Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 124: Giáo chủ không coi ai ra gì


Màn này diễn xong, Giang Hải Khê chỉ ra mấy điểm chưa đủ, Quảng Linh Linh rất nhanh lĩnh hội, thời điểm lại thêm một lần, cùng Trần Mỹ Linh phối hợp vô cùng hoàn mỹ, cũng làm Giang Hải Khê tuyên bố không có nhìn lầm người.

Vì vậy cứ thế quyết định thân phận nữ phối của Quảng Linh Linh.

"Nhưng mà ta tối đa chỉ có ba ngày nghỉ, tối hôm nay, hoặc là sáng sớm ngày mai, nhất định phải chạy trở về quay." Quảng Linh Linh rất xoắn xuýt nhìn Trần Mỹ Linh hỏi: "Chị lại ở bên này giúp em nhận nhân vật, đến lúc đó làm sao an bài thời gian a?"

"Đương nhiên là lấy bên kia làm trọng, nơi này nữ phối diễn ở phần cuối, trước mắt độ tiến triển tổng thể của chúng ta cũng chậm hơn em, chờ em quay xong bộ phim kia rồi tới cũng được." Trần Mỹ Linh đã giúp nàng tính toán xong xuôi thời gian.

Quảng Linh Linh như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: "Em biết rồi, chỗ Hứa tỷ cần thông báo một tiếng không?"

"..." Trần Mỹ Linh rất là lúng túng hướng nàng cười một tiếng: "Tự em đi nói đi."

Tính tình Hứa Tụ tuy nàng không rõ lắm, nhưng đối với chuyện mình tự giúp Quảng Linh Linh an bài công việc, Hứa Tụ ít nhiều cũng sẽ có chút ý kiến, loại chuyện có thể gây ra nguy hiểm tính mạng như này, vẫn là giao cho Quảng Linh Linh tới xử lý đi.

Quảng giáo chủ đội lên đầu đầy sương mù gọi điện thoại cho Hứa Tụ.

"A lô? Có chuyện gì?" Hứa Tụ nhận điện thoại, lại nửa ngày không nghe người nói chuyện, bất giác tràn đầy nghi ngờ hỏi thăm: "Làm sao vậy? Lại gặp phải phiền toái gì?"

Hứa Tụ cẩn thận nghĩ, Quảng Linh Linh đi theo bên cạnh Trần Mỹ Linh, cho dù gặp phải phiền toái cũng không nên gọi điện thoại cho nàng a.

"Không có, chỉ là..." Quảng Linh Linh bắt đầu ấp a ấp úng, cái này không giống phong cách dĩ vãng của nàng, bất quá kiếp trước nếu như âm thầm làm ra quyết định gì, cuối cùng phạm sai lầm quay về giáo báo cáo, đến lúc đó đối mặt đám người Hữu hộ pháp cùng Thánh nữ, nàng bao giờ cũng do dự một hồi.

"Em ở chỗ đạo diễn Giang Hải Khê, bên trong đoàn phim thiếu một vai nữ phối, đạo diễn Giang Hải Khê để cho em tạm thời diễn một đoạn, cảm thấy em rất phù hợp hình ảnh nữ phối kia, cho nên liền để cho em diễn vai đó."

"Không còn gì nữa?" Hứa Tụ cũng là trầm mặc rất lâu mới hỏi lại cô.

Quảng Linh Linh ngẩn người một chút, không biết câu hỏi của Hứa Tụ là chỉ phương diện nào, cô lắc đầu một cái, lại phát hiện đây là nói chuyện điện thoại di động, cô lắc đầu Hứa Tụ không thấy được.

"Không còn." Quảng Linh Linh nói xong, cả người cũng nhẹ nhõm hơn, bất kể kết quả thế nào, dù sao cô cũng là tới thông báo Hứa Tụ, mà không phải tới thương lượng.

Hứa Tụ rất là hưng phấn nói: "Chuyện tốt a. Có thể cầm một nhân vật bên trong phim của Giang đạo, đúng là nhân bánh mà người trong giới thắp hương bái phật đều muốn cầu tới. Em hiện tại lưu lại nơi đó, ở bên trong đoàn phim học tập cho giỏi, chỗ công ty chị tới xử lý."

Bất quá thân phận Quảng Linh Linh bày ở kia, trực tiếp báo cáo Trần Tuấn Phong một tiếng, công ty tuyệt đối sẽ không khó xử Quảng Linh Linh.

Cúp điện thoại, Quảng Linh Linh vội vàng về bên cạnh Trần Mỹ Linh.

Lúc này Trần Mỹ Linh đang dùng bữa, Quảng Linh Linh trở lại, nàng buông chén đũa xuống giúp Quảng Linh Linh chuẩn bị đồ ăn.

Quảng Linh Linh cảm thấy hạnh phúc nhận lấy, khóe miệng mang ý cười nói: "Em nói với Hứa tỷ rồi, nàng bảo em ở đây cẩn thận học hỏi."

"Ừ." Trần Mỹ Linh đoán được kết quả này, chẳng qua cuối cùng vẫn phải để Quảng Linh Linh tự mình nói, nàng và Quảng Linh Linh tuy rằng quan hệ không bình thường, nhưng để nàng ra mặt giải thích với Hứa Tụ, ở bên trong luôn mang theo cảm giác ra lệnh thông báo, mà Quảng Linh Linh đi nói thì chỉ là tiền trảm hậu tấu bất đắc dĩ, trong lòng Hứa Tụ sẽ không lưu lại vướng mắc.

"Sáng sớm ngày mai hãy trở về. Chị thấy Trương tiền bối qua được một lần không dễ dàng, để nàng lưu lại một hồi." Trần Mỹ Linh khuyên nhủ.

Quảng Linh Linh khẽ cau mày, nếu như đến lúc trở về Trương Dĩ Vân suy yếu giống như thời điểm tới đây, đạo diễn không biết sẽ nổi giận thế nào.

Trần Mỹ Linh nhìn về phía Hứa Thiến và Trương Dĩ Vân, sắc mặt hai người đều không phải rất tốt, lại cũng đều đang kiềm chế không trực tiếp bày tỏ ra ngoài.

Nàng cười khẽ: "Lúc trở về, Trương tiền bối nhất định sẽ rất bình tĩnh."

Đi một chuyến này, lòng đều sắp chết rồi, nào còn chú ý tới khinh công của Quảng Linh Linh.

Bất kể lúc nào, đều phải kiên trì nghe lời phu nhân, đây là quán tính do Quảng giáo chủ kinh sợ tạo thành, không đúng... Là tiêu chuẩn sủng phu nhân của Quảng giáo chủ.

Thời điểm cặp đôi mới cưới ở nơi này vừa ăn cơm vừa trò chuyện hết sức sung sướng, Vương Cao Nghị cầm kịch bản tới.

"Không quấy rầy đến các người chứ." Vương Cao Nghị cười hỏi.

Trần Mỹ Linh hiếm có mang theo một nụ cười, trả lời: "Không quấy rầy."

Trong lòng lại soát đầy, "Ai bảo anh tới? Tiểu Quảng ngày mai sẽ phải đi, tôi cùng nàng đơn độc sống chung với nhau một hồi thật không dễ dàng a, anh tới làm cái gì?! Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, mau cút. Nơi này rất không hoan nghênh anh, đi mau đi mau."

Quảng Linh Linh không có diễn biến tâm lý nhiều như phu nhân, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn Vương Cao Nghị bình tĩnh nói: "Xin lỗi, anh quấy rầy chúng tôi dùng cơm."

"..." Vương Cao Nghị vừa nghe Trần Mỹ Linh nói, đang chuẩn bị mang nụ cười lễ phép ôn hòa, nói ra ý đồ của mình, kết quả thiên ngôn vạn ngữ trong bụng đều bị một câu nói của Quảng Linh Linh lấp kín.

Nụ cười trên mặt dần dần trở nên lúng túng, đến cuối cùng cũng sắp không kiềm được nữa.

Trong giới có quy củ, người mới không tôn kính tiền bối, nói ra một cái thì chính là vết nhơ lau mãi không hết.

Lập tức bên trong đoàn phim bắt đầu có người nghị luận thái độ của Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh nhếch mi, nhìn Vương Cao Nghị hỏi: "Xin hỏi Vương tiên sinh tới có chuyện gì không?"

"Có chuyện lát nói sau. Các người ăn cơm trước đi, tôi lát nữa lại tới sau." Vương Cao Nghị cũng nghe được thanh âm thì thầm của đám người kia, trong lòng cười thầm Quảng Linh Linh không biết tự lượng sức.

Trần Mỹ Linh cũng thay Quảng Linh Linh lau mồ hôi một cái, đang chuẩn bị cùng Quảng Linh Linh nói đôi lời, để cho cô về sau ở trước mặt người khác thu liễm một chút.

Bất quá cẩn thận nghĩ lại, Quảng Linh Linh ngày thường đối đãi một số tiền bối trong giới rất cung kính, sao hôm nay đột nhiên biến tính tình? Chẳng lẽ họ Cao này âm thầm trêu chọc Tiểu Quảng?

Người Trần gia đều là bao che khuyết điểm, đến lứa Trần Mỹ Linh, Trần Tuấn Phong lại càng phát huy tinh tế cái gọi là bao che khuyết điểm này.

Suy đoán đến khả năng Quảng Linh Linh từng bị Vương Cao Nghị âm thầm bắt nạt, lửa giận của Trần Mỹ Linh không cần người khác tưới dầu cũng đã biến thành núi lửa phun trào.

Ở thời điểm này, cho dù Trần Mỹ Linh biết Quảng Linh Linh không phải loại người chịu bị thua thiệt trong bóng tối, nàng cũng sẽ tự động bỏ qua, Tiểu Quảng nhà mình lúc nãy khác thường nhất định là bị ủy khuất cực lớn mới như vậy, mà người làm cô chịu ủy khuất nhất định là Vương Cao Nghị.

Tiếng nghị luận bên cạnh càng ngày càng lớn, sắc mặt Trần Mỹ Linh cũng trở nên càng phiền muộn hơn.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra nàng tức giận, giờ phút này Trần Mỹ Linh nàng phảng phất như túi lựu đạn, chỉ cần đụng liền nổ.

Mà Quảng Linh Linh lại giống như không nhìn ra, ngoan ngoãn ăn hết cơm.

"Chị làm sao vậy?" Quảng Linh Linh chú ý tới Trần Mỹ Linh bất thường, bất quá bằng vào mạch não của cô thì cũng không hiểu được tại sao Trần Mỹ Linh đột nhiên không bình thường.

Chỉ có thể dè dặt cẩn thận ôm nghi vấn hỏi cô.

Trần Mỹ Linh lắc đầu, nhỏ giọng hỏi Quảng Linh Linh: "Em vừa rồi tại sao đối với Vương Cao Nghị như vậy? Em và hắn có phải âm thầm đụng độ gì?"

"Không có a, chỉ là rất trùng hợp, hắn gần đây nhìn em càng ngày càng không vừa mắt." Quảng Linh Linh thẳng thừng trả lời.

Trần Mỹ Linh ngẩn người một chút, sau đó lửa giận hơi bị lắng xuống, nói với Quảng Linh Linh: "Trong giới rất loạn, cho dù em biết hắn nhìn em không vừa mắt, em cũng không thể trước mặt nhiều người đánh mặt hắn như vậy. Trong giới có quy củ, hắn coi như là tiền bối của em, em hẳn là nên..."

"Nhưng hắn cũng là đệ tử ngoại môn nhánh ngoài của Cổ Võ a, em thân là Đại đệ tử nội môn của Cổ Võ, lại là người thừa kế tộc trưởng đời tiếp theo mà nội tộc chỉ định, bất kể ở đâu em đều không thể thả thấp tư thái với tiểu bối. Đây là quy củ trước sau như một của Cổ Võ. Hắn không phục thì nên cút ra khỏi Cổ Võ, bất quá lúc hắn xuất đạo đều là mượn danh đệ tử Cổ Võ, xuất thân ngôi sao võ thuật, xích mích với em thì dư luận cũng có thể ép vỡ hắn."

Có thể là đoàn phim mang đến không khí giới giải trí quá nồng nặc, Trần Mỹ Linh lại quên mất thân phận hai người đều là đệ tử Cổ Võ.

Bất quá thấy những người chung quanh phản ứng, chắc hẳn bọn họ cũng đều quên vụ này, thậm chí bản thân Vương Cao Nghị cũng đều bỏ quên thân phận đệ tử Cổ Võ của Quảng Linh Linh.

"Được, em nói thế nào đều có lý." Trần Mỹ Linh hoàn toàn buông tâm, tuy rằng Trần gia có quyền thế đủ để Quảng Linh Linh ở trong giới này "hoành hành bá đạo", nhưng mà đến lúc đó nếu thật xảy ra chuyện, dư luận đè ép sẽ khiến Quảng Linh Linh rất khổ sở, ít nhất là đám anh hùng bàn phím trên mạng kia, Trần gia cũng không thể nào dọn dẹp hết từng tên một. Mà nhiều lúc, lời nói mới thật sự là vũ khí sắc bén có thể gây tổn thương người nhất.

...

Trần Tuấn Phong luôn cảm thấy gần đây có phải bị người nguyền rủa, mỗi chiều về nhà vốn muốn cùng tiểu thê tử tử tế thân mật một chút, nhưng đối phương lại luôn ôm điện thoại di động lướt đủ loại tin tức, cuối cùng lại chọn mấy cái thú vị chia sẻ với hắn.

Ban đầu Trần Tuấn Phong rất vui lòng cùng nàng trò chuyện, nhưng mà thời gian lâu dài Trần Tuấn Phong liền bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Vốn không phải người thích xem bát quái, lại phải ngày ngày nhìn đủ loại tin tức scandal giả tạo phóng đại trên mạng, thật có chút mệt lòng.

Bất quá vợ thích, hắn chịu đựng mệt mỏi phụng bồi.

Hôm nay lại thấy được một tin tức bùng nổ, Trần Tuấn Phong khẽ nhíu mày: "Anh trước đi hỏi một chút tin tức này có thật hay không."

Trần Tuấn Phong thấy tin tức Quảng Linh Linh ở đoàn phim không tôn kính tiền bối, hắn tâm sự nặng nề bấm điện thoại bí thư, để lập tức an bài người điều tra.

Trần Tuấn Phong đang nghĩ trách cứ Quảng Linh Linh sao không biết thu liễm, Phùng Thiên Linh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, không cảm thấy gì hỏi: "Linh Linh là Đại đệ tử nội môn Cổ Võ, Vương Cao Nghị là đệ tử ngoại môn nhánh ngoài của Cổ Võ, Linh Linh đối với hắn thái độ này rất bình thường. Nếu là biểu hiện quá mức cung kính, ngược lại không hợp quy củ."

Trần Tuấn Phong bừng tỉnh hiểu ra, hai người bây giờ mặc dù đều ở trong giới giải trí, nhưng mà Vương Cao Nghị từ nhỏ chính là đệ tử ngoại môn của Cổ Võ, mà Quảng Linh Linh cũng được xác định với ngoại giới là Cổ Võ thu nhận từ tấm bé.

Dựa theo quy củ Cổ Võ, về sau bất luận hai người ở bên ngoài đạt thành tựu bao lớn, tôn ti bối phận cũng sẽ dựa theo quy củ bên trong tộc, một khi có người không tuân theo phạm vào bất kính, hậu quả chính là xử lý theo quy củ của Cổ Võ thế gia.

Tin tức trên mạng cũng rất nhanh truyền ra.

Đủ loại người đi đường hoặc fan đều đang chỉ trích thái độ Quảng Linh Linh đối đãi tiền bối.

Trong đó cũng không ít người đi ra nói Vương Cao Nghị chiếm dùng thời gian nghỉ ngơi của người khác, người khác chẳng lẽ không có quyền cự tuyệt sao?

Các giáo đồ mạnh mẽ, cũng rối rít ủng hộ Giáo chủ, bất quá cũng có một số ít người nói đã nhìn rõ Quảng Linh Linh, dự định từ fan chuyển đi đường, lại bỗng dưng từ fan biến thành anti.

Ở bên trong đoàn phim biết được tin tức trên mạng, Vương Cao Nghị sợ hãi vô cùng, dẫu sao Quảng Linh Linh hôm nay ở Trần thị địa vị không bình thường, trời mới biết Trần Tuấn Phong liệu có vì bảo vệ cô mà làm ra động tác không tưởng tượng nổi nào hay không.

Nhưng trong tiềm thức, lại hy vọng fan hâm mộ của mình có thể chỉ trích Quảng Linh Linh nhiều hơn một chút, tốt nhất để cho cô thân bại danh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro