Chương 11
Tên bắt cóc cười rất vui vẻ khi thấy người gặp nạn. Hắn không biết người mình vừa gọi đến là ai nhưng nhìn biểu cảm khổ sở của Orm Kornnaphat, tâm trạng hắn trở nên phấn khích.
"Đừng trách tao nhé không phải tao không cho mày cơ hội đâu"
Hắn đem điện thoại của nàng đạp nát dưới chân, tay hắn nâng mặt nàng lên, ánh mắt là vẻ thích thú, rong đầu hắn nảy lên nhiều suy nghĩ bệnh hoạn, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông khiến hắn bỏ ngang ý định.
Đầu dây bên kia yêu cầu hắn nhanh chóng làm xong nhiệm vụ nếu không đừng mong nhận được đồng nào, tên bắt cóc bực bội, hắn còn muốn tiếp tục chơi đùa cô nàng xinh đẹp trước mắt.
Hắn túm lấy tóc Orm Kornnaphat kéo mạnh, đe doạ nàng phải kí vào văn kiện: "Đừng có lề mề nữa mau kí vào đây đi!"
Lúc này Orm Kornnaphat mới nhìn rõ 4 chữ trên tờ giấy, đều là giấy tờ yêu cầu nàng từ bỏ quyền thừa kế. Quả nhiên người thụ hưởng là Guf Suhakol, nàng cười lạnh, chỉ có ông ta mới làm ra điều ngu xuẩn như thế này.
Nhưng có 1 thứ Orm Kornnaphat không biết nàng là người thừa kế 50% cổ phần tập đoàn Sethratanapong, cha chưa từng nói điều này với nàng. Trên giấy chỉ yêu cầu nàng từ bỏ thừa kế và chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho Guf Suhakol, những thông tin còn lại không đủ để nàng biết được chuyện gì đang diễn ra.
Tập đoàn Sethratanapong là tập đoàn tư nhân thuộc sở hữu gia đình, phần lớn cổ phần sẽ do người trong nhà nắm giữ, quyền điều hành sẽ được thừa kế qua các thế hệ.
Orm Kornnaphat nghĩ ông ta liên tục gây khó dễ vì sợ nàng phát triển trong tương lai, nhưng dường như mọi thứ phức tạp hơn nàng nghĩ, sự thật này kiếp trước đã bị chôn vùi, nhiều khúc mắc xuất hiện như 1 câu đố không có lời giải.
Tên bắt cóc mất hết kiên nhẫn dùng bạo lực ép Orm Kornnaphat kí lên đống giấy tờ, con dao chỉ cách mặt vài centimet, nàng hét lớn đưa ra đề nghị khiến hắn tạm dừng hành động.
"TÔI TRẢ GẤP ĐÔI!"
Tên bắt cóc trở nên chần chừ, lương tâm nghề nghiệp không cho phép hắn làm trái nguyên tắc nhưng cái giá mà Orm Kornnaphat đưa ra quá béo bở, hắn cũng chỉ là người vì tiền làm việc.
"GẤP BA". Orm Kornnaphat tiếp tục đưa ra cái giá cao hơn.
Tên bắt cóc không tiếp tục dùng sức khống chế nàng nữa, hắn ném nàng lên ghế bản thân thì ngồi đối diện, nội tâm không ngừng đấu tranh, rốt cuộc hắn làm việc cũng vì tiền còn lòng trung thành hắn đã bán đi từ lâu rồi.
Tên bắt cóc không quyết định ngay lập tức, người chỉ định có vẻ rất quyền lực, hắn không muốn dính vào rắc rối.
"Tôi có thể trả nhiều hơn chỉ cần anh tha cho tôi". Nàng cố gắng thuyết phục tên bắt cóc, thái độ có phần nhân nhượng không làm hắn kích động.
Thời gian cứ thế trôi qua, tên bắt cóc im lặng không nói lời nào. Cuối cùng hắn quyết định gọi cho người kia yêu cầu mức giá cao hơn, Orm Kornnaphat thầm cảm thấy không ổn.
Hắn ta cùng người kia nói chuyện khá lâu, có lẽ cả hai đã đạt được thỏa thuận nào đó. Lần này nàng có đưa ra mức giá nào đi chăng nữa tên bắt cóc vẫn không bị lung lay, dứt khoát ép nàng kí vào giấy.
Orm Kornnaphat lì lợm kéo dài thời gian khiến hắn bực tức nhưng bên kia không cho phép hắn giết nàng, dù hắn có đánh hay đe dọa, Orm Kornnaphat vẫn không chịu kí.
"Con khốn này!". Hắn muốn dùng dao rạch lên khuôn mặt xinh đẹp xem thử nàng còn dám ngoan cố nữa hay không, bàn tay gân guốc giữ chặt mặt nàng, ánh mắt sắc lạnh đáng sợ.
Orm Kornnaphat biết sức lực bản thân có hạn, tuy sợ hãi đối phương có ý định độc ác, nàng cố gắng kiềm chế run rẩy trong lòng, dùng chiêu bài tâm lí để hắn phân tâm: "Người thuê ngươi đến đây là Guf Suhakol đúng không!"
Tên bắt cóc bất ngờ trước lời nói của Orm Kornnaphat.
"Sau khi làm xong vụ này ngươi không sợ bị hắn giết người diệt khẩu sao!? Guf Suhakol sẽ không để ai biết bí mật của hắn còn sống, đến cháu ruột hắn còn muốn giết huống gì 1 kẻ như ngươi.." Nàng cố gắng thuyết phục tên bắt cóc đưa ra lựa chọn đúng đắn: "Thương lượng 1 chút.."
Orm Kornnaphat cảm nhận cổ họng bị bóp chặt, vết thương trở nặng, bàn tay tên bắt cóc nhuộm màu đỏ tươi, hắn tức giận vì bị coi thường, sự thiếu kiên nhẫn làm hắn mất kiểm soát.
"Mày nghĩ mấy lời này có thể thuyết phục tao sao!? Mày nghĩ tao là đứa ngu hả! Tao không cần 1 đứa yếu đuối như mày dạy đời!!"
Tên bắt cóc tất nhiên biết người kia nguy hiểm như thế nào nhưng phóng lao thì phải theo lao, hắn phẫn nộ vì bị 1 cô gái chỉ trích, nàng còn là con tin mà dám coi thường hắn, hắn khinh thường những kẻ nhà giàu chỉ biết dùng tiền để trả giá, dù hắn hám lợi nhưng cái tôi quá cao khiến hắn chướng mắt những kẻ như nàng.
Tên bắt cóc dùng sức khiến nàng chật vật hấp thu dưỡng khí, máu không ngừng chảy khiến gương mặt nàng trắng bệch, vết thương trên cổ trở nên tệ đi, Orm Kornnaphat đau đớn bởi vết thương hắn gây ra, không còn sức lực để chống trả.
Tên bắt cóc đe dọa: "Nếu mày còn không kí tao sẽ chặt đứt từng ngón tay, khoét mắt mày, moi nội tạng mày cho chó ăn rồi gửi tất cả cho bố mẹ mày, mày nghĩ họ sẽ cảm thấy như thế nào nếu thấy mày chết không toàn thây đây.." Hắn buông những lời đáng sợ muốn Orm Kornnaphat ngoan ngoãn, hắn càng dùng bạo lực nàng càng kháng cự.
Orm Kornnaphat cứng đầu hơn hắn nghĩ.
Orm Kornnaphat cực kì không cam tâm nhưng nàng biết làm gì đây? Nàng chỉ là 1 cô gái bình thường lấy đâu ra sức chiến đấu với gã đàn ông to lớn, nàng chỉ có 1 ý chí mạnh mẽ đủ để kiên cường đến giờ phút này.
Orm Kornnaphat biết bản thân không còn cách để thoát khỏi tên khốn này, sức lực dần cạn kiệt, nàng mất đi hy vọng phản kháng, nếu không thể thương lượng cũng không còn hy vọng sống, nàng muốn trước khi nhắm mắt phải chửi tên khốn này!
"Đúng là con chó để người khác sai bảo chỉ biết sủa ra mấy lời ngu ngốc!!"
Gân xanh trên trán hắn đều nổi lên, tiếng cười điên dại cũng không còn nữa. Sát ý hiện rõ trong đầu, tên bắt cóc hoàn toàn mất kiểm soát.
Nụ cười nhạt của nàng khiến hắn tức tối, càng nghĩ càng phẫn nộ, hắn muốn khiến nàng sống không bằng chết, suy nghĩ đen tối trong đầu lần nữa xuất hiện, hắn liền thực hiện ý nghĩ của mình.
Orm Kornnaphat cảm nhận được hơi thở hôi thối của hắn đến gần, cảm giác kinh tởm và sợ hãi xộc thẳng lên não, nàng ra sức chống lại người đang ở trên cơ thể.
Chút phản kháng yếu ớt không khiến tên bắt cóc dừng lại, hắn cười đến điên loạn, ánh mắt đáng sợ nhìn vào con mồi của mình.
"HÉT LÊN ĐI! ĐÁNH MẠNH LÊN!!". Hắn mạnh tay xé rách áo nàng, làn da trắng mịn được phơi bày trong không khí, ánh mắt hắn trở nên tham lam, cơ thể dùng sức áp chế nàng dưới thân, 1 tay cố định hai tay nàng, tay còn lại vuốt ve gương mặt xinh đẹp.
"Ai cho mày thứ dũng khí ngu xuẩn đó mà chỉ trích tao hả?!! Mày mạnh miệng lắm mà chỉ có vậy thôi sao?! Để tao cho mày biết thế nào là trời cao đất dày!!"
Hắn thích thú khi nàng bắt đầu dãy dụa, nàng càng phản kháng, càng ra sức chống trả hắn càng thích, tay hắn hướng xuống phía dưới muốn thực hiện hành vi đồi bại.
Trong giây phút tuyệt vọng Orm Kornnaphat lại nghĩ đến 1 người.
Lingling Kwong!
Ánh sáng trong mắt nàng biến mất, Orm Kornnaphat nghĩ đời này lại là một sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro