
19. Đội trưởng cũng biết ngại ngùng
Lingling nhảy khỏi xe, vươn vai xoay người định trở về trại nhưng nhanh chóng nhận ra bốn người lính trong đội đang lảng vảng gần đó, khuôn mặt cả bọn ánh lên vẻ chờ mong, ánh mắt tò mò quan sát, trên môi treo sẵn nụ cười.
Mali đứng tựa lưng vào cột, thong thả nhấp nước từ bi-đông như thể có thừa thời gian rảnh rỗi.
"Chào mừng quay về" Cô vu vơ cất lời "Ai đó trông có vẻ tràn đầy sức sống"
Lingling không đáp, chỉ lẳng lặng lướt qua.
Nhưng đó là một sai lầm.
Thitinan lập tức sánh bước bên cạnh "Chuyến kiểm tra hiện trường thế nào rồi Đội trưởng? Có gì hay ho chia sẻ với bọn này không?"
Lingling tỏ ra phớt lờ nhưng Thitinan tất nhiên chẳng để cô yên.
"Ngoài đó chắc đang nắng gắt lắm nhỉ" Thitinan tiếp tục "Mặt Đội trưởng vẫn còn đỏ bừng thế kia"
Câu nói khiến những người còn lại trong đội cố nén cười.
Lingling dừng bước, chậm rãi quay lại, ánh mắt sắc lạnh đến mức đâm thủng lớp áo chống đạn.
Cả bọn lập tức im re, không ai nhúc nhích ngoại trừ Mali. Cô ung dung nhấp thêm ngụm nước, nở nụ cười như thể chẳng việc gì e ngại.
"Nhưng mà buồn cười thật ý! Tụi này từng chứng kiến Đội trưởng băng qua bão cát chẳng hề hấn gì, vậy mà chỉ cần ở gần Bác sĩ năm phút thôi, mặt mày lại đỏ ửng trông như say nắng"
Một tràng cười khúc khích vang lên, nhẹ nhàng pha chút trêu chọc nhưng lại quen thuộc gần gũi.
Binh nhì Jo gần như không giấu nổi nụ cười "Có khi là do cách cô ấy trò chuyện. Người gì đâu dịu dàng hết biết. Gặp tôi cũng đổ đứ đừ"
"Hay là vì cặp kính đó nhỉ?" Thitinan bổ sung thêm "Đội trưởng của chúng ta rất dễ xiêu lòng trước những người đeo kính"
Lingling khoanh tay, giọng lạnh tanh "Còn ai muốn chạy năm vòng quanh trại không?"
Cả bọn đồng loạt giơ tay chào, khuôn mặt ngây thơ vô số tội "Không, thưa Đội trưởng!"
Cô liếc họ thật chậm rồi quay đi, tiếp tục hướng về phía trại chỉ huy.
Nhưng cả bọn vẫn lẽo đẽo theo sau, vừa thì thầm vừa huých nhau trêu đùa hệt như lũ trẻ tinh nghịch.
Vành tai Lingling vẫn chưa dịu hẳn. Cô ghét phản ứng lộ liễu của bản thân, nhưng đồng thời một phần trong cô lại chẳng mấy khó chịu khi bị trêu chọc liên quan tới...Orm.
______
Trở về văn phòng, cánh cửa khép lại phía sau cùng một tiếng cạch khô khốc.
Lingling chậm rãi thở hắt ra, ngồi xuống bàn làm việc, ngón tay lướt nhẹ qua mép tập hồ sơ báo cáo còn đang để trống.
Ánh mắt cô vô thức hướng về phía cửa sổ. Nhìn từ khoảng cách này, chỉ vừa đủ trông thấy một góc trạm y tế.
Cô không biết liệu Orm đã quay về trại hay chưa, không biết cô ấy đang phân loại thuốc, viết báo cáo hay đang mỉm cười trò chuyện cùng ai khác.
Nhưng hơn tất thảy, cô ghét bản thân vì luôn để tâm nhiều đến vậy.
_______
Buổi huấn luyện vào chiều muộn bắt đầu như mọi lần.
Lingling đứng ở đầu bãi tập, khoanh tay trước ngực, đôi mắt nheo lại dưới vành mũ lưỡi trai.
Toàn đội đang khởi động giữa lớp bụi thao trường, vẫn càu nhàu than vãn như thường lệ.
Ánh nắng chiều gay gắt đủ khiến làn da bỏng rát. Gió thổi ngang triền đồi, mang theo hơi nóng sa mạc hanh khô khó chịu.
"Toàn đội có mười phút khởi động" Lingling dứt dạt thông báo "Kế đến là bài chạy nước rút và tập phản xạ"
Tiếng rên rỉ đồng loạt vang lên.
Vị chỉ huy nhếch môi cười, rồi thổi còi ra hiệu.
_______
Đến vòng chạy thứ hai, toàn đội đều ướt đẫm mồ hôi.
Mali và Thitinan chạy song song nhau, vừa đọ sức vừa ném những câu châm chọc qua lại. Jo còn đang tụt lại phía sau, giả vờ cúi xuống buộc dây giày nhằm tranh thủ nghỉ lấy sức. Vài người khác trong đội cúi đầu tập trung vào nhịp thở để không bị phân tâm.
Lingling luôn chạy cùng đội. Mặc dù là chỉ huy nhưng cô không đứng ngoài hò hét mà trực tiếp tham gia tập luyện cùng mọi người. Cô luôn dẫn dắt bằng hành động hơn là mệnh lệnh.
Đôi giày đinh nện xuống nền đất đều đặn, sải chân dài và ổn định, Lingling thấy cơ thể tràn đầy sinh lực cho đến khi— một thân ảnh lọt vào tầm mắt, ngay sát rìa bãi tập, phía bên kia dãy lều.
Lingling lập tức quay đầu và nhận ra cô ấy.
Orm — đang tựa hờ vào một cây cột bên khu y tế, tay cầm bảng nhựa ghi chép, đơn thuần đứng đó và hướng mắt về phía bãi tập. Cặp kính phản chiếu ánh nắng chiều. Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc rõ ràng.
Nhịp tim Lingling trở nên rối loạn.
Cô vội vàng quay đi thật nhanh.
Nhưng đôi chân lại chẳng mấy nghe lời.
_____
Lingling không hề nhận ra mình đang tăng tốc trong vô thức.
Hai vai căng cứng. Tư thế trở nên nghiêm túc lạ thường. Nhịp thở chặt chẽ hơn, kỷ luật hơn. Mỗi lần đôi bốt nện xuống nền đất, tiếng dội càng thêm vang vọng.
Khi tiếng còi vang lên báo hiệu chuyển sang bài chạy nước rút, Lingling là người đầu tiên lao tới trước — nhanh, dứt khoát, mạnh mẽ hơn thường ngày!
Giữa lớp mồ hôi và chuyển động mờ nhòe trước mắt, Lingling thoáng nhận ra Mali đang đuổi theo sát bên.
"Đội trưởng hôm nay quyết giật huy chương vàng hay sao vậy"
Lingling không đáp vì vốn chẳng cần thiết.
Jo cách đó không xa liền gọi với theo, giọng kéo dài đầy trêu chọc "Có người đang nhìn Đội trưởng đấy nhớ!!!"
Vành tai Lingling lập tức nóng bừng.
"Nói luyên thuyên" Cô lầm bầm đáp trả.
Và dĩ nhiên, phản ứng ấy càng khiến cả bọn cười như được mùa.
Ngay cả Thitinan cũng bật cười giữa lớp mồ hôi nhễ nhại "Đội trưởng chạy kiểu này khi có Bác sĩ xinh đẹp âm thầm giám sát từ xa"
"Không ngờ sĩ quan cấp cao mà cũng biết ngại cơ đấy" Mali thêm vào, giọng ngọt như rót mật.
Lingling nghiến răng "Chạy thêm ba vòng quanh sân. Cấm tuyệt đối trò chuyện!"
Một tràng rên rỉ đồng loạt vang lên, xen lẫn vài tiếng chửi thề rít qua kẽ răng.
Nhưng cả đội vẫn răm rắp tuân lệnh.
Luôn là như thế.
Ngay cả khi vừa chạy, vừa thở dốc, vừa càu nhàu, vừa bật cười khúc khích trêu chọc lẫn nhau.
_____
Kết thúc vòng chạy cuối cùng, không khí dày đặc bụi xen lẫn hơi thở nặng nề của toàn đội.
Ngoại trừ Lingling gần như vẫn chưa thấm mệt, nhưng gương mặt đỏ ửng dù chẳng phải vì vận động quá sức.
Orm vẫn đứng bên rìa sân tập, vẫn hướng mắt dõi theo, biểu cảm trên gương mặt không thể đọc được.
Lingling vô tình bắt gặp ánh mắt ấy, tuy chỉ vài giây thoáng qua, rồi vội vàng quay đi nhanh chóng.
"Toàn đội nghỉ giải lao mười phút" Cô nghiêm giọng thông báo.
Cả đội nằm vật ra sân, bắt đầu các động tác giãn cơ.
Mali lân la đến gần vị chỉ huy rồi thỏ thẻ "Chị biết đó, nếu chủ động mở lời thì đâu cần gắng sức thể hiện mỗi khi người ta xuất hiện"
Lingling nhướng mày "Muốn chạy thêm một vòng nữa không?"
Mali nhe răng cười duyên "Chỉ muốn giúp Đội trưởng chịu thừa nhận lòng mình thôi mà"
Lingling không đáp. Cô xoay người rời khỏi sân tập với quai hàm siết chặt, hai tai nóng ran, bước chân nện xuống nền đất mạnh hơn cần thiết.
Đằng sau, lại là những tràng cười không ngừng vang lên.
Còn đâu đó gần trạm y tế, vẫn có một người đang âm thầm lặng lẽ dõi theo.
_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro