Chương 10
Trên tòa nhà cao tầng giữa trung tâm thành phố, ở tầng cao nhất vẫn luôn sáng đèn, Orm Kornnaphat làm tê liệt cảm xúc bằng công việc, không để bản thân rảnh rỗi 1 giây nào, công ty gần đây phát triển rất tốt, cũng vì thế nàng trở nên bận rộn hơn.
Sau khi xử lí khối lượng công việc khổng lồ, nàng mệt mỏi nhìn đồng hồ hiển thị 4 giờ sáng, sự cô đơn hiện rõ trên gương mặt, màn đêm yên tĩnh nuốt chửng đôi mắt xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách chỉ còn lại cô tịch.
Công việc đã hoàn thành vậy mà Orm Kornnaphat không vui vẻ chút nào, khoảng trống trong tim khiến cả cơ thể lạnh buốt, đã lâu rồi nàng chưa cảm nhận được nhiệt độ của tình yêu, có lẽ đời này sẽ không bao giờ cảm nhận được.
Bên ngoài mưa lớn kéo dài, Orm Kornnaphat nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm đó, trong lòng nổi lên nhiều suy nghĩ, nếu ngày ấy nàng không để Lingling Kwong rời đi, sẽ có chuyện gì xảy ra?
Orm Kornnaphat từng nghĩ bản thân hiểu rất rõ Lingling Kwong, hóa ra tất cả là Lingling Kwong muốn nàng nghĩ vậy, Orm Kornnaphat chưa từng hiểu cô, cũng chưa từng có cơ hội khám phá đại dương trong lòng Lingling Kwong ẩn chứa bí ẩn gì.
Suy tư trong lòng nặng trĩu, Orm Kornnaphat quyết định về nhà sau 1 ngày tăng ca mệt nhọc, nàng mặc lên chiếc áo măng tô màu xám nhạt, đôi chân dài sải bước xuống hầm gửi xe.
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, Orm Kornnaphat chợt cảm thấy lo lắng.
Hầm gửi xe vắng vẻ, âm thanh duy nhất phát ra từ giày cao gót của nàng, Orm Kornnaphat cảm giác bản thân đang bị theo dõi, nàng nâng cao cảnh giác, cước bộ vì thế cũng nhanh hơn.
Khi Orm Kornnaphat ngồi trước ghế lái, nàng thầm thở ra 1 hơi, có lẽ vì làm việc căng thẳng liên tục nên đầu óc không còn tỉnh táo, nàng có chút rùng mình bắt đầu cho xe rời khỏi tầng hầm.
Về đến nhà nàng vẫn không cảm thấy khá hơn, cảm giác có gì đó không đúng..
Cơn buồn ngủ kéo đến, Orm Kornnaphat quyết định không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, tự thưởng cho bản thân 1 giấc ngủ, gửi tin nhắn cho trợ lí ngày mai sẽ đi làm trễ rồi mới yên tâm nghỉ ngơi.
Một buổi tối yên bình trôi qua, Orm Kornnaphat được nạp đầy năng lượng trở lại.
Buổi sáng thời tiết rất xấu, cơn mưa từ tối qua đã biến thành bão lốc, nàng buồn chán nằm trên giường không muốn động đậy, cơn mưa bên ngoài rất lớn, gió rất mạnh, nàng quyết định khi cơn bão dịu đi mới đến công ty.
Orm Kornnaphat bước xuống gara, hôm qua nàng để quên túi xách trong xe, kì quái bây giờ lại không thấy. Đột nhiên cổ cảm nhận được lạnh lẽo, con dao lạnh buốt kề ở cổ khiến nàng đứng hình.
"Mẹ nó chứ! Tối hôm qua tao bị nhốt ở cái nơi chết tiệt này đợi mãi mới bắt được mày". Người đàn ông đằng sau không ngừng mắng chửi, hắn ta tức giận vì bị nhốt ở gara gần 10 tiếng.
Tối qua hắn ta trốn trong cốp xe theo Orm Kornnaphat từ công ty về nhà, chưa kịp thoát ra đã bị nhốt lại, khi hắn thoát khỏi cốp xe lại may mắn bắt được nàng, vừa hay con mồi tự xuất hiện ngay trước mắt, hắn đỡ mắc công đi tìm.
Tên bắt cóc đứng phía sau, dùng dao khống chế Orm Kornnaphat đưa hắn vào trong nhà, nàng không thể mạo hiểm phản kháng đành ngoan ngoãn làm theo. Người đàn ông có thân hình to lớn cao gần 2 mét, hắn ta chỉ dùng 1 ít sức lực cũng khiến nàng đau đến thở không nổi.
Hắn ta lạnh lùng dùng dây thừng giấu sẵn buộc chặt tay chân nàng, Orm Kornnaphat giống 1 con cá sắp bị đưa lên thớt, không ngừng dãy dụa nằm trên mặt đất, hắn ta lấy điện thoại của nàng gọi tới dãy số nào đó không có trong danh bạ.
"Tôi bắt được cô ta rồi.. vâng.. tôi hiểu rồi". Hắn dùng giọng điệu kính cẩn trả lời người trong điện thoại, bên kia vừa yêu cầu gì đó, hắn bắt đầu lục tìm cả căn nhà.
Điện thoại bị tên bắt cóc lấy mất, nàng không còn cách nào để liên lạc với bên ngoài chỉ có thể cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, nhân cơ hội hắn rời đi, dùng sức đứng dậy trốn vào phòng khác.
Orm Kornnaphat chỉ vừa di chuyển 1 chút liền bị tên bắt cóc dễ dàng chế ngự, hắn không hề nể tình mạnh mẽ dùng vũ lực áp chế, người bên kia cho phép hắn thích làm gì thì làm miễn là hoàn thành nhiệm vụ.
Tên bắt cóc không ngần ngại dùng nắm đấm để Orm Kornnaphat ngoan ngoãn, con dao kề lên cổ nàng ngày càng sâu, vết máu đặc biệt trở nên chói mắt trên làn da trắng sáng, trên cổ nàng xuất hiện một vết cắt, dòng máu đỏ tươi theo đó mà chảy xuống.
Orm Kornnaphat rơi vào tuyệt vọng, nàng mới sống lại chưa đến 1 năm còn bao tâm nguyện chưa thực hiện, trái tim vẫn còn đau đớn vì người kia, nỗi đau nàng trải qua không ngừng tăng dần theo thời gian, tưởng chừng nàng sẽ có 1 đời bù đắp cho sai lầm của kiếp trước, vậy mà số phận vòng đi vòng lại vẫn là cái chết
Nàng đã làm sai điều gì mà phải nhận lấy sự trừng phạt này?
Orm Kornnaphat bất lực nhìn tên bắt cóc lấy ra 1 sấp giấy tờ, hắn bắt nàng kí vào đó, thô lỗ dùng dao đe dọa.
Orm Kornnaphat lúc này chỉ cảm nhận được đau đớn ở cổ, không có sức để đọc thứ hắn đưa ra, giờ nàng không đủ sức để cầm bút làm tên bắt cóc trở nên mất kiên nhẫn.
Tên bắt cóc nổi lên chút hứng thú muốn chơi 1 trò chơi với nàng.
Căn nhà nằm ở khu biệt lập, đúng kiểu của mấy người nhà giàu thích. Dù Orm Kornnaphat có la hét khô cả cổ cũng không có ai đến cứu, huống chi ngoài kia trời đang bão lớn, đường dây liên lạc với bên ngoài đã bị hắn phá hỏng, hắn có thể chấm dứt sinh mạng của nàng bất cứ lúc nào.
"Sao hả, bất lực lắm đúng không? Tao sẽ gọi đến 1 số bất kì trong đây, nếu bên kia bắt máy mày sẽ được trả tự do, còn nếu không thì xuống âm phủ mà trách người kia nhé!"
Hắn cười khoái trí với trò đùa bản thân vừa nghĩ ra, không hề quan tâm nàng có đồng ý hay không mà bắt đầu quay số.
Tên bắt cóc khôn ngoan tránh gọi cho những người có tên cụ thể và bố mẹ nàng, hắn lục tìm trong danh bạ, tiếng cười khanh khách phát ra khi thấy 1 cái tên khá thú vị, quyết định gọi đến số này.
Tên bắt cóc đưa điện thoại đến chỗ Orm Kornnaphat, màn hình hiển thị 2 chữ <Đồ khốn>.
Hắn ta ngồi xổm bên cạnh nàng, con dao trong tay bị hắn đùa nghịch.
Tiếng "tút tút" kéo dài..
...
Tiếng chuông điện thoại khó chịu vang lên lại không có ai bắt máy, chủ nhân của nó đã rơi vào hôn mê.
Hòa vào tiếng mưa lớn bên ngoài, âm thanh từ điện thoại dần biến mất.
Trong chiếc xe bị biến dạng nghiêm trọng, Lingling Kwong dần mất đi ý thức, hơi thở yếu ớt bị nuốt chửng bởi tiếng sấm, cơ thể không còn sức lực để phản ứng, có người đang gọi tên cô..
Lingling Kwong!
Hai chiếc xe trên đường cao tốc bị hư hỏng nặng nề bởi vụ tai nạn, người ở chiếc xe gây ra tai nạn chỉ bị thương nhẹ đã nhanh chóng bỏ trốn, còn Lingling Kwong thì không may mắn như vậy, máu đang không ngừng chảy xuống cằm, chiếc áo sơ mi thấm đẫm bởi một màu đỏ tươi.
Lingling Kwong dần mất ý thức, chìm trong thế giới của riêng mình mà không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro