
Chương 36
Tết nhất, thưa kiện đúng là giảm rất nhiều. Nhưng sắp qua mười lăm, các kiểu ủy thác lại ùn ùn kéo đến.
Ngày đầu tiên Trần Mỹ Linh đi làm lại sau đợt nghỉ Tết dài hạn đã có người tìm tới cửa.
Lần này có chút mới mẻ, người ủy thác đến tìm nàng không phải để ly hôn mà là để cố vấn làm sao mới có thể không ly hôn.
Người ủy thác tên là Thường Minh Ngọc, ba mươi bốn tuổi, đã kết hôn, có công việc thu nhập không quá cao nhưng ổn định, còn cùng chồng nuôi dạy một con gái sáu tuổi. Trần Mỹ Linh cũng thông qua lời người ủy thác mà bước đầu hiểu biết đại khái tình trạng hôn nhân của hai người.
Cũng là nhà trai ngoại tình, chẳng qua hơi khác với những vụ trước kia ở chỗ nhà trai không để ý tài sản, tuyên bố mình có thể tay trắng ra đi, con gái cũng không cật lực tranh thủ, có cũng được mà không có cũng không sao. Yêu cầu duy nhất chính là ly hôn, muốn song túc song phi với tình yêu đích thực, cũng chính là kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân này.
Trần Mỹ Linh nghe kể xong, lập tức cạn lời...
Người ta đã làm đến độ đó rồi mà người ủy thác trước mặt cô vẫn...
"Luật sư Trần, tôi nghe nói cô rất có tiếng trong kiện tụng ly hôn. Cô giúp tôi nghĩ cách đi, tôi không muốn ly hôn." Thường Minh Ngọc khóc lóc nói.
Trần Mỹ Linh chỉ có thể nhịn xuống mà trấn an: "Chị Thường, thật ra ly hôn cũng chưa chắc là lựa chọn không tốt. Tôi có thể giúp chị giành quyền nuôi con cùng với tài sản chung thuộc danh nghĩa hai người. Chị có thể bắt đầu một cuộc sống mới."
Thường Minh Ngọc nghe được câu cuối, cả người đều thấp thỏm không yên: "Không, tôi không thể ly hôn."
Trần Mỹ Linh thở dài: "Nếu đối phương kiên trì nói tình cảm đã tan vỡ, hơn nữa đề nghị ly thân thì dù lần này tòa án không phán ly hôn như chị mong muốn, cùng lắm cũng chỉ miễn cưỡng kéo dài được hai năm. Sau hai năm ly thân, nếu đối phương lại đề nghị tố tụng, tòa án vẫn sẽ phán ly hôn."
Cần gì chứ.
Trần Mỹ Linh thật sự muốn hỏi người ủy thác một câu: Cần gì chứ?
Thường Minh Ngọc đã xem Trần Mỹ Linh như khúc gỗ cứu mạng: "Luật sư Trần, cô giúp tôi nghĩ cách đi."
Trần Mỹ Linh suy cho cùng cũng chỉ là một luật sư, nàng không nên, cũng không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Thấy khuyên bảo không có hiệu quả, Trần Mỹ Linh cũng không mở miệng nữa. Đã ký hợp đồng ủy thác rồi, nàng nên tôn trọng ý muốn của thân chủ. Cuối cùng, Trần Mỹ Linh thở dài nói: "Như vậy đi, chúng ta lại tìm thời gian nói chuyện với chồng chị một chút."
Khuyên can mãi, cuối cùng cũng xem như thuyết phục được Thường Minh Ngọc về nhà chờ tin.
Nào ngờ Trần Mỹ Linh còn chưa kịp sắp lịch gặp mặt chồng Thường Minh Ngọc là Lưu Hạo thì đối phương đã đưa công văn lập án đến tay Thường Minh Ngọc. Thường Minh Ngọc lại tìm Trần Mỹ Linh khóc lóc kể lể một phen.
"Chị Thường, chị khoan hãy gấp. Trước khi mở phiên tòa còn có một giai đoạn hòa giải nữa. Tới khi đó thẩm phán sẽ triệu tập đương sự hai bên cùng đến, chúng ta có thể nói chuyện với chồng chị vào lúc ấy."
"Vâng, tôi hiểu tâm trạng chị. Bây giờ việc chị cần làm chính là giữ vững tinh thần, có gì chúng ta có thể gặp nhau nói."
"Được, tôi hiểu suy nghĩ của chị."
Khó khăn lắm mới ngắt được điện thoại, Trần Mỹ Linh vừa quay đầu đã thấy Quảng Linh Linh mặt nhăn mày nhíu đứng sau lưng.
"Này ai vậy chứ, cũng thật hồ đồ." Quảng Linh Linh không nhịn được mà trào phúng.
Trần Mỹ Linh chống nạnh, mặt trầm xuống: "Đây là điện thoại công việc của em."
Quảng Linh Linh nhún vai: "Cũng không phải chị nghe lén. Tại hiệu quả khuếch đại âm thanh của điện thoại em tốt quá chứ bộ, muốn không nghe cũng khó."
Nói sao cô cũng có cớ, Trần Mỹ Linh cam chịu lắc đầu. Quảng Linh Linh thấy đối phương không giận, lại được nước làm tới dán qua: "Nếu không chị đổi cái khác cho em nhé?"
Trần Mỹ Linh xoay người, nghiêm túc nói: "Không mấy chị đi quyên góp xây trường đi."
Quảng Linh Linh sửng sốt, cô thật sự không ngờ Trần Mỹ Linh lại quăng ra một câu như vậy: "Em hy vọng chị làm từ thiện sao?"
"Đúng vậy, bởi vì em cảm thấy chị có tiền không chỗ tiêu, rất khó chịu." Trần Mỹ Linh nghiêm túc gật đầu.
"..."
Này thật đúng là bật đến cô á khẩu không trả lời được, bật đến cô thể xác lẫn tinh thần sung sướng. Rõ ràng là bị đâm mấy câu, nhưng mãi đến buổi tối đi ngủ, Quảng Linh Linh vẫn vô cùng hưng phấn. Trần Mỹ Linh ngoại trừ cảm thán mạch não kì lạ của chị vợ nhà mình cũng không thể làm gì khác.
Mười hai giờ đêm, hai người tắm xong, cùng nằm trên giường. Còn đang suy nghĩ xem có nên làm chuyện gì đó hay không thì điện thoại Trần Mỹ Linh lại vang lên.
"Luật sư Trần..."
Lại là người ủy thác vừa rồi.
Quảng Linh Linh nghe được giọng nói quen thuộc truyền ra từ điện thoại Trần Mỹ Linh liền tức muốn ngã ngửa.
Nói đạo lí cả buổi rồi trấn an thêm cả buổi, lại nửa tiếng nữa trôi qua, khó khăn lắm Trần Mỹ Linh mới ngắt được điện thoại. Quảng Linh Linh nhìn gương mặt có phần mệt mỏi của Trần Mỹ Linh, cũng luyến tiếc làm gì tiếp, còn không bằng để em nghỉ ngơi.
Nhưng Quảng Linh Linh vẫn tức giận bất bình: "Cô ta xem em là luật sư hay thùng rác vậy? Tìm em mà ngay cả ban ngày, ban đêm cũng không biết phân biệt sao?"
Trần Mỹ Linh nằm nghiêng, lơ mơ nói: "Người đáng giận tất có chỗ đáng thương, em chỉ làm đúng trách nhiệm thôi."
Quảng Linh Linh vuốt ve gương mặt Trần Mỹ Linh: "Cũng không thấy em kiên nhẫn với chị như vậy."
Giọng Trần Mỹ Linh ngày càng nhỏ: "Vì chị không phải người ngoài mà."
Quảng Linh Linh cảm nhận những lời này thật lâu, chờ đến khi cô muốn nói tiếp thì Trần Mỹ Linh đã ngủ mất rồi, hơi thở đều đều mà chậm rãi. Quảng Linh Linh bật cười: "Thiên vị mà cũng đúng lí hợp tình như vậy."
Nhẹ nhàng gõ gõ mũi Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh thật sự không đành lòng đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán: "Ngủ ngon, tình yêu."
Hôm sau, Trần Mỹ Linh tinh thần no đủ cùng người ủy thác Thường Minh Ngọc đến hiện trường hòa giải.
Nếu nói đến Lưu Hạo, chồng Thường Minh Ngọc thì cũng xem như vì ly hôn mà dùng mọi thủ đoạn. Gã vậy mà lại công khai mang kẻ thứ ba đến chạm mặt với Thường Minh Ngọc. Không chỉ vậy, Trần Mỹ Linh còn nhìn thấy cô gái kia nắm tay con gái của Thường Minh Ngọc và Lưu Hạo. Hai bên còn chưa bước vào cửa tòa án đã đụng mặt ven đường.
Thường Minh Ngọc siết chặt hai tay, cả người vì phẫn nộ mà run rẩy không ngừng. Trần Mỹ Linh còn chưa kịp ngăn lại, cô ta đã vọt lên: "Mấy người, mấy người có còn biết xẩu hổ là gì không!"
Kẻ thứ ba nép thẳng vào lòng Lưu Hạo như thỏ con sợ hãi. Hành động như vậy là dễ khơi dậy ý muốn bảo hộ của đàn ông nhất.
Quả nhiên, Lưu Hạo thấy vậy liền kéo người tình che phía sau: "Cô muốn gì cứ việc nhằm vào tôi, là tôi muốn ly hôn với cô." Nói đoạn, ánh mắt Lưu Hạo lại đánh giá Thường Minh Ngọc một phen: "Nếu nói xấu hổ thì tôi thấy người không biết xấu hổ là cô mới đúng."
"Anh!" Thường Minh Ngọc giận dữ, kích động vô cùng.
Trần Mỹ Linh bước đến kéo Thường Minh Ngọc một phen, nhưng lại bị gạt ra ngay.
Rõ ràng Lưu Hạo chỉ cần nói mấy câu là đã khiến Thường Minh Ngọc mất bình tĩnh. Thường Minh Ngọc đã rơi vào bẫy của đối phương. Bất luận là mang kẻ thứ ba và con gái đến hiện trường hòa giải hay nói lời kích thích Thường Minh Ngọc, hiển nhiên đối phương đều cố ý. Chính là vì khiến Thường Minh Ngọc mất bình tĩnh, để rồi xuất phát từ lòng căm phẫn mà làm ra một số chuyện ngoài ý muốn.
Vốn chuyện Thường Minh Ngọc cần làm rất đơn giản, chỉ cần kiên trì tình cảm vẫn chưa tan vỡ, tòa án liền không thể phán ly hôn ngay lần đầu. Lưu Hạo không phải muốn song túc song phi với kẻ thứ ba sao? Chỉ cần Thường Minh Ngọc chiếm thế chủ động thì có rất nhiều cách khiến hắn không thể được như nguyện.
Nếu Lưu Hạo tình nguyện tay trắng ra đi đúng như lời hắn nói thì đã sớm đặt một tờ đơn ly hôn nói rõ không lấy một xu tài sản trước mặt Thường Minh Ngọc từ lâu rồi. Nói mà không chịu làm là vì cái gì? Còn không phải vì Lưu Hạo thật ra cũng muốn chia chác sao? Vốn một chữ "hoãn" phán xuống, Trần Mỹ Linh có thể giúp Thường Minh Ngọc từ từ giải quyết vấn đề tài sản. Thời gian hai năm cũng đủ để nàng khiến Lưu Hạo công dã tràng. Trần Mỹ Linh cũng không tin đến khi đó trắng tay, người tình xinh đẹp trông còn chưa đến hai mươi trước mắt còn chịu theo hắn.
Nhưng kế hoạch có hoàn hảo thế nào cũng không chịu nổi Thường Minh Ngọc tự mất bình tĩnh. Thường Minh Ngọc đã hoàn toàn rơi vào sự sắp đặt của đối phương.
"Tôi nói rồi, tôi không cần cô. Cô còn mặt dày mày dạn không chịu ly hôn. Rốt cuộc cô muốn gì? Muốn bị người ta nhục nhã phải không?"
"Lưu Hạo, anh đừng có quá đáng."
"Tôi quá đáng? Hahaha, tôi quá đáng?! Thường Minh Ngọc, thật không ngờ, Lưu Hạo tôi có tài đức gì mà cô lại muốn sống là người của tôi, chết làm quỷ của tôi vậy? Thường Minh Ngọc, cô có thể sống có tôn nghiêm một chút được không?"
Những lời ác liệt của Lưu Hạo vẫn tiếp tục vang lên.
Thường Minh Ngọc không ngừng run rẩy. Nàng thậm chí không thể nói được lấy một câu hoàn chỉnh. Nhìn dòng xe cộ và người qua lại, Thường Minh Ngọc cảm thấy như có vô số ánh mắt chăm chú vào mình. Sự nhục nhã như vậy quả thật khiến cô không chỗ dung thân.
Trần Mỹ Linh nghe không nổi nữa: "Anh Lưu, đề nghị anh tôn trọng một chút. Còn mấy bước nữa chính là tòa án nhân dân, nếu anh lại nói năng lỗ mãng, tôi không ngại khởi tố anh thêm một tội xúc phạm danh dự thân chủ tôi trong lúc đang xử lý tố tụng ly hôn của hai người."
Lưu Hạo biết Trần Mỹ Linh là luật sư, lại thấy đối phương lấy thiết bị ghi âm ra, lời ác liệt không dám nói nữa, nhưng chỉ một ánh mắt khinh miệt của hắn đối với Thường Minh Ngọc lúc này cũng là một loại kích thích. Thường Minh Ngọc run rẩy càng dữ dội hơn, lảo đảo lui ra sau, phải tựa vào Trần Mỹ Linh mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
"Mẹ ơi."
Bé Hoan Hoan sáu tuổi bị Lưu Hạo nắm tay hiển nhiên cũng bị tình trạng mẹ mình lúc này làm sợ hãi. Cô bé vừa gọi mẹ vừa muốn chạy đến bên cạnh Thường Minh Ngọc. Kết quả còn chưa đi được mấy bước đã bị Lưu Hạo kéo mạnh trở lại.
"Hoan Hoan, sau này dì Lâm mới là mẹ con. Nào, kêu mẹ, kêu!" Lưu Hạo nắm quần áo đứa bé, trực tiếp xách tới trước mặt kẻ thứ ba. Bé không tránh được, cả người bị nhấc bổng, chân thậm chí không chạm đất. Kẻ thứ ba kia còn giả mù sa mưa ngồi xổm xuống, định lau nước mắt cho Hoan Hoan.
Hoan Hoan sợ hãi, giãy giụa né ra sau, đôi chân nhỏ cố vùng vẫy trên không. Nhưng con bé cũng chỉ là một đứa trẻ, sức lực có hạn, căn bản không tránh khỏi bàn tay Lưu Hạo. Khăn tay của kẻ thứ ba cuối cùng vẫn chạm vào gương mặt em, lúc này Hoan Hoan là khóc thật. Em có mẹ, mẹ em ở ngay bên cạnh. Hoan Hoan mặt đầy nước mắt nhìn về phía Thường Minh Ngọc.
Trong nháy mắt đó, Thường Minh Ngọc cảm thấy sợi dây căng chặt trong đầu mình suốt mấy ngày nay hoàn toàn đứt đoạn.
Lúc này, trên đường cách đó không xa có một chiếc xe tải đang chạy đến.
"Lưu Hạo, anh muốn tôi chết, tôi chiều ý anh. Anh đi ly hôn với người chết đi."
Thường Minh Ngọc nói xong liền xoay người vọt về phía chiếc xe đang lao đến.
Cũng may Trần Mỹ Linh vẫn luôn chú ý Thường Minh Ngọc nên lập tức đuổi theo. Ngay lúc chiếc tải thắng không kịp, sắp đụng vào Thường Minh Ngọc thì Trần Mỹ Linh đã kịp bắt được cánh tay Thường Minh Ngọc, giật mạnh một cái, kéo người trở lại. Nhưng Trần Mỹ Linh vì quán tính mà không thể dừng, vẫn nhào về phía xe tải.
"Luật sư Trần!
Ngay sau đó là tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro