Chương 23
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng dịu dàng len qua tán cây trong khu vườn nhà họ Kwong, rọi vào khung cửa sổ kính lớn. Orm tỉnh dậy, đôi mắt hổ phách trong veo khẽ hé mở.
"Bé sữa bột, dậy thôi nào. Ông bà chuẩn bị bữa sáng rồi đều là món em thích nhất đấy. Chúng ta cùng nhau xuống ăn nào."
Orm cười nhẹ, cảm giác ấm áp quen thuộc lan tỏa trong tim. Bé nhanh chóng thay đồ rồi nắm lấy tay Ling. Cả hai bước xuống cầu thang, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Dưới tầng, ông bà Kwong và Mae Koy đã ngồi đợi sẵn. Mùi thơm của bữa sáng lan tỏa khắp phòng khách. Nhưng bầu không khí đang ấm cúng bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng gọi từ bên ngoài:
"Kwong, tôi đến thăm đây!"
Giọng nói hào sảng ấy thuộc về một người đàn ông lớn tuổi, dáng vẻ phong trần bước vào nhà. Ông Kwong cười lớn, đứng dậy chào đón:
"Trời đất, không ngờ hôm nay ông lại ghé thăm. Mời vào, mời vào!"
Orm tò mò kéo tay Ling, cả hai núp ở góc khuất gần cầu thang, lén nhìn vị khách. Người đàn ông ngồi xuống, vẻ mặt đầy hào hứng, sau một hồi hàn huyên với ông Kwong, ông quay sang nói:
"Kwong, ông còn nhớ lời hứa năm xưa không? Chuyện hôn ước giữa cháu gái ông và cháu trai tôi, Key ấy. Thằng bé bây giờ giỏi giang, đẹp trai, lại rất được lòng người lớn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhắc lại lời hứa đó rồi."
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên trầm lặng. Orm cứng đờ người, đôi mắt mở to đầy bàng hoàng. Bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt lấy thành cầu thang. Bé ngước lên nhìn Ling, nhưng khuôn mặt chị vẫn điềm tĩnh, chỉ khẽ nhíu mày.
Ông Kwong bật cười, cố giữ giọng thản nhiên: "Phải, phải! Nhưng ông bạn à, dù sao cũng phải hỏi ý kiến tụi nhỏ trước. Chuyện hôn nhân mà, không thể chỉ dựa vào lời hứa năm xưa được."
Người đàn ông mỉm cười: "Tôi hiểu. Nhưng nếu cháu Ling đồng ý, tôi nghĩ đây sẽ là sự kết hợp hoàn hảo."
Ling định bước ra, nhưng Orm khẽ kéo tay chị lại. Hai người đứng yên, lặng lẽ nghe hết cuộc trò chuyện.
Khi ông bạn già ra về, ông bà Kwong và Mae Koy nhanh chóng nhận ra hai đứa nhỏ đã nghe hết mọi chuyện từ cầu thang. Cả ba lặng lẽ trao nhau ánh mắt, rồi cùng nhau bước vào phòng ông Kwong.
"Này, nghiêm túc lên nào!". Ông Kwong gõ nhẹ cây gậy xuống sàn, giọng cố làm ra vẻ nghiêm trọng.
"Chúng ta cần bàn chuyện này thật kỹ.". Bà Kwong cố gắng giữ nét mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt lại long lanh như chực cười.
Mae Koy ngồi xuống, giả vờ trầm tư. Nhưng khi cánh cửa khép lại, cả ba bật cười lớn, trêu nhau không ngớt
"Ông nhà tôi giỏi thật! Cứ hù tụi nhỏ đi, xem chúng nó phản ứng thế nào." Bà Kwong nói, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
Orm không hề biết cuộc trò chuyện nghiêm túc ấy chỉ là một trò đùa. Bé quay người, giấu đi nét mặt đau lòng của mình. Khi cả hai trở về phòng, Orm đột ngột buông tay Ling, đôi môi cố nặn ra một nụ cười:
"Chị Ling, em muốn qua nhà Nin chơi một hôm. Được không ạ?"
Ling cúi xuống, nhìn sâu vào mắt bé. Chị nhận ra sự đau đớn mà bé đang cố che giấu. Tim chị thắt lại, nhưng Ling biết bé cần thời gian.
"Được, bé đi chơi đi. Nhưng có chuyện gì thì phải nói cho chị biết, hiểu không?"
Orm gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng, để lại Ling đứng đó một mình. Bé không muốn chị nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má mình.
Tại nhà Nin, Orm ngồi thu mình trong góc phòng, ánh mắt xa xăm. Bé kể hết mọi chuyện cho Nin, giọng nói nghẹn ngào như người sắp vỡ òa. Nin ngồi cạnh, vỗ nhẹ lên vai Orm, cố an ủi:
"Orm à, mình tin rằng chị Ling chỉ có một mình bạn thôi. Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt dạt dào tình ý chị ấy luôn dành cho bạn. Đừng nghĩ nhiều, chị ấy nhất định sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả thôi."
Orm không đáp, chỉ gật đầu yếu ớt, lòng bé vẫn ngổn ngang hàng trăm nỗi lo.
Tối hôm đó, Ling không thể chịu nổi cảm giác trống trải. Chị gọi Ying và Prigkhing cùng đi uống rượu. Họ đến một quán bar nhỏ, và Ling nhanh chóng gọi những loại rượu mạnh nhất: Jack Daniel's, Glenlivet, và cả Macallan.
"Chị Ling, đừng uống nữa mà! Chị có bao giờ uống nhiều như thế đâu!" Prigkhing lo lắng, cố gắng cản chị.
Ling lắc đầu, giọng lạc đi: "Chị không sao. Đừng lo cho chị."
Nhưng chẳng mấy chốc, chị đã say bí tỉ, bước loạng choạng ra khỏi quán, khiến Ying và Prigkhing phải dìu. Ling vùng vẫy, ánh mắt mơ màng:
"Đừng chạm vào chị... Hai đứa không có mùi sữa bột... Không giống bé của chị..."
Prigkhing đứng hình: "Trời ơi, chị ơi! Tụi em lớn rồi, không còn thoa Johnson Baby nữa đâu!"
Ling không thèm nghe, cứ loạng choạng bước về phía trước. Cuối cùng, chị ngã xuống bãi cỏ, cầm lấy một chiếc lá, miệng thì thầm gọi tên Orm.
Bất chợt, một bé cún Golden chạy ngang qua. Ling sáng mắt, lao tới ôm lấy bé cún:
"Bé sữa bột! Sao bé mềm thế này, đáng yêu quá!"
Chủ của bé cún, Ying, và Prigkhing ngồi thụp xuống đất, ôm mặt bất lực khi thấy Ling ôm bé cún mà khiêu vũ.
"Phải gọi Orm đến thôi. Chỉ có Orm mới xử lý được chị ấy."
Orm nhận được cuộc gọi, nghe kể lại mọi chuyện, bé lập tức chạy đến. Vừa tới nơi, Orm nhìn thấy Ling đang đuổi theo bé cún, giọng lè nhè:
"Bé sữa bột! Đợi chị với..."
Bé cún bất ngờ băng qua đường. Ling, trong cơn say, cũng lao theo không suy nghĩ.
Từ xa, tiếng còi xe tải vang lên inh ỏi, ánh đèn pha rọi thẳng vào bóng dáng xiêu vẹo của Ling. Orm hét lên, đôi chân bé nhỏ lao nhanh về phía trước... "LING LING KWONG".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro