Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Tiếng pháo mừng vang ngập trời.

Trong khu vườn rộng rãi bên hồ, một buổi lễ đang được tổ chức hoành tráng. Trước sân khấu lớn là hàng trăm bàn khách được sắp xếp đẹp mắt, màu trắng tinh tế là tông màu chủ đạo của buổi lễ này.

Tiếng hò reo phấn khích nổi lên khi 2 nhân vật chính xuất hiện.

Orm Kornnaphat đi trên con đường rải hoa, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười vui vẻ, nàng khoác tay cha, được ông trao tận tay cho người nàng yêu, ánh mắt lộ rõ vẻ hạnh phúc, nhìn thấy vẻ xinh đẹp ấy, Lingling Kwong lại rung động.

Orm Kornnaphat bước đến gần hơn, nắm lấy tay người trước mặt, bước đi trong tiếng chúc mừng của mọi người.

Lingling Kwong ngắm nhìn nàng mặc váy cưới, cô bất giác mỉm cười, trái tim trong lồng ngực trở nên đau nhói.

Orm Kornnaphat bước lên sân khấu nắm lấy tay Jiid Notrophis, phút giây ấy trái tim cô như vỡ vụn, khi hai người bắt đầu trao nhẫn, Lingling Kwong mất bình tĩnh đứng lên, thế nhưng đôi chân như mất đi sức lực, cô chôn chân đứng tại chỗ, cố gắng để âm thanh thoát ra khỏi cuốn họng đều vô dụng.

Lingling Kwong bất lực nhìn Jiid Notrophis trao nhẫn cho Orm Kornnaphat, khi đôi môi hai người tiến lại gần, âm thanh từ cuống họng mới thoát ra.

"DỪNG LẠI!"

Lingling Kwong giật mình tỉnh giấc.

Trán cô rỉ ra 1 tầng mồ hôi mỏng, tiếng thở nặng nề là âm thanh duy nhất tồn tại trong căn phòng, Lingling Kwong đặt tay trước lồng ngực cảm nhận nhịp đập của chính mình.

Điều cô vừa mơ thấy là có thật, đôi mắt này từng chứng kiến người mình yêu ở bên người khác, đôi tay này từng ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nàng, trái tim này chưa từng quên nỗi đau ấy.

Lại một lần nữa, những điều đó sắp trở thành sự thật.

Lingling Kwong mệt mỏi.

Cô đang dần mất đi nhiều kí ức, mất dần sự tỉnh táo để tiếp tục tồn tại trong thế giới tối tăm này, Orm Kornnaphat là nguồn sáng duy nhất giữ cho lí trí cô hoạt động, vậy mà nguồn sáng ấy sắp rời xa cô 1 lần nữa.

Có lẽ Jiid Notrophis nói đúng, cô mới là kẻ cố chấp, là người mang đến mọi khổ đau đến với thế giới của Orm Kornnaphat, cũng là người tự hành hạ chính mình suốt những đêm dài cô tịch. Lingling Kwong không biết làm cách nào đối phương biết bản thân xoay chuyển luân hồi, những lời của Jiid Notrophis khắc sâu trong tâm trí, giết chết mọi hy vọng tiếp tục của cô.

"Có vẻ đây là lần cuối cùng rồi nhỉ? Tôi không biết suốt 10 kiếp cô đã trải qua những gì, nhưng cô có từng nghĩ điều cô muốn có phải điều Orm muốn hay không? Tôi và cô đều là kẻ ích kỉ bất chấp đến điên cuồng, nhưng so với cô, tôi chẳng là gì. Có thể tình yêu của tôi không đáng giá bằng nhưng cô có từng nghĩ đến chính cô mới là người khiến Orm không thể sống trọn 1 kiếp không?"

Từ 1 người chỉ trích, Lingling Kwong bị Jiid Notrophis dùng lí lẽ phá vỡ tinh thần chiến đấu, những gì anh nói đều là sự thật không thể chối bỏ, Lingling Kwong cảm thấy bất lực, không thể làm gì khác ngoài im lặng.

"Nếu cô nói với em ấy, cô dùng cả sinh mệnh để níu kéo tình yêu vô vọng này, nói cho em ấy biết sự thật về những thứ cô đã đánh đổi, Lingling Kwong, hẳn là cô cũng biết em ấy sẽ thương tâm như thế nào nếu biết sự thật đó. Nhưng mà nói hay không, kết quả vẫn chỉ có 1, chỉ có từ bỏ mới là cái kết đẹp nhất, trải qua những 10 kiếp nhân sinh mà cô vẫn không nhận ra sao?!"

Jiid Notrophis 1 khi nắm được điểm yếu của đối phương, liền không ngừng dùng nó công kích: "Nếu điều cô làm là đúng, tại sao lại hết lần này đến lần khác đánh cược với trời, mà kết quả vẫn là thất bại, rõ ràng cô mới chính là người cố chấp, gián tiếp hủy hoại Orm Kornnaphat!"

Lingling Kwong biết bản thân thua rồi, 1 lời cũng không thể nói, 1 chút hy vọng cũng không có để tiếp tục và cũng vì Lingling Kwong biết, cuộc đời tốt đẹp nhất của Orm Kornnaphat chính là không có Lingling Kwong, làm sao cô có thể phản bác sự thật mà đôi mắt này từng thấy.

10 kiếp người đau khổ đày ải, những hạnh phúc nhỏ bé đến mức Lingling Kwong dần quên đi đó là loại cảm giác gì, Lingling Kwong nghĩ điều đó là 1 sự trừng phạt khiến bản thân dần trở nên vô cảm với thế giới này.

Bầu trời bên ngoài vẫn là 1 màu đen tĩnh lặng, tiếng gió gào rít liên tục đập vào cửa sổ, căn phòng hiện lên vẻ cô đơn ảm đạm, tia sét như muốn xé toạc bầu trời, sáng lên rồi nhanh chóng vụt tắt. Trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi, Lingling Kwong nhìn theo hướng ánh sáng hắt vào, tấm thiệp màu trắng càng trở nên chói mắt.

Đôi mắt cô bị bóng tối che phủ, trái tim dần mất đi cảm giác đau đớn như những kí ức đang tan biến. Lingling Kwong trở thành kẻ vô cảm đánh mất mục đích sống, tự hỏi bản thân đang tồn tại vì điều gì?

Cuối cùng Orm Kornnaphat vẫn đồng ý kết hôn với Jiid Notrophis.

...

Orm Kornnaphat đã làm được điều mình muốn, nàng thành công xóa cái tên Lingling Kwong ra khỏi cuộc đời mình, thậm chí còn tìm được người tốt hơn cô để ở bên 1 đời.

Nàng đã cố gắng nghĩ vậy.

Orm Kornnaphat lần nữa kết hôn, lần nữa mặc lên bộ váy cưới lộng lẫy trải qua giây phút hạnh phúc nhất của đời người, ấy vậy nàng lại không cảm nhận được niềm vui nào, từ sâu tận đáy lòng, Orm Kornnaphat không khỏi nhớ về khoảnh khắc hạnh phúc nhất nàng từng trải qua, giống như lúc này, chỉ là người đã đổi thay.

Orm Kornnaphat được nhiều người vây quanh, nàng dùng nụ cười thương nghiệp tiếp đón, sự nhiệt tình ấy nhanh chóng cạn kiệt, nàng tìm lí do đuổi khéo mọi người.

Mae Koy có chút lo lắng, bà cảm thấy con gái có tâm sự trong lòng.

Việc kết hôn được lên kế hoạch tỉ mỉ, thậm chí là nhiều năm, vậy mà bà chưa từng thấy nàng thực sự mong chờ cuộc hôn nhân này. Chỉ vài tiếng nữa buổi lễ sẽ diễn ra, bà cảm thấy lo lắng liệu đây có thực sự là điều con gái mong muốn.

"Nong Orm, mẹ vẫn luôn thắc mắc trong lòng, con có thực sự muốn kết hôn cùng Jiid không?"

Orm Kornnaphat từ khi chia tay Lingling Kwong chưa từng mở lòng với ai, khi ấy nàng còn trẻ nên bà không quá lo lắng và rồi thời gian trôi qua càng lâu, Mae Koy nhận ra Jiid chưa từng là người nàng thật lòng yêu.

Orm Kornnaphat đã bác bỏ điều đó, Mae Koy không thể làm gì hơn, vì vậy bà mong nàng hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi đi đến quyết định cuối cùng.

Trái tim nàng nhói lên vì câu hỏi của mẹ, ánh mắt nàng là vẻ mông lung. 

Trước kia Orm Kornnaphat có thể dễ dàng trả lời nhưng giờ đây nàng có chút dao động, nàng an ủi mẹ cũng là an ủi chính mình: "Con yêu anh ấy, chỉ là con hơi hồi hộp thôi, mẹ đừng lo lắng"

Mae Koy không nhìn ra nàng đang nói thật hay nói dối, đôi mắt bà đỏ lên, trong lòng chỉ mong nàng yêu đúng người.

Nhìn thấy biểu cảm của mẹ, Orm Kornmaphat nhớ về đời trước.

Khi đó, mẹ chưa từng hỏi nàng những lời này mà hoàn toàn tin tưởng giao phó nàng cho Lingling Kwong. Orm Kornnaphat một lòng một dạ yêu hết mình, mong muốn xây dựng 1 gia đình nhỏ với Lingling Kwong, cùng người mình yêu bên nhau đến già.

Thật trào phúng khi nàng cưới người dùng chân thành đối đáp mình lại bị mẹ nghi ngờ còn người phản bội nàng lại được bà tin tưởng, vậy mà chính nàng lại chưa từng hết yêu người bỏ rơi mình, vẫn muốn cùng người đó viết tiếp câu chuyện của cả hai.

Orm Kornnaphat nghĩ bản thân đã thành công từ bỏ Lingling Kwong và chấp nhận người khác thay thế chị, nàng mệt mỏi muốn buông xuôi tất cả, muốn giải thoát bản thân khỏi đoạn nghiệt duyên đau khổ.

Ấy vậy mà, khi mọi thứ trở thành sự thật, nàng sống 1 cuộc đời như bản thân mong muốn, còn hiện thực lại trái ngược, thứ nàng cảm nhận được chỉ toàn trống rỗng, trái tim chưa từng vì ai khác mà loạn nhịp.

Ngay khi sắp bước vào khoảnh khắc quan trọng nhất của đời người, Orm Kornnaphat bắt đầu do dự.

Nàng nhớ về lễ cưới ở kiếp trước mà vô thức mỉm cười, mọi thứ khi ấy diễn ra vô cùng tốt đẹp, những cảm xúc hạnh phúc, mong chờ, hi vọng, tất cả đều là niềm tin tích cực chào đón cuộc sống mới.

Thời khắc cùng người trong lòng bước vào lễ đường, được mọi người xung quanh chúc phúc, trái tim nàng như muốn nổ tung vì hạnh phúc.

Orm Kornnaphat chưa từng quên dáng vẻ khẩn trương và lo lắng của Lingling Kwong khi nắm lấy tay nàng, trái với vẻ ngoài lạnh lùng, đôi tay cô run rẩy đeo nhẫn cưới cho nàng, mạnh mẽ tuyên thệ trước mặt nàng, hôn lấy môi nàng..

Mọi thứ như một thước phim cũ tua chậm trong kí ức, Orm Kornnaphat chưa từng quên một khoảnh khắc nào, cũng chính vì vậy, nàng không khỏi tự cười chính mình đã quá si mê, đem niềm tin trao nhầm người.

Một đời này nàng không còn gì để luyến tiếc, nếu đây đã là ý trời, Orm Kornnaphat sẽ không cố chấp nữa.

Cứ thuận theo tự nhiên đi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro