Chap 82: Chiến Dịch Truy Quét Hắc Bang
Chuyện kể rằng từ sinh nhật Orm Kornnaphat ngày đó, nàng luôn luôn nghỉ đêm ở phòng LingLing Kwong. Ở Kwong gia, LingLing Kwong chính là đế vương, chỉ cần cô thích, không ai nói và không ai dám nói. Cô cảm thấy được ôm Orm Kornnaphat ngủ thoải mái, kiên định, cho nên hết thảy cứ định xuống dưới. Ngàn vàng khó mua sự yêu thích của cô, đúng là như thế.
Lại là một ngày mới, đúng 5h, Orm Kornnaphat mở mắt, giữa ngủ say và thức tỉnh, không bằng thường nhân cần thời gian điều chỉnh, một khi mở mắt ra, ánh mắt kia nhất định là thanh tỉnh và lãnh mạc.
Bên tai là tiếng hít thở triền miên, ngân nga, vang lên rõ ràng trong gian phòng yên tĩnh, Orm Kornnaphat men theo thanh âm kia quay đầu đi, thấy LingLing Kwong ngũ quan xinh xắn, ánh mắt cuối cùng dừng ở thần tuyến mềm mại đáng yêu, nơi đó lúc này không vẽ son tươi đẹp, mà là màu hồng phấn, trông rất mất hồn. LingLing Kwong không buồn tao đến nỗi ngủ cũng tô son, bất quá, Orm Kornnaphat vẫn là ưa thích màu son kia hơn, màu son đỏ thẫm như máu.
Không kinh động LingLing Kwong, Orm Kornnaphat động tác thật nhanh nhẹn thẳng tắp ngồi dậy, xoay người rời giường, cúi xuống mang giày...
Đại tỷ như LingLing Kwong, thời thời khắc khắc cảnh giác là tính chất bảo mệnh vốn có của cô, không giống Orm Kornnaphat đột nhiên trợn mắt, cô chậm rì rì mở mắt, trong mắt còn có mê ly cùng mông lung, không lên tiếng nhìn bóng lưng Orm Kornnaphat, tấm lưng kia nhỏ xinh có chút cảnh đẹp ý vui.
Chờ Orm Kornnaphat đứng lên, chuẩn bị rời đi, LingLing Kwong mới ngáp một cái mang theo điểm đặc hữu khàn khàn, hỏi: "Chuẩn bị đi luyện phi đao sao?"
Orm Kornnaphat dừng bước, quay đầu nhìn LingLing Kwong, qua 2 giây, mặt không chút thay đổi gật đầu: "Vâng."
Lúc sau LingLing Kwong nhắm mắt, mở, nhắm, mở... Ánh mắt theo tiết tấu như vậy, thanh minh càng ngày càng nhiều, lại ngáp một cái, nói: "Vậy em chờ tôi một chút, tôi đi xem."
Orm Kornnaphat lẳng lặng nhìn LingLing Kwong, nghe thấy lời này, hơi nghi hoặc, có gì đáng xem, nhưng lại gật đầu: "Hảo."
LingLing Kwong rời giường cũng không giống Orm Kornnaphat, cô động tác nhẹ nhàng chậm chạp lấy tay chống đỡ chậm rãi ngồi dậy, so với Orm Kornnaphat càng lộ ra tư thái của nữ nhân, lười biếng, khả ái, yêu nghiệt! Mặc dù ánh mắt dường như còn chưa tỉnh ngủ, thật vất vả đợi di động đến bên giường, buông chân, lại ngồi ngơ ngác, hai chân đong đưa, ở giữa không trung sờ soạng giày thêu.
Orm Kornnaphat lẳng lặng nhìn, ánh mắt di động theo đôi chân tinh xảo của LingLing Kwong, lúc này đã trôi qua 5 phút, hơi nhăn mặt, nàng đi tới, ngồi xổm nhặt lên một chiếc hài, tay kia bắt được cổ chân LingLing Kwong, không rên một tiếng giúp cô mặc hài.
Orm Kornnaphat trời sinh hỉ lạnh, tay nàng lạnh như băng, nhượng LingLing Kwong giật mình, ánh mắt cô càng thêm thanh tỉnh, cô cúi đầu nhìn Orm Kornnaphat, khóe miệng đột nhiên trộm vẽ một nét cười, tựa hồ rất hài lòng Orm Kornnaphat biểu hiện, ấm áp sáng lạn như hoa mùa hè.
LingLing Kwong nói đi xem, liền thật sự chỉ là đi xem, Orm Kornnaphat luyện tập phi đao, cô cũng chỉ an an ngồi trên ghế nhìn. Chờ Orm Kornnaphat luyện tập xong, hai người cùng nhau ăn điểm tâm, ăn xong, Tan đi đến, đứng lại cúi đầu nói: "Đại tiểu thư, lão Thasik ở bên kia thông tri hàng đã vào vị trí, hỏi chúng ta khi nào thì đi lấy."
LingLing Kwong dùng khăn lụa lau miệng và tay, tùy ý ném vào chậu, tư thế kia giống như "Lão Phật Gia", cô nghe Tan báo cáo, thật tùy ý nói: "Ngươi đi an bài là tốt rồi."
Vừa trả lời Tan, di động đặt trong túi quần Orm Kornnaphat liền vang lên, LingLing Kwong nhìn về phía Orm Kornnaphat, đợi nàng lấy ra. Orm Kornnaphat im lặng ngồi ở chỗ kia, diễn cảm không có biến hóa, nàng lấy điện thoại ra, cũng chưa từng xem một cái, đưa cho LingLing Kwong ngay.
LingLing Kwong nhìn di động, nhăn mi, bắt máy: "Alô, chú Nadech."
"Sớm như vậy?"
"Tốt lắm."
Nghe được ba chữ "Chú Nadech", Orm Kornnaphat liền biết gọi điện thoại tới hẳn là Bí thư Thành uỷ của H thị, Nadech Kugimiya, nhưng cụ thể là chuyện gì thì lại không nghe rõ. LingLing Kwong để điện thoại xuống, nói với Tan: "Tan, ta muốn ra ngoài. Hãy giúp ta an bài nhé."
Tan gật đầu, đi ra ngoài, mà LingLing Kwong lại không nóng không vội, như trước ngồi ở chỗ kia vững như Thái Sơn.
LingLing Kwong ra cửa không thay đổi, ba cỗ xe Lincoln màu đen có rèm che, Orm Kornnaphat không biết đi đâu, nàng theo LingLing Kwong lên xe, Kinh Luân đã chờ bên trong. LingLing Kwong ngồi cạnh Orm Kornnaphat, điều chỉnh vị trí một chút, động tác thuần thục dựa qua, nhấc đầu đặt lên vai Orm Kornnaphat, sau đó ra lệnh cho tài xế: "Núi Vàng."
LingLing Kwong nói xong, liền nhắm mắt lại nuôi thần trí, mà Orm Kornnaphat mắt cũng lộ ra nghi hoặc, Núi Vàng ở ngoại ô, trên núi có một Tự Miếu rất nổi danh, chùa Vân Từ. Chẳng lẽ chị ấy muốn lên núi bái thần hả? Orm Kornnaphat ghét bỏ nhíu mày, quỷ thần linh tinh đối với nàng mà nói, tương đương với nói bậy.
H thị quy hoạch xây dựng không ngừng mở rộng, mà Núi Vàng vẫn bảo tồn "nguyên sinh thái", càng thêm trân quý, là một địa phương hiếm có. Thông thường mồng một và mười lăm, nhân khí sẽ rất thịnh vượng, thời gian khác cực kỳ quạnh quẽ. Hôm nay không phải mồng một cũng không phải mười lăm, sớm như vậy, LingLing Kwong đến chân núi, căn bản không phát hiện một bóng người, chỉ có một chiếc xe cô đơn đậu ở chỗ này.
LingLing Kwong xuống xe, liếc mắt một cái, sau đó dẫn đầu men theo cầu thang đi lên núi. Sáng sớm, đoàn người im lặng leo núi, tựa hồ tế bào vận động cũng không tệ, không ai thở dốc xuất mồ hôi. LingLing Kwong cũng thế, tư thái có điểm vô thần mê ly nhưng cô cùng bình thường đi trên đất bằng giống nhau như đúc, có lẽ đối với cô mà nói, leo núi cùng đi trên đất bằng không hề khác nhau, mỏi mệt có lẽ chính là tâm tình.
Đến giữa sườn núi, một toà tiểu lâu làm bằng gỗ ở bên đường, trên tấm bia đá điêu khắc "lầu Vân Thủy", đây là một quán trà nhỏ, tuy rằng sơ sài nhưng lại lịch sự tao nhã.
Trong đình viện cạnh quán trà, một nam nhân đang đưa lưng về phía các nàng, nhìn sơn thể, nhàn nhã pha trà, LingLing Kwong đi vào trà lâu, Orm Kornnaphat khẳng định, biết mình quả nhiên đoán đúng, Nadech Kugimiya tìm LingLing Kwong hẳn là muốn bàn chuyện đại sự, LingLing Kwong vừa rồi trả lời điện thoại, nàng có thể phán đoán ra.
Tiến vào trà lâu, phát hiện lão nhân "Đao Si" tóc trắng, tuổi già sức yếu, ngồi ở góc kia, cách Nadech Kugimiya hai cái bàn, rất khó phát hiện. LingLing Kwong, Orm Kornnaphat còn có Kinh Luân ba người tiến vào, ánh mắt đồng loạt chuyển về hướng Đao Si, Đao Si rất lãnh đạm nhìn thoáng qua, liền chuyển tầm mắt đi.
"LingLing, qua bên này." Nadech Kugimiya tiếp đón LingLing Kwong, tựa hồ đoán chắc thời gian, trên mặt bàn đặt bốn ly trà, mà hắn vừa lúc châm xong ly cuối cùng.
"Chú Nadech." LingLing Kwong kêu một tiếng, đi đến đối diện Nadech Kugimiya ngồi xuống, Orm Kornnaphat cùng Kinh Luân ngồi ở hai bên. Nadech Kugimiya đẩy ly trà, LingLing Kwong cúi đầu nhìn ly trà xanh biếc thơm ngát, hỏi: "Chú Nadech, ngài đi Trung Ương họp, trở về lúc nào?"
"Hôm qua." Nadech Kugimiya bưng ly lên, uống một ngụm, ánh mắt nhìn thoáng qua Orm Kornnaphat "ngưu ăn mẫu đơn", tiếp tục quay đầu thâm ý nhìn về phía LingLing Kwong. LingLing Kwong chú ý tới ánh mắt Nadech Kugimiya, cũng nhìn thoáng qua Orm Kornnaphat, cười khẽ. Sau đó đối Nadech Kugimiya, thật khẳng định gật gật đầu.
Nadech Kugimiya uống hết ly trà, sau đó một bên châm trà một bên nói: "Lần này ta đi Trung Ương họp, còn gặp Wisanu Anchali, hắn cũng đến đó."
LingLing Kwong híp mắt một chút, ngẩng đầu nhìn Nadech Kugimiya, nghi hoặc "Hửm?" một tiếng.
Orm Kornnaphat nghe rõ, trong lòng cũng thông suốt nhưng lại giả vờ không nghe được, tiếp tục ngưu uống khinh nhờn trà ngon. Nadech Kugimiya đột nhiên thay đổi đề tài: "Chủ đề rất thú vị, phạm vi toàn quốc... Truy quét các bang phái xã hội đen!"
LingLing Kwong sẽ không khờ dại nghĩ Nadech Kugimiya nhàn hạ thoải mái sáng sớm tìm chính mình tới đây uống trà, nghe Nadech Kugimiya nói những lời này, sắc mặt bình tĩnh, dưới bàn, Phật châu trượt từ cổ tay đến lòng bàn tay, nhẹ nhàng vê động. Uống xong một ngụm trà, khép hờ mắt hỏi: "Thật phiền toái?"
Nadech Kugimiya không nói lời nào, nhìn chằm chằm LingLing Kwong, ánh mắt thâm trầm, LingLing Kwong đối diện, rất bình tĩnh. Nadech Kugimiya thầm khen Thanapob Kwong quả nhiên ngày thường rất giỏi, lúc sau mới thu hồi ánh mắt, nói: "Lão gia tử tuy rằng mặc kệ mọi việc, nhưng bất kể thế nào đều là tướng quân, mặt mũi chỗ này, cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng khó lòng đụng đến ta. Nhưng lần này phiền toái chính là, nguyên lão trong quân đội tựa hồ muốn động, cho nên... LingLing, có những chuyện quá mức, con phải thu tay lại."
LingLing Kwong cúi đầu, nhìn ly trà, vê động Phật châu, trong lòng suy nghĩ chuyện Nadech Kugimiya nói, biết Nadech Kugimiya chỉ là chuyện gì, chỉ thuốc phiện cùng thương hỏa. Trong nội tâm cô còn thầm oán Nadech Kugimiya, chức vị là như thế, mặc kệ ở địa phương nào, đều cẩn thận như nhau, nói chuyện chỉ nói một nửa làm cho người ta không có... Cơ hội bắt lấy nhược điểm của hắn.
Một lát sau, LingLing Kwong ngẩng đầu, vuốt ly trà giơ lên giữa không trung, khẽ lắc đầu: "Rất khó. Chỉ sợ con thu tay, không đợi chính phủ quét rụng, đã bị các bang hội khác nhất ủng mà lên."
Nadech Kugimiya nhíu mày, ánh mắt lợi hại nhìn LingLing Kwong, hảo một LingLing Kwong, hảo một câu rất khó... Nhưng kỳ thật dễ dàng có thể nghĩ thông suốt, chỉ cần đem tin tức này thông báo cho các bang hội, tin tưởng không người nào dám chống trả, nhưng mà LingLing Kwong lại không có ý nghĩ này, hắn biết LingLing Kwong không phải không nghĩ đến, mà là căn bản không muốn! Thật ác độc!
Ánh mắt Nadech Kugimiya nghiêm khắc, LingLing Kwong làm như không thấy, vẫn tao nhã nhẹ nhàng, mỉm cười đối diện. Nadech Kugimiya bất đắc dĩ cười khổ, thở dài một hơi: "LingLing, con tự lo liệu đi, Wisanu đến Trung Ương, nhất định là bởi vì lão đầu tử gọi về, trong đó lợi và hại tin tưởng con cũng rõ ràng. Nếu con khăng khăng tiếp tục, ta cũng không có mười phần nắm chắc có thể bảo trụ con, tin tưởng con cũng biết phân nặng nhẹ."
Nadech Kugimiya bỗng nhiên nhìn ra xa, thanh âm trầm thấp: "Ngồi ở đây lâu lắm, cũng nên chuyển vị trí, chiến dịch truy quét lần này, là một cơ hội tốt a."
LingLing Kwong nghe xong, híp mắt, cúi đầu, ngầm hiểu ý Nadech Kugimiya, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Chú Nadech yên tâm, con biết làm thế nào, bốn bang phái rất có phân lượng, tin tưởng có thể tích lũy đủ công tích cho chú Nadech."
Orm Kornnaphat vẫn đơ mặt ra, lại là một ly trà ngon, bị nàng xem như nước sôi, một ngụm nuốt vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro