanapong trước để thay quần áo.
Koy Sethratanapong ngửi thấy trên người nàng có mùi rượu, lập tức nắm lấy cổ áo sau của nàng kéo ngược trở về: "Con quay lại cho ba, thành thật mà giải thích, tối hôm qua tại sao cả đêm không về nhà ngủ?"
Orm Kornnaphat trả lời: "Con không phải là nhắn lại với ba rồi sao? Con cùng PrigKhing các cậu ấy đi mừng sinh nhật mà."
Koy Sethratanapong trừng mắt: "PrigKhing cũng về nhà rồi, tại sao con không về? Nó còn tưởng rằng chạy lạc rồi, hơn nửa đêm còn tìm con ở khắp nơi kìa."
"À đúng rồi, con phải gọi điện thoại cho PrigKhing trước đã." Orm Kornnaphat gấp gáp lấy điện thoại ra gọi cho PrigKhing báo bình an một chút, đối phương vừa tiếp điện thoại thì hét lớn một tràng: "Cái tên khốn nạn nhà cậu, lão nương vất vả lắm mới ngủ được, lại bị cậu làm thức giấc rồi này!"
Orm Kornnaphat ngắt điện thoại, cười cười với Koy Sethratanapong: "Ngày hôm qua uống nhiều rượu quá, sau đó gặp một người bạn, chị ấy đưa con vào khách sạn."
"Rượu, khách sạn?!" Koy Sethratanapong thần sắc hoảng hốt, xoay người nàng mấy vòng, "Các con đi khách sạn làm gì?"
"Còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là ngủ a." Orm Kornnaphat hợp tình hợp lý nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro