Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Lingling Kwong mệt mỏi trở về nhà, có chút lạc lõng đứng trước cửa.

Căn nhà lạnh lẽo không chút hơi ấm, nhiều năm qua Lingling Kwong vẫn giữ thói quen trước khi về nhà sẽ mua 1 ít đồ ăn vặt, bất ngờ mua quà để tặng 1 người.

Nơi này cảnh còn nhưng người đã không còn ở đây, những món quà trở nên vô dụng, đồ ăn cũng thành đồ bỏ đi.

Ở nơi hành lang lạnh lẽo, Lingling Kwong vô thức nhớ về kỉ niệm trước kia, sẽ luôn có người chờ cô trở về, chỉ cần cánh cửa này mở ra Orm Kornnaphat sẽ lập tức xuất hiện tặng cô một cái ôm ấm áp, trao cho cô nụ hôn đầy nhớ nhung, cùng những lời quan tâm.. Lingling Kwong bất giác mỉm cười nhớ đến khuôn mặt nàng khi ấy, một nụ cười hạnh phúc và đôi mắt tỏa sáng.

Lingling Kwong đã từng thích thời điểm tan làm nhất, cô muốn nhanh chóng trở về nhà để ôm 1 người. Trước kia, Lingling Kwong có mọi thứ, nó là kỉ niệm vô giá, là thứ cô đã đánh mất ở hiện tại. Giờ đây, mọi thứ đã thay đổi, cô chán ghét sự cô độc này.

Nàng đã rời đi rồi..

Lingling Kwong nhớ những ngày yên bình có Nong Orm ở bên, những hôm về sớm cả hai sẽ cùng nhau ăn tối, xem phim, nói chuyện, thức dậy cùng lúc, ngủ chung 1 giờ, ăn cùng 1 món.. cùng một thời điểm với hai trái tim có chung niềm vui.

Chúng ta đã làm mọi thứ cùng nhau.

Khi ấy, Lingling Kwong cảm thấy một ngày chỉ có 24 giờ là quá ít, cô tham lam muốn được ở bên nàng lâu hơn. Thời gian qua đi, lâu dần, Lingling Kwong chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc ấy mà quên đi mục đích ban đầu, ngọn lửa trong lòng trở nên mất kiểm soát từ lúc nào không hay, để rồi Orm Kornnaphat trở thành kí ức, thói quen và là chấp niệm trong lòng.

Nàng sưởi ấm trái tim lạnh lẽo, cho cô thứ cảm xúc bản thân chưa từng trải qua, vì nó mà say đắm và khi đánh mất hơi ấm ấy, Lingling Kwong như rơi vào bão tuyết.

Nếu Nong Orm ở đây thì tốt quá..

Lingling Kwong có chút buồn bã vì suy nghĩ viễn vông của chính mình, chỉ khi tâm trí không còn tỉnh táo, cô mới dám bày tỏ nỗi lòng, cũng nhờ men rượu cô mới vơi đi phần nào cô đơn trong lòng.

Rượu sao? Nếu là trước kia, mỗi lần Lingling Kwong dự tiệc trở về, cô đều uống không ít, khi ấy Nong Orm luôn là người đưa cô trở về, nấu cho cô canh giải rượu, dịu dàng chăm sóc không một lời than vãn, Lingling Kwong nhớ vị canh giải rượu nàng làm, cô tự mình vào bếp nhưng việc này khó hơn cô nghĩ. 

Căn bếp trở nên lộn xộn, sau 1 lúc trầy trật Lingling Kwong mới hoàn thành nhiệm vụ. Lingling Kwong nhăn mặt vì vị canh giải rượu do chính mình làm ra. 

Không ngon như Nong Orm làm.

Lấy lại chút tỉnh táo, Lingling Kwong mệt mỏi nằm nghỉ trên sofa, cô nhìn lên trần nhà, ngón tay xoa nhẹ đôi mắt trĩu nặng. Phòng khách thật sự lạnh lẽo, ánh sáng chói mắt của bóng đèn khiến cô không tài nào chợp mắt được. Ở nơi này, trước kia có bao nhiêu kỉ niệm, giờ đây có bấy nhiêu nỗi nhớ.

Lingling Kwong cảm nhận được sự cô đơn khi phải chờ đợi.

Nong Orm trước kia luôn chờ mình trở về như thế này sao?

Những ngày Lingling Kwong về trễ sẽ luôn có người ngủ gục ở phòng khách đợi cô suốt đêm dài, sẽ có những ngày cô không trở về, Nong Orm vẫn luôn ở đấy, chịu đựng cảm giác khó chịu đến ngủ thiếp đi chỉ để chờ đợi. Khi ấy, Lingling Kwong cảm thấy đau lòng nhưng phần nhiều là hạnh phúc, cô nhẹ nhàng bế nàng về phòng ngủ, dịu dàng đắp chăn cho nàng, hôn nhẹ lên trán thay lời chúc ngủ ngon.

Em sẽ luôn đợi chị về nhà..

Tất cả chỉ còn trong kí ức, căn nhà từng được bao trùm bởi ấm áp và hạnh phúc, giờ đây đã không còn người vì cô giữ lửa, ánh đèn vì thế mà không còn sáng nữa.

Lingling Kwong nhớ nàng, nhớ đến mức sắp phát điên, thời gian qua cô lừa dối Orm Kornnaphat cũng là lừa dối chính mình. Ban đầu Lingling Kwong muốn bảo vệ Orm Kornnaphat, cô khiến bản thân tin rằng cảm giác rung động kia là giả rồi dần dần nó biến thành tình yêu, Lingling Kwong muốn ở bên Orm Kornnaphat, muốn nàng là của riêng mình, muốn bản thân là người duy nhất ở trong trái tim nàng.

Cũng vì sự ích kỉ ấy, mọi thứ dần trở nên mất kiểm soát, tình yêu ấy giống như 1 đứa trẻ, nó lớn dần theo thời gian và không nghe lời dạy bảo của bất cứ ai, càng cấm đoán nó càng liều lĩnh muốn phá vỡ mọi giới hạn để vươn mình chứng minh sự tồn tại của bản thân. 

Lingling Kwong nhận ra chính mình đã rơi vào tình yêu thế nhưng cô sợ hãi.

Lingling Kwong sợ một khi bản thân không thể khống chế được cảm xúc, cô sẽ đánh mất chính mình, sợ rằng bản thân không thể giữ lấy thứ hạnh phúc xa xỉ ấy, bởi vì mọi thứ bắt đầu bằng dối trá sẽ không thể có một kết cục tốt đẹp. 

Orm Kornnaphat là biến số duy nhất Lingling Kwong không thể lường trước, cuộc gặp gỡ của cả hai chỉ là vô tình, định mệnh đã làm trái tim Lingling Kwong đánh rơi một nhịp, Nong Orm khi ấy chỉ là một cô nàng chưa trưởng thành, vô tư và hồn nhiên, sự ngây thơ hiếm có giữa thế giới đầy hỗn loạn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lingling Kwong.

Vốn dĩ lương tâm Lingling Kwong không nỡ làm chuyện xấu, cô ở nơi ánh sáng không chạm tới âm thầm giúp đỡ Orm Kornnaphat, suốt nhiều năm lặng lẽ chứng kiến nàng trưởng thành, cảm tình là hạt giống để tình yêu nảy mầm. Cho đến một ngày, mầm non ấy trở nên tham lam muốn Orm Kornnaphat nuôi dưỡng mình bằng tình yêu của nàng, Lingling Kwong nghe theo trái tim thuận lợi bước vào thế giới của Orm Kornnaphat và rồi Lingling Kwong hốt hoảng nhận ra mọi thứ đã đi quá giới hạn. 

Con tim và lí trí không ngừng đấu tranh để đưa ra quyết định, cuối cùng cô vẫn chần chừ đứng giữa ranh giới nguy hiểm ấy. Yêu là điều không thể chối cãi nhưng hiện thực quá tàn nhẫn, Lingling Kwong và Orm Kornnaphat là 2 người không cùng 1 thế giới, cô là kẻ sống trong bóng tối với đôi tay đã nhúng chàm, nàng là người ở ngoài sáng sống 1 đời yên bình vô lo vô nghĩ.

Lingling Kwong cho rằng bản thân không xứng để ở bên nàng, càng không dám hứa hẹn 1 cuộc sống nàng hằng mong ước. Lingling Kwong căm ghét bản thân vô dụng, không có đủ quyền lực để xoay chuyển tất cả theo ý mình, không có gia tài bạc triệu, cũng không xuất thân từ gia đình danh giá.

Vì để bảo vệ Orm Kornnphat khỏi những nguy hiểm và toan tính ngoài kia, Lingling Kwong buộc phải đánh đổi rất nhiều, cô quên đi ước mơ mà bản thân theo đuổi, vứt bỏ thiện tâm, kể cả đánh đổi chính mình.

Lingling Kwong sẽ tìm cách trả cho nàng 1 đời bình yên dù phải trả giá cả mạng sống. 

Orm Kornnaphat không phải điểm xuất phát, cũng không phải trạm dừng chân, nàng là bến đỗ cuối cùng, là người trái tim Lingling Kwong chọn.

Gặp được nhau là duyên số, yêu nhau là định mệnh, hai người gặp được nhau giữa biển người rộng lớn, hai trái tim cũng vì thế mà chung nhịp đập, chỉ là tình yêu này chưa từng được ông trời tác hợp, cả hai đã được định sẵn là hữu duyên vô phận.

Lingling Kwong không biết liệu cả hai có thể vượt qua thử thách khó khăn này hay không, cô không dám hy vọng, cũng không dám cố chấp níu kéo, bởi lẽ đã nhiều lần trải qua và lần nào cũng là thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro