Chương 5: Lựa chọn của Giáo Chủ
Quảng Linh Linh chậm rãi nhận hộp cơm trong tay nhóm trưởng, sau đó đi theo hắn sang chỗ khác, toàn bộ hành trình đều làm lơ Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh ngây ngẩn đứng yên một chỗ, nàng đột nhiên cảm thấy hộp cơm trên tay có chút nặng trĩu, tựa hồ sắp rơi xuống.
Trần Mỹ Linh im lặng mang theo cơm hộp trở về, thầm nghĩ từ nay về sau bất luận xảy ra tình huống gì, Quảng Linh Linh đều không thể ảnh hưởng đến bản thân.
Thời điểm Quảng Linh Linh ăn cơm, nhìn qua là cùng nhóm trưởng nói chuyện phiếm, kỳ thật trên cơ bản đều là hắn nói, cô vừa ăn vừa nghe.
Nhóm trưởng mắng cô vì cái gì không nhận cơm của Trần ảnh hậu, cười cô không thức thời chọc giận Hàn Dục lại đắc tội Trần Mỹ Linh.
Quảng Linh Linh ăn một đống ủy khuất, không nhận cơm của Trần Mỹ Linh là bởi vì sợ nàng sẽ bị đói, huống chi lúc trước còn có ước định phải làm như không quen biết nhau. Nếu đã không quen, cô làm sao có thể nhận sự giúp đỡ của người khác đây?
Mãi đến lúc hơn mười một giờ đêm, Giang Hải Khê mới kêu đoàn phim kết thúc công việc. Hôm nay, Quảng Linh Linh đã sắm vai thi thể, thổ phỉ, ăn mày, nha hoàn, tuy rằng đất diễn không nhiều nhưng độ mệt nhọc cũng không thua kém những diễn viên chính là mấy.
Quảng Linh Linh nhận được tiền công, suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt. Đường đường Ma Giáo Giáo Chủ, đây vẫn là lần đầu tiên thể nghiệm tự kiếm tiền. Loại cảm giác này có chút không thể diễn tả hết sự vui sướng, một khắc nhìn đến số tiền lương kia, tựa hồ cảm thấy hết thảy mệt nhọc đều đáng giá.
Kết thúc công việc, Quảng Linh Linh dự định đi nhờ xe để về nhà. Ở đầu đường đột nhiên có một chiếc xe vọt qua người cô, Quảng Linh Linh tinh mắt nhìn ra đó là xe của Trần Mỹ Linh.
Một lát sau chiếc xe lại quay trở về, trợ lý của Trần Mỹ Linh bước xuống, nói với Quảng Linh Linh: "Đã khuya, hiện tại trên cơ bản rất khó bắt xe. Cô lên xe đi, chúng tôi chở cô một đoạn."
Quảng Linh Linh chần chờ, đột nhiên cửa kính ghế sau hạ xuống, Trần Mỹ Linh không chút biểu tình nói với Quảng Linh Linh: "Lên xe." Ngữ khí nghe không ra hỉ nộ ai nhạc, nhưng trong mắt lại lộ ra tức giận.
Quảng Linh Linh theo bản năng rụt rụt cổ, mở cửa xe ngồi xuống bên cạnh Trần Mỹ Linh. Cô khẩn trương tới mức quên rằng còn có một ghế phụ, trong lòng thầm nghĩ: Không phải nói làm như không quen biết hay sao? Mà hôm nay lại trừng mình, còn đưa cơm, hiện tại còn ra lệnh cho mình lên xe.
"Lái xe." Trần Mỹ Linh thấy Lý Điềm muốn xem náo nhiệt đang nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, lửa giận trong lòng nàng không khỏi tăng lên vài phần. Hôm nay thấy Quảng Linh Linh xuất hiện ở phim trường, nàng thực sự ngạc nhiên. Bởi vì trước kia từng điều tra về Quảng Linh Linh, biết cô đã ký hợp đồng với một công ty giải trí, cho nên nàng không ngờ được cô lại chạy đến phim trường làm kẻ chạy cờ.
Thời điểm nhìn thấy Quảng Linh Linh ngâm mình trong nước, đông lạnh đến mức cả người phát run, nàng nhất thời mềm lòng kêu trợ lý lấy khăn lông, không nghĩ tới Quảng Linh Linh coi mình như không khí.
Lúc sau lại thấy Quảng Linh Linh ở đoàn phim bị Hàn Dục chèn ép, tuy quan hệ giữa cả hai trên cơ bản chỉ là hai người xa lạ có thêm một tờ giấy chứng nhận mà thôi. Nhưng tờ giấy đó cũng đủ khiến nàng không thể mặc kệ Quảng Linh Linh được.
Tốt bụng đem cơm trưa của mình đến, kết quả Quảng Linh Linh toàn bộ quá trình làm lơ nàng, làm nàng xấu hổ không nói, lúc sau còn cùng tên nhóm trưởng kia vừa nói vừa cười thực náo nhiệt.
Khi nhìn thấy Quảng Linh Linh một mình đứng ở đầu đường, nàng vốn dĩ vẫn giận dỗi không muốn quan tâm, nhưng nghe trợ lý nói trị an trong Tết âm lịch không được tốt, lại quay đầu xe. Kết quả Quảng Linh Linh nhìn nàng giống như gặp phải thổ phỉ, kêu cô lên xe tựa hồ bức bách khuê nữ phải động phòng tân hôn vậy. Trần Mỹ Linh cảm thấy số lần bản thân nổi nóng ngày hôm nay hơn tất thảy thời gian từ trước tới giờ cộng lại.
Quảng Linh Linh ngồi cạnh Trần Mỹ Linh, cảm giác bầu không khí trong xe tựa như bị đóng băng, xấu hổ e ngại. May mắn là lúc này Trần Mỹ Linh bắt đầu nghịch điện thoại.
Bất quá vài giây sau, di động của cô lại vang lên âm báo tin nhắn.
Quảng Linh Linh mở di động nhìn nhìn, là Trần Mỹ Linh gửi đến.
[23:56] Trần Mỹ Linh: [Hôm nay vì cái gì không nhận cơm trưa tôi đưa?]
Quảng Linh Linh: [Không phải cô từng nói, trước mặt người ngoài phải coi như không quen biết hay sao?]
Trần Mỹ Linh quay đầu nhìn Quảng Linh Linh một cái, trên mặt nở nụ cười lạnh, không quen biết nhau phải không?
Trần Mỹ Linh: [Vậy hiện tại cô vì sao lại ở trong xe của tôi?]
Quảng Linh Linh: [Không phải cô kêu tôi lên xe sao?]
Trần Mỹ Linh chỉ cảm thấy hờn dỗi dồn ở cổ họng, nói không ra nhổ không xong.
"Dừng xe!" Thanh âm lạnh lùng của Trần Mỹ Linh vang lên. Trợ lý phản ứng cực nhanh, dừng xe ở ven đường, Trần Mỹ Linh chỉ vào cửa xe nói với Quảng Linh Linh: "Đi xuống!"
"Ừm." Quảng Linh Linh gật gật đầu, không nói hai lời liền đẩy cửa bước xuống.
Thấy Quảng Linh Linh thuận tay đóng cửa lại, Trần Mỹ Linh lại bắt đầu lo lắng, khuya khoắt thế này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Lý Điềm đang ngồi ở ghế lái, chưa rõ rốt cuộc chuyện là thế nào, nhưng sắc mặt của Trần Mỹ Linh giống như đang nổi nóng nên cũng không dám tùy tiện đặt câu hỏi. Chỉ có thể âm thầm thương cảm với vị tiểu tân nhân kia.
Một lát sau Trần Mỹ Linh bớt giận, nói với Lý Điềm: "Trở về thôi."
"À, được." Lý Điềm nhanh chóng lái xe đưa Trần Mỹ Linh về chung cư.
Quảng Linh Linh một mình một người đi trên đường, không biết Trần Mỹ Linh đang lo lắng cho mình, cũng không thể hiểu được những hành động hôm nay trên phim trường là do Trần Mỹ Linh quan tâm cô. Rốt cuộc Quảng Giáo Chủ chưa từng thể nghiệm qua loại cảm giác được mấy người biệt nữu* quan tâm chăm sóc, vì vậy không hiểu cũng là hợp lý.
*tâm khẩu bất nhất, nghĩ một đằng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.
Dọc theo đường đi không hề nhìn thấy xe cộ và người nào nhưng Quảng Linh Linh cũng không chút sợ hãi, chạy bộ hơn nửa tiếng đồng hồ đã về đến nhà.
Tắm rửa xong thật thoải mái, căn phòng trọ này vừa rẻ vừa tiện nghi, chỉ có mấy trăm tệ một tháng, lúc trước nguyên thân còn mặc cả thím chủ nhà cho nên Quảng Linh Linh cảm thấy, nỗ lực mấy ngày liền có thể trả khoản nợ kia. Quảng Linh Linh uống một ly nước ấm, sau đó nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Ở chung cư, Trần Mỹ Linh bất an lo lắng, rốt cuộc nàng đã có cơ hội đưa Quảng Linh Linh về nhà, lại ở nửa đường đem người ta ném xuống, vạn nhất Quảng Linh Linh gặp chuyện gì, nàng không chỉ cả đời áy náy mà còn trở thành góa phụ.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng nàng quyết định nhắn tin dò hỏi đối phương một chút.
[01:28] Trần Mỹ Linh: [Đang ở nhà sao?]
01:30
Quảng Linh Linh: [Không.]
Trần Mỹ Linh: [Hiện tại cô đang ở đâu?]
Thời điểm đọc tin nhắn kia, Trần Mỹ Linh đột nhiên trở nên vô cùng lo lắng, thật sự gặp chuyện sao.
Nàng lập tức lấy áo khoác, đang chuẩn bị mặc để đi ra ngoài tìm tiểu gia hỏa kia, kết quả lại nhận được một tin nhắn nữa.
Quảng Linh Linh: [Ở trên giường.]
Trần Mỹ Linh quả thực bị đối phương làm mỉm cười, để áo khoác sang một bên, nằm lên sô pha.
Trần Mỹ Linh: [Nghỉ ngơi sớm một chút.]
Quảng Linh Linh: [Ừm.]
Trần Mỹ Linh nhìn mấy tin nhắn kia hồi lâu, sau một khoảng thời gian không gặp, nàng cảm giác Quảng Linh Linh đã thay đổi rất nhiều. Tỷ như trước kia Quảng Linh Linh nhìn nàng, ánh mắt đều hàm chứa tình cảm nồng đậm, tuy rằng không rõ là loại tình cảm nào nhưng Trần Mỹ Linh có thể nhận thấy rất rõ, mà hiện tại nàng chỉ thấy được sự trốn tránh trong mắt đối phương.
Hơn nữa hôm nay ở đoàn phim, Quảng Linh Linh kẻ chạy cờ kia mỗi lần nhìn thấy nàng đều là bộ dáng giống như sợ bị đòi nợ. Lần đó Trần gia hẳn là đưa không ít tiền, tuy rằng nàng không biết rõ cụ thể là bao nhiêu nhưng anh trai nàng trước giờ rất hào phóng, đương nhiên sẽ không bạc đãi Quảng Linh Linh.
Chẳng lẽ người kia gặp phải rắc rối nào không thể giải quyết? Trần Mỹ Linh thầm nghĩ chờ đến ngày mai gặp Quảng Linh Linh ở phim trường, sẽ tìm cơ hội hỏi kỹ một chút.
Kỳ thật ấn tượng của Trần Mỹ Linh về Quảng Linh Linh vẫn luôn thay đổi, lần đầu gặp mặt, nghe anh trai nói đối phương nguyện ý cùng nàng kết hôn, lúc ấy trong lòng nàng có chút bất an và nôn nóng, dù sao cũng là người xa lạ. Thời điểm gặp nhau, Quảng Linh Linh tổng cộng nói mười câu, trong đó có sáu câu nhắc tới tiền. Trần Mỹ Linh lập tức cảm thấy người kia có chút tầm thường, liền dùng ngữ khí lạnh như băng cùng cô thương lượng chuyện hôn sự.
Bất quá sau đó ở đoàn phim nhìn thấy Quảng Linh Linh vài lần, chăm chỉ kiên định học hỏi, Trần Mỹ Linh cẩn thận quan sát một thời gian, mới phát hiện Quảng Linh Linh thật sự là người không tồi. Nàng nghĩ nếu hai người đã cùng viết Hồng Thư, chi bằng hòa hảo quen biết, cho dù không có tình yêu thì cũng có tình hữu nghị, trở thành bạn bè sẽ tốt hơn là người qua đường.
Nhưng hôm nay ở đoàn phim nhìn đến Quảng Linh Linh, tên kia không chỉ không thèm nhìn nàng, còn dám từ chối nàng giúp đỡ. Trần Mỹ Linh nghẹn một bụng khí thế nhưng lại không tìm được ai để tâm sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro