Chương 21
Lingling Kwong ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng bên ngoài soi lên gương mặt có phần có lạnh lẽo và mệt mỏi.
Nhiều năm trôi qua, Lingling Kwong sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, cô để biển đen nhấn chìm chính mình.
Orm Kornnaphat là ánh sáng dẫn lối cho cuộc đời tối tăm, không có nàng bên cạnh, Lingling Kwong mất đi định hướng, ngày cũng như đêm, hạ cũng như đông, không còn biết thời gian đã qua bao lâu mỗi ngày trôi qua đều như sống trong địa ngục và Lingling Kwong phải đối mặt với địa ngục đó để sửa chữa lỗi lầm của bản thân.
Lingling Kwong một hơi uống cạn ly rượu trên tay, men rượu là thứ duy nhất giúp cô vượt qua những ngày không có nàng bên cạnh.
Tiếng "cốc cốc" vang lên, cô biết người kia đã đến.
Căn phòng chìm trong bóng tối, Lingling Kwong không có ý nói chuyện, ngả lưng ngồi xuống ghế đón nhận lời mỉa mai từ đối phương.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng người đàn ông vang vọng, từng lời nói đều mang theo sự khinh bỉ: "Thảm thật đó Lingling Kwong, cô cống hiến hết mình cho nhà Va Ricin để rồi phải sống dở chết dở như thế này, lòng trung thành của cô đổi lại điều gì, dễ dàng bị người nhà đó vứt bỏ như rác rưởi. Thảm như vậy mà vẫn chưa tỉnh ra, nếu tôi là cô, tôi thà chết còn hơn!"
Ông ta không ngờ Lingling Kwong cũng có ngày này, vừa dứt lời hắn cười rất sảng khoái, chậm rãi thưởng thức ly rượu, chờ cô quỳ xuống cầu xin giúp đỡ.
Lingling Kwong không trả lời, cô im lặng trước những lời độc địa của hắn, khuôn mặt bị bóng tối nuốt chửng, đôi mắt tựa biển sâu ẩn chứa nhiều dã tâm khó đoán. Thời gian qua, Lingling Kwong hiểu được muốn chiến thắng những kẻ như thế này phải dùng chính cách của họ để đánh trả.
Màn đêm tĩnh lặng giấu đi ánh mắt lạnh lẽo của Lingling Kwong, trước thái độ bình tĩnh của cô, người đàn ông cảm thấy bực tức, hắn đến gần, cầm ly rượu trên tay đi đến trước mặt Lingling Kwong, không chút kiêng nể trực tiếp đổ rượu xuống người cô.
Hắn khoái chí vì hành động của mình, miệng tiếp tục thốt ra lời khó nghe: "Đồ vô dụng! Sắp chết đến nơi còn tỏ ra thanh cao! Bình thường cô thông minh lắm mà, nếu cô biết điều ngoan ngoãn phục tùng tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu". Trong mắt gã đàn ông, Lingling Kwong đã là đồ bỏ đi không tạo ra chút uy hiếp nào.
Trước kia hắn luôn bị cô coi thường, khi Lingling Kwong rơi xuống đáy hắn lập tức muốn cô cảm nhận những gì bản thân từng trải qua. Hiện tại ông ta là 1 trong những thân tín quan trọng của Au Va Ricin, hắn ta không sợ Lingling Kwong như trước.
Lingling Kwong cảm nhận được vị rượu xộc thẳng vào mũi, chiếc áo ướt đẫm vì thứ chất lỏng đỏ tươi. Cô vẫn giữ im lặng, đôi mắt tựa biển sâu nhìn người đàn ông trước mặt.
Lingling Kwong không muốn trò chuyện với người sắp chết.
Vài giây sau hành động của mình, người đàn ông đột nhiên gục ngã, ông ta nằm giãy giụa trên sàn, miệng ú ớ không nói nên lời, được 1 lúc hắn ta hoàn toàn bất động, Lingling Kwong lạnh lùng đứng nhìn. Cô đứng lên, bước đến trước cửa kính của tòa nhà, ngắm nhìn ánh trăng bị đám mây lớn che khuất, ánh sáng của mặt trăng không đủ soi đến gương mặt cô nữa.
Mất đi nguồn sáng lớn nhất, bầu trời đêm dần chìm trong tối tăm đáng sợ.
Lingling Kwong cảm thấy lạnh lẽo, không phải vì thời tiết mà là vì mặt trời trong lòng đã không còn đủ ấm áp để sưởi ấm trái tim cô nữa.
Mái tóc bị thứ chất lỏng cay nồng làm ướt, cô ghét bỏ nhìn người đang nằm bất động dưới sàn, ngay lập tức cho người đến xử lí đống rác trước mặt.
Thư kí nhận được lệnh thì bước vào, cô ta có chút hoảng sợ nhưng không bất ngờ vì sự việc trước mắt. Đây không phải lần đầu tiên cô ta chứng kiến điều này, nhiều năm làm thư kí cho Lingling Kwong, cô ta đã quen với cách làm việc của đối phương liền thuần thục gọi người đến dọn dẹp sạch sẽ.
Thư kí nhìn theo bóng lưng cô đơn của Lingling Kwong, trong lòng lo lắng đối phương vẫn chưa ăn gì. Được một lúc, cô ta không dám nhìn Lingling Kwong mà nhìn chằm chằm xuống đất, lấy hết can đảm lên tiếng: "Cả ngày ngài đã chưa ăn gì rồi, có cần tôi đặt đồ ăn không?"
Lingling Kwong không để ý có người bắt chuyện với mình, vẻ mặt vô cảm không chút lay động. Sau vài phút im lặng, thư kí biết bản thân không nên làm phiền Lingling Kwong đang suy nghĩ, thức thời rời đi.
Căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh ban đầu, Lingling Kwong vào phòng nghỉ trong văn phòng tắm rửa. Dưới cái lạnh của mùa đông, Lingling Kwong đứng dưới vòi hoa sen để dòng nước lạnh lẽo thấm ướt cả cơ thể, dường như cô không cảm nhận được cái lạnh, mãi chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Ngay khi tình bạn giữa cô và Au Va Ricin kết thúc, Lingling Kwong không chút do dự trực tiếp đối đầu với anh ta. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, từng thân tín quan trọng bên cạnh hắn đều bị cô loại bỏ, Lingling Kwong không từ mọi thủ đoạn chặt đứt đôi cánh giúp Au Va Ricin bay cao hơn, chứng minh cho anh ta thấy lời đe dọa của cô không phải lời nói suông.
Hai người kẻ 9 người 10, cuộc chiến chỉ kết thúc cho đến khi 1 trong 2 hoàn toàn biến mất.
Đôi mắt Lingling Kwong lấy lại vẻ tỉnh táo, dòng nước lạnh tiếp tục rửa trôi chút men rượu còn sót lại trong người, cô nhìn người trong gương, trong lòng thầm ghét bỏ chính mình.
Gương mặt vô cảm, đôi mắt vô hồn, làn da trắng bệch giống người bệnh.. Vẻ xấu xí ấy càng ngày càng lộ rõ theo thời gian - một vẻ ngoài tàn tạ với trái tim mục rũa.
Lingling Kwong rời khỏi phòng tắm, cơ thể trở nên kiệt quệ vì làm việc quá sức, Lingling Kwong choáng váng dựa vào tường, ruột gan đau nhói phản ánh sức khỏe chẳng mấy ổn định, cô đang tự hủy hoại chính mình, đánh mất mục đích sống chỉ vì người trong lòng không còn ở bên.
Thế giới này không muốn dung chứa kẻ cô đơn.
Lingling Kwong mệt mỏi rời khỏi công ty, tâm trí rối bời không biết nên đi đâu, về đâu.
Lúc này đã gần 11 giờ đêm, đường phố đông đúc người làm không khí xung quanh nhộn nhịp. Lingling Kwong cô đơn hòa vào dòng người trên đường, tìm cảm giác tồn tại giữa cuộc đời vô định, cô lang thang trên đường phố mà không biết bản thân đang tìm kiếm điều gì, nơi gọi là nhà đã không còn là nơi cô muốn trở về.
Ở nơi đấy, Lingling Kwong sẽ phải đối diện với sự thật mà cô luôn trốn tránh. Lingling Kwong không sợ cái lạnh ngoài kia nuốt chửng bản thân, cô sợ phải đối mặt với nỗi nhớ trong lòng, từ trước đến nay đều là cảm giác chán chường và mệt mỏi, Lingling Kwong đã quen với điều đó, cô đã quen với cuộc sống không chút hi vọng, trống vắng trong lòng không còn ảnh hưởng đến tâm trạng nữa.
Ngoài trời bắt đầu đón từng hạt mưa đầu tiên, cơn mưa trở nên nặng hạt, nó thấm ướt vai cô, xuyên qua lớp quần áo, rơi thẳng vào trái tim.
Giữa dòng người vội vã, Lingling Kwong như chết lặng đứng dưới cơn mưa tầm tã, trong đám đông, Lingling Kwong dễ dàng nhận ra một bóng hình quen thuộc, người mà trái tim chưa từng quên.
Trong lòng có bao nhiêu nhớ nhung và yêu thương, giờ đây có bấy nhiêu tiếc nuối và đau thương, Lingling Kwong cảm thấy mùa đông năm nay thật lạnh, nó còn lạnh hơn năm ngoái.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trái tim Lingling Kwong đã ngừng đập, gương mặt xinh đẹp bị tán ô che khuất, người đàn ông thân thiết nắm lấy tay em, mang em rời khỏi tầm mắt cô..
Nong Orm cười lên rất đẹp, chỉ là..
Nụ cười ấy không còn là của riêng chị nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro