
Chương 25
Trần Mỹ Linh mấy hôm trước còn bận rộn không ngơi, cho dù ở nhà cũng tăng ca đến khuya, hôm nay lại lên giường nằm sớm. Quảng Linh Linh xử lý xong việc nhà và việc công ty bước vào phòng thì Trần Mỹ Linh đã ngủ rồi. Hơi thở nàng đều đều mà chậm rãi, có vẻ đang ngủ rất sâu. Nhưng khi Quảng Linh Linh thấy tư thế bất an cuộn chặt của người trên giường thì ý muốn bảo hộ trong lòng cô lại lặng lẽ trồi lên quấy phá.
Quảng Linh Linh bước nhanh đến mép giường, đầu tiên là cúi người hôn lên khóe môi Trần Mỹ Linh, vuốt ve gương mặt nàng, rồi mới xốc chăn, nhẹ nhàng chui vào. Ôm cả thân mình người bên cạnh vào lòng từ phía sau, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ, tựa như đang dỗ một đứa trẻ, để Trần Mỹ Linh có thể cảm thấy an toàn mà từ từ thả lỏng.
Quả nhiên, khi bên cạnh có thêm một người, Trần Mỹ Linh vốn thích ấm áp liền nhích gần đến đối phương, sau đó dần dần thẳng người. Quá trình đó cũng không kéo dài, chỉ lát sau, Trần Mỹ Linh đã lăn vào lòng Quảng Linh Linh.
Tối nay Quảng Linh Linh đặc biệt tỉnh táo. Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ Trần Mỹ Linh, nghe tiếng nàng thở chậm rãi, còn mình bất luận thế nào cũng không ngủ được.
Trần Mỹ Linh chắc là nhớ người nhà, nhớ bà ngoại.
Người như nàng, cho dù là nhớ nhung hay thương yêu đều khắc vào xương tủy, tuyệt không dễ dàng mở miệng để người khác chạm vào quá khứ hay vết sẹo của mình. Trần Mỹ Linh như vậy làm Quảng Linh Linh động lòng, cũng đau lòng. Nàng tựa như một cô búp bê thủy tinh bề ngoài giống kim cương, cứng rắn vô cùng, lại phản chiếu tất cả ánh sáng, nhưng nếu không cẩn thận nâng niu trên tay mà để va chạm dù rất nhỏ, nàng sẽ vỡ thành từng mảnh, rất khó có thể phục hồi lại như cũ.
"Tiểu Linh." Quảng Linh Linh hôn lên trán Trần Mỹ Linh.
Người trong lòng chính là tâm can của cô, là bảo bối của cô. Ngẫu nhiên thấy Trần Mỹ Linh tỏ ra yếu ớt, trái tim cô đều phải tan chảy.
Quảng Linh Linh thừa dịp ngủ không được, bèn tính toán lịch trình cho tương lai. Trần Mỹ Linh thích đảo Perthden, vậy bọn cô có thể cùng đi một lần, hoặc đổi chỗ khác cũng được. Cho dù phải vượt qua nửa vòng Trái Đất, cô cũng muốn làm người thương vui vẻ, làm nàng hạnh phúc, làm nàng cười, làm nàng sống vô tư vô lự.
Quảng Linh Linh tự tưởng tượng rồi tự sung sướng.
Nhưng sự thật thì sao? Tối hôm kế tiếp, búp bê thủy tinh đáng yêu, yếu ớt, dễ tổn thương trong tưởng tượng của Quảng Linh Linh đã vội vã đi bắt gian.
Đúng, không sai. Lần này là đi bắt gian thật.
Quảng Linh Linh cảm thấy mặt hơi đau.
Trần Mỹ Linh đã từng nói với thân chủ Thái Vân rằng tài liệu có được thông qua việc gắn máy nghe trộm là không thể làm chứng cứ trình lên tòa án, bởi vì điều đó vi phạm quyền riêng tư của bị cáo. Nhưng những tin tức có được từ thiết bị nghe trộm thật sự không thể sử dụng sao? Đương nhiên không phải, hoàn toàn ngược lại, nó có thể phát huy vai trò càng quan trọng.
Chắc vì Thiên Duyệt đột nhiên làm khó dễ nên Tưởng Chí Hồng mấy ngày nay đều bận rộn chuyện công ty. Nhưng khả năng chịu đựng áp lực của con người là có giới hạn, một khi giá trị này tăng gần đến mức báo động, người đó cần tìm đến một số con đường để xả bớt.
Đối với phụ nữ thì có thể có nhiều cách giảm tải áp lực hơn. Món ngon, mua sắm, du lịch hoặc chỉ đơn giản là tìm một người bạn khóc lóc kể lể một hồi là được. Nhưng đối với nam giới, cách nhanh nhất và hiệu quả nhất thường có liên quan đến tình dục.
Tưởng Chí Hồng im lặng bấy lâu, cuối cùng cũng có hành động.
Trần Mỹ Linh đang dùng cơm tối với Quảng Linh Linh ở nhà thì đột nhiên nhận được điện thoại của Thái Vân, nàng lập tức đứng dậy bước ra phòng khách.
"Luật sư Trần, anh ta hẹn với nhân tình rồi, vẫn là chỗ cũ." Thái Vân nói.
Trần Mỹ Linh không biết mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Mới hơn nửa tháng trước, Thái Vân khi nhắc đến hôn nhân, nhắc đến chồng mình thì cảm xúc còn dao động nhưng lúc này, khi nói đến Tưởng Chí Hồng, giọng lại rất bình tĩnh.
"Luật sư Trần, có cần tôi làm gì không?" Thái Vân hỏi.
Trần Mỹ Linh an ủi: "Chị cứ yên tâm ở nhà, chờ điện thoại của tôi là được."
Hai người trao đổi địa điểm xong mới kết thúc trò chuyện.
Thật sự không phải Quảng Linh Linh cố ý nghe lén, nhưng cho dù giọng Trần Mỹ Linh có nhỏ đi nữa thì lỗ tai cô hình như cũng đủ mẫn cảm để nhận được tín hiệu.
Cái gì mà khách sạn Hoa Đình...
Cái gì mà phòng số 1306.
Trần Mỹ Linh gọi điện xong quay lại thì cơm cũng không rảnh ăn nữa, trực tiếp xách túi, khoác áo. Quảng Linh Linh thấy vậy, vội vàng đứng dậy cản lại: "Tối rồi mà em đi đâu?"
Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh một lúc mới phản ứng lại, nàng bây giờ không phải sống một mình nữa, ra ngoài quá muộn sẽ có người lo lắng.
Không đợi Trần Mỹ Linh nghĩ xem nên giải thích thế nào, người kia đã tự quyết định.
"Đi khách sạn đương nhiên là phải đi với chị rồi, bằng không em muốn đi với ai!" Quảng Linh Linh vội la lên.
Trần Mỹ Linh muốn giải thích, muốn từ chối, nhưng nói thật, nàng còn rất hưởng thụ vẻ mặt vô cùng để ý của Quảng Linh Linh lúc này.
Cũng chỉ trong giây lát Trần Mỹ Linh do dự, Quảng Linh Linh đã mặc áo khoác, còn không quên thoa tí son, đánh tí phấn, chỉ kém viết thẳng chữ lên mặt: Tối nay, em đi đâu, chị đi đó.
Đêm đầu tiên của Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh là ở khách sạn, Thịnh Thế Kinh Luân.
Tối đó, Trần Mỹ Linh uống say thật sự, đi còn không vững, nhưng Quảng Linh Linh rất thanh tỉnh. Cô thích bầu không khí trong phòng dành cho cặp đôi của Thịnh Thế Kinh Luân, đặc biệt là cái giường mềm mại hình trái tim phủ đầy cánh hoa màu hồng phấn kia. Quả thật là lựa chọn hàng đầu khi ngủ ở ngoài.
Quảng Linh Linh mới xỏ được một tay vào áo đã bắt đầu không thành thật mà sáp lại gần Trần Mỹ Linh.
"Chúng ta đi Thịnh Thế Kinh Luân đi, vẫn là gian phòng lúc trước, vẫn là hai người lúc trước..." Quảng Linh Linh còn có một đống lời âu yếm càng kích động chưa kịp nói đã bị Trần Mỹ Linh véo cằm, vặn cái miệng đang thò lại định hôn qua một bên.
Trần Mỹ Linh vươn một ngón tay, lắc lắc: "Đừng có suy nghĩ vớ vẩn, tối nay em có chuyện đứng đắn."
A... Chuyện đứng đắn?
Nói xong, Trần Mỹ Linh nhân lúc Quảng Linh Linh chưa kịp chuẩn bị, vội tông cửa xông ra, định chạy trước để vọt lên xe bỏ Quảng Linh Linh lại. Kết quả, nàng thở hồng hộc chạy đến trước xe mình, vừa ấn chìa khóa mở cửa, bên kia cũng xẹt một cái, rồi "cụp", cửa đóng.
Quảng Linh Linh lại không chật vật như Trần Mỹ Linh. Hai chìa khóa phát huy tác dụng, cô nhàn nhã ngồi trên ghế phụ, còn cảm thấy mình rất ngoan mà mắt lấp lánh nhìn Trần Mỹ Linh.
Nhường cái ghế điều khiển là chuyện rất đáng khen ngợi sao?! Trần Mỹ Linh thấy không đuổi người đi được nữa, đành phải không cam tâm tình nguyện mà lên xe.
Mãi khi tới nơi, Quảng Linh Linh mới biết Trần Mỹ Linh là thật sự muốn đi làm chuyện đứng đắn. Nàng lái xe mang mình đến chờ trước cửa khách sạn Hoa Đình.
Chỉ chốc lát sau, một bảng số xe Quảng Linh Linh khá quen thuộc đã xuất hiện. Cô chỉ suy nghĩ một chút đã biết là ai.
Tưởng Chí Hồng...
Trần Mỹ Linh khởi động xe đi theo sau đối phương, cùng vào bãi đỗ của khách sạn. Hai người thấy Tưởng Chí Hồng bước xuống, chỉ có một mình. Nhưng hắn chỉ nán lại chờ trước xe trong chốc lát đã có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp từ cửa khách sạn bước ra.
Bọn họ vừa gặp nhau, động tác đã vô cùng nóng bỏng, thân mật. Tưởng Chí Hồng vuốt ve bên hông cô gái. Hai người cứ ôm ấp trong tối như vậy mà bước đến cửa khách sạn Hoa Đình.
Chân mày Quảng Linh Linh run rẩy. Lúc mới ra cửa, cô tưởng hai người sắp ôn lại những kỉ niệm đêm đầu tiên, nhưng kết quả thì sao, Trần Mỹ Linh thật sự mang cô đi làm chuyện đứng đắn.
Trần Mỹ Linh cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe định đuổi theo. Xuống nửa chừng, như đột nhiên nhớ ra điều gì, cô vội duỗi tay cầm lấy kính râm trên xe mang lên.
Bây giờ là buổi tối, tuy chưa tới mức giơ tay không thấy năm ngón nhưng mang kính râm thật sự có hơi quá khoa trương. Càng đáng giận là Trần Mỹ Linh không chỉ mang cho mình mà còn che kín cả Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh thầm hiểu rõ, cô nàng này là không muốn hai người họ dùng mặt thật gặp người.
Trần Mỹ Linh giả dạng xong, thấy Quảng Linh Linh còn ngơ ngác ngồi im thì trực tiếp vỗ vỗ tay cô: "Còn ngồi đây làm gì, đi thôi." Nói xong liền kéo tay Quảng Linh Linh, đi theo phía sau Tưởng Chí Hồng vào khách sạn.
Khi hai người bước đến quầy tiếp tân thì đã sớm không thấy bóng dáng Tưởng Chí Hồng đâu nữa. Vì chứng thực tính chính xác của số phòng đối phương, Trần Mỹ Linh cố ý nói cùng một số.
"Xin lỗi, thưa cô, phòng 1306 đã được đặt trước, khách vừa lấy thẻ đi, có phải cô nhớ nhầm không?" Nhân viên tiếp tân khách khí nói.
Trần Mỹ Linh tỏ vẻ vô tội: "Không thể nào, tôi đặt chính là phòng 1306 mà, tên người đặt là cô Trần, số điện thoại 139xxxxxxxx". Trần Mỹ Linh kiên trì nói.
Nhân viên tiếp tân kiểm tra lại rồi đáp: "Xin lỗi cô, phòng 1306 là ông Tưởng, khách quen của chúng tôi đã đặt trước. Chuyện này tuyệt đối không thể lầm được. Cô có muốn suy nghĩ lại không, hay là trực tiếp đổi một phòng khác? Khách sạn chúng tôi gần đây vừa đưa ra không ít phòng theo các chủ đề, hoàn cảnh và không khí đều rất tốt."
Trần Mỹ Linh nghe xong liền oán trách liếc Quảng Linh Linh một cái: "Chị đó, sao cũng không nhớ giúp em."
A?
Đồng chí Quảng Linh Linh vốn diễn sâu sao có thể không phối hợp! Cả người cô lập tức sáp lại, tư thái mờ ám, dán sát tai Trần Mỹ Linh, nhỏ giọng nói: "Được, được, được, bảo bối, đều là lỗi chị, chị sai."
Trần Mỹ Linh: "..."
Sao cô lại cảm thấy Quảng Linh Linh diễn có hơi lố?
Hai người đổi phòng, lấy thẻ xong liền đi tới tầng mười ba của khách sạn Hoa Đình, cách phòng Tưởng Chí Hồng không xa.
Quảng Linh Linh vào phòng, cởi áo khoác nằm lên giường: "Em từng điều tra Tưởng Chí Hồng à?"
Trần Mỹ Linh không trả lời. Về một ít thủ đoạn trong công việc, nàng cũng không định chia sẻ với cô.
Quảng Linh Linh vừa thấy Trần Mỹ Linh như vậy liền hiểu ngay. Cô tiến lên vươn một tay kéo người vào lòng, nói: "Vừa rồi nhân viên tiếp tân nhìn em mấy lần."
Trần Mỹ Linh biết ý Quảng Linh Linh muốn nói. Trời tối còn mang kính râm che che giấu giấu, tiếp tân không nhìn mấy lần mới là kì quái.
Quảng Linh Linh không hề có ý định bỏ qua: "Em là không muốn đối tượng nhìn thấy em hay không muốn mọi người nhìn thấy chúng ta?"
Trần Mỹ Linh im lặng.
Quảng Linh Linh tức giận mà cười: "Chuyện công việc hoàn toàn bí mật với chị, trước mặt người khác chị ngay cả tư cách lộ diện cũng không có. Giờ em đối mặt với tiểu thiên sứ chân thành, thiện lương là chị, trong lòng em không băn khoăn chút nào sao?"
Trần Mỹ Linh thật sự không nhịn được mà che mặt đỡ trán. Tiểu thiên sứ chân thành, thiện lương là cái quỷ gì?!
Quảng Linh Linh siết chặt người trong lòng: "Nhưng chị đến rồi, em hối hận cũng đã muộn."
Cái ôm của Quảng Linh Linh chặt đến mức khiến Trần Mỹ Linh thấy hơi khó thở. Thay vì nói là ôm thì gọi là trừng phạt càng chính xác hơn. Tâm sự của nàng, Quảng Linh Linh đều nói trúng, chuyện đó khiến Trần Mỹ Linh cảm thấy có hơi sợ hãi. Nếu chị lại chất vấn thêm vài câu, Trần Mỹ Linh nghĩ mình chắc sẽ không chịu được nữa.
Nhưng ngoài ý muốn là Quảng Linh Linh lại không hỏi tiếp. Cô tỏ vẻ nhẹ nhàng, nói sang đề tài khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro