Chap 56: Vấn Đề
Sau khi Tawan lạnh lùng nói một câu kia, hoàn cảnh nguyên bản thư giãn thích ý lập tức trở nên chặt chẽ cẩn thận, ai cũng thành thành thật thật quay về chỗ, cụ thể làm cái gì thì mọi người không biết, dù sao chính là im ắng. Ira thấy Tawan đã đóng cửa phòng, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng thở ra một hơi, tựa hồ rất mệt mỏi. Cô dời ánh mắt, cau mày, lấy tay đỡ trán, lại tiếp tục rối rắm, không biết tới chừng nào mới xong.
Ira chuyên tâm rối rắm Tawan, chuyện khác liền trở nên đần độn, thậm chí nó khiến cô xem nhẹ thời gian, lúc ăn cơm trưa ở căn tin cũng là phân tâm nghiêm trọng, hết giờ ăn, cô mới phát hiện đồ ăn còn nguyên, nguyên lai cô ăn không ngồi rồi nhưng lại không cảm thấy chán ngấy, quả nhiên là vô vị, có thể biết cô rối rắm đến trình độ gì.
Thời gian trôi qua rất mau, Ira chưa nghĩ ra kết quả, đã đến lúc tan việc, cô còn không tự biết, mãi cho đến những đồng nghiệp khác đều đi hết, lưu ý cô James Ji trước khi đi hỏi một câu: "Ira, tan tầm rồi, sao còn chưa đi?"
Ira ngạc nhiên phát giác, đã đến giờ về, cô kịp phản ứng, nhìn James Ji một cái, James Ji đứng bất động, ý đồ muốn cùng cô đi rất rõ ràng, Ira nghĩ đến ánh mắt Tawan buổi sáng xem mình cùng James Ji nói chuyện phiếm, nhìn cửa phòng Tawan vẫn đóng chặt, không biết Tawan về chưa. Cô bật thốt: "Đội phó về chưa?"
James Ji thấy Ira xem nhẹ vấn đề của mình, xem Tawan trước, hỏi cũng là Tawan người kia, trong lòng có chút không thoải mái, hắn ghen tị quá, mặc dù biết Tawan không có nhiều khả năng sẽ là tình địch của hắn, nhưng nhìn thấy Ira ở cục cảnh sát thân thiết nhất, quan tâm nhất, chú ý nhất luôn là Tawan khiến hắn chua xót. Hắn khó hiểu, giả vờ như vô tình đáp: "Đội phó? Không biết nữa, tôi cũng không chú ý, có lẽ đã đi rồi."
Chỉ có James Ji biết hắn nói dối, Tawan vẫn luôn ở trong phòng, nhưng hắn có trực giác, nếu hắn nói Tawan còn chưa rời đi, Ira nhất định sẽ không ra về với hắn. Chính hắn cũng không biết vì sao lại có trực giác này, hơn nữa còn rất chắc chắn.
"À, vậy hả..." Ira nghe James Ji nói, nhẹ đáp một câu, cúi đầu che giấu sự thất vọng, Tawan thật sự đi rồi sao? Cô mím môi, điều chỉnh tâm tình, một lát sau mới ngẩng đầu lên, nói với James Ji: "Anh đi trước đi, tôi còn nhiều thứ cần sửa sang lại."
Ánh mắt James Ji ảm đạm xuống, quả nhiên kết quả vẫn là giống dĩ vãng, Ira cự tuyệt hắn tới gần, sâu kín nhìn Ira, James Ji bất đắc dĩ, ngoài miệng lại vu vơ nói: "Ừ, được rồi, tôi đi trước, cô trở về cẩn thận một chút."
"Hảo, cám ơn anh." Ira cảm tạ James Ji quan tâm, nhưng điều này lại làm cho James Ji u uất, cảm tạ đại biểu cảm ơn, một vài thời điểm cũng là đại biểu khách khí. James Ji bất đắc dĩ đi ra cửa, quay đầu nhìn bóng lưng Ira, hướng theo đầu cô thì đúng là phòng Tawan, James Ji đứng tại chỗ, nhíu mày càng chặt, nhìn cô hồi lâu, mà Ira một chút cũng không có phát giác.
Ira ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, nghĩ nửa ngày, vẫn là nghĩ không ra định luận, cuối cùng hạ một quyết định gian nan, đêm nay trở về, gọi Earn Sanithada hỏi ý kiến, sở dĩ cô sẽ nghĩ tới Earn Sanithada, nguyên nhân đơn giản là vì người nào cũng biết Earn Sanithada thích phụ nữ. Chẳng qua hỏi như thế nào, Ira còn cần cẩn thận cân nhắc một chút.
Quyết định rồi, Ira liền thu thập đồ đạc, đứng lên chuẩn bị trở về. Vừa đi tới cửa lại nghe thấy sau lưng "két" một tiếng, là tiếng cửa mở ra, cô quay đầu lại nhìn, thấy cửa phòng Tawan mở ra một đường nhỏ, trong nội tâm thoáng chốc kinh hãi, nhưng cỗ kinh hãi này chỉ vừa nảy lên, đã bị giội tắt ngúm.
Đi ra không phải Tawan, mà là Mike Angelo, hơn nữa Mike Angelo vừa đi ra vừa quay đầu nói: "Tawan, thời gian không còn sớm, cô cũng mau trở về đi."
Chẳng biết vì sao, thính giác của Ira trở nên dị thường linh mẫn, sau khi Mike Angelo nói cô nghe thấy tiếng bước chân, không cần nghĩ cũng biết là của Tawan, thật là kỳ dị, Ira nghe thấy, bắt đầu kinh hoảng lên, không kịp nghĩ nhiều, liền vội vàng... Chạy trốn.
Ira chạy trốn, Tawan đương nhiên không biết, nàng nghe Mike Angelo nói, vừa ra khỏi phòng vừa khóa chặt cửa: "Haha, tôi cũng không có ý kiến, dù sao tôi chỉ có một người. Mike Angelo, anh đó nha, cũng đừng làm cho mẹ anh sốt ruột chờ đợi."
Mike Angelo là con trai độc nhất, cha hắn hy sinh khi hắn còn nhỏ, sở dĩ nói là hy sinh, bởi vì cha hắn cũng là cảnh sát, có một lần cùng thổ phỉ bắn nhau, bất hạnh bị trúng đạn vong mạng, được phong tặng liệt sĩ. Cha qua đời, Mike Angelo sống với mẹ cho tới bây giờ, Tawan biết rõ điều này.
Mike Angelo vốn trầm tính, trước mặt Tawan lại càng thêm ngại ngùng, một chút cũng không giống cảnh sát thiết huyết, Tawan nói vậy, hắn cũng không biết trả lời thế nào, chỉ là thật thà phúc hậu cười cười.
Tawan đóng cửa, nhìn Mike Angelo, thấy hắn cười, nàng không để ý nữa, ngược lại đem lực chú ý đặt lên hồ sơ trên tay hắn, nói: "Mike Angelo, thời gian cũng không sớm, anh nhanh chóng chỉnh sửa hồ sơ đi, ngày mai chúng ta tổ chức thảo luận."
"Hảo." Mike Angelo gật gật đầu, nói: "Cô..."
Câu kế tiếp còn chưa thốt ra, Tawan đã đoán được hắn muốn nói cái gì, mở miệng: "Vậy làm phiền anh, tôi đi trước đây."
Mike Angelo thất vọng, trầm mặc gật đầu nói: "Hảo, trên đường cẩn thận."
Tawan mỉm cười gật đầu, xoay người liền đi, không chút lưu luyến, Mike Angelo không chú ý, lúc Tawan xoay người, ánh mắt nhìn thoáng qua chỗ Ira, khẽ nhíu mày ra ngoài.
Mike Angelo cầm hồ sơ, tâm nguyên bản sốt ruột lại trở nên hư không, hắn vốn muốn nói với Tawan: "Chúng ta cùng làm, rất nhanh sẽ xong." Chỉ là Tawan không cho hắn cơ hội nói ra. Nhìn bóng lưng Tawan, ánh mắt hắn có chút phức tạp, có thất vọng, còn có mê luyến.
Chạng vạng 6h30, sắp tới mùa đông, sắc trời muộn tương đối sớm, giờ phút này hoàn toàn tối đen. Chợ đêm Khao San, khu vực Ira thuê, lâu năm không tu sửa, đèn đường cũ nát ảm đạm, mấy bóng đèn đã quá hạn sử dụng, bởi vì không có người chăm sóc quan tâm, chợt lóe kiên trì sứ mạng của mình, phảng phất như một người sắp tắt thở, đang cố gắng hô hấp.
Ngã tư đường hẳn là nên náo nhiệt, nhưng hoàn cảnh nơi này đặc thù, ngược lại cực kỳ quạnh quẽ, Ira sớm đã quen, cước bộ thuần thục đi về tiểu hang ổ. Mày vẫn nhíu chưa từng lơi lỏng, trong nội tâm còn ghi nhớ một màn kia, chỉ biết mình không thoải mái, lại không biết cảm giác này chính là ghen.
Cô thầm nghĩ, Tawan thấy cô và James Ji nói chuyện phiếm, quăng cho cô ánh mắt như vậy, lại cùng Mike Angelo ở chung phòng, nội tâm cực độ bất mãn, tràn ngập chua xót.
Ira đi đến một con hẻm nhỏ, tiểu hang ổ của cô nằm cuối hẻm, một chiếc xe màu đen đậu đối diện, ngay cả cửa xe đều là màu đen, căn bản thấy không rõ bên trong có người hay không, mà Ira cũng không chú ý, bởi vì cô luôn thấy xe đậu ở chỗ này. Cô không biết chủ xe là ai, chỉ nhớ rõ ngày đầu mình dọn đến đây, chiếc xe kia đã tồn tại, chưa thấy nó di động qua, cũng chưa thấy có ai từ trong xe bước ra, cô cho rằng hẳn là xe cũ bị chủ nhân vứt bỏ.
Ira không biết, kỳ thật trong xe có người, hơn nữa không chỉ có một, khi cô đi vào hẻm, bên trong xe có ba cặp mắt nhìn chằm chằm cô. Sáu mắt, ba người, ngồi ở trong xe nhìn Ira biến mất, một người tới gần cửa xe tiếp tục nhìn con hẻm, hai người kia liền chuyển hướng, tựa hồ đang chú ý có ai đến gần.
Ba người cực kỳ im lặng, bọn hắn phân công minh xác nhìn xung quanh, ước chừng 30 phút sau, một nam tử mang mũ vệ y, tay đút trong túi quần, có điểm lén lút tới gần.
Ba người trao đổi ánh mắt, người ngồi gần cửa khẽ nhíu mày, gật đầu một cái, hai người kia liền xuống xe, trực tiếp đi về phía nam tử.
Đi ra cửa xe là hai nam nhân cường tráng khôi ngô, đặc biệt nhất là vẻ ngoài thống nhất, đầu bóng lưỡng, âu phục đen, giày da đen. Bọn hắn ngăn nam tử tới gần hẻm nhỏ.
Nam tử tựa hồ bị hoảng sợ, ngơ ngác nhìn hai người không biết từ đâu xuất hiện, dáng người cùng vẻ ngoài khiến người ta sợ hãi. Nam tử vừa muốn mở miệng, hỏi mục đích của đối phương, nhưng một trong hai người không hề vô nghĩa, chỉ chỉ sau lưng hắn, phun ra một chữ rất đơn giản: "Cút!"
Nam tử hoảng sợ, hắn mấp máy môi hai cái, muốn biện luận cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại, xoay người ly khai.
Hai gã người đàn ông nhìn thấy nam tử bước nhanh rời đi, đồng thời bất duyệt nhíu nhíu mày, nhìn nhau, lắc đầu trở về, mở cửa xe đi vào.
Một người đóng cửa xe, ồm ồm nói: "Con mẹ nó không thú vị, gặp được đều là hỗn đản không có dũng khí, muốn thả lỏng một chút tay chân cũng không có cơ hội."
Gã ở giữa tràn đầy đồng cảm, phụ họa nói: "Ừ, đích xác, rất con mẹ nó không thú vị!"
Người gần sát cửa sổ vẫn chuyên chú nhìn đầu hẻm, hắn nghe hai người nói chuyện, cũng không quay đầu lại, cười lạnh nói: "Như thế nào? Các ngươi ngại nhiệm vụ này không thú vị sao? Không muốn làm sao?"
Hai gã kia nghe thế, đồng thời nhăn mặt, một người nói: "Chúng ta nào có ghét bỏ, chỉ là nói trên đầu lưỡi, giải buồn thôi."
Người kia không có chuyển khai, hừ lạnh: "Hừ, đừng oán hận nhiều như vậy, cũng đừng bắt chước thiêu thân, nếu xảy ra sai lầm, hậu quả không cần ta nói, các ngươi cũng biết."
Bỗng nhiên hắn phóng nhẹ ngữ khí tiếp tục nói: "Hơn nữa, chúng ta được phái tới bảo hộ Tiểu Thư Ira, liền tỏ rõ chúng ta là được Đại tiểu thư tín nhiệm, đây cũng không phải cơ hội ai cũng có. Mỗi tháng chia hoa hồng, chúng ta thu nhiều hơn các huynh đệ khác! Muốn đánh nhau, các ngươi còn sợ không có cơ hội?"
Hai gã kia đồng ý quan điểm này, vì thế mỉm cười gật đầu, tiếp tục chuyên chú nhìn xung quanh, bọn hắn âm thầm chờ mong, có ai dám phản kháng đến giải buồn đi.
Ngoài hẻm phát sinh hết thảy, Ira đương nhiên không biết, lúc này cô đã về nhà. Nhà Ira đích xác xứng với chữ "nhỏ". Ăn cơm xong, Ira tắm rửa một cái, sau đó trực tiếp nằm ở trên giường, hai mắt mở rất lớn, nhìn trần nhà ố vàng, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Cô đang yên lặng suy nghĩ nên hỏi Earn Sanithada thế nào mới tốt.
Ira chưa từng yêu, cô rối rắm đủ rồi, ngay cả gọi Earn Sanithada trưng cầu ý kiến, cũng làm cho cô xoắn quẩy hơn hai giờ. Chờ đến 9h, cô mới nghĩ xong, ngồi trên giường, cầm di động, chần chờ một chút, bấm số của Earn Sanithada.
Earn Sanithada so với Ira xa xỉ hơn nhiều, cô ở tiểu khu xa hoa, đường xá cùng phương tiện đều là số một số hai H thị. Earn Sanithada tắm rửa xong, ở một mình, cô cũng tùy tiện rất nhiều, tắm rửa xong đi ra, cũng chỉ quấn một cái khăn, đang lau tóc, di động liền vang lên.
Earn Sanithada có hai cái di động, một cái là công tác, một cái là tư nhân. Di động công tác của cô buổi tối đều tắt máy, mà di động tư nhân lại mở 24/24. Người biết dãy số là ít càng thêm ít, trừ bỏ LingLing Kwong cùng Ira, còn có Fahlada. Lúc này vang lên, Earn Sanithada hy vọng nhất đương nhiên là Fahlada, không hy vọng nhất là LingLing Kwong, bởi vì LingLing Kwong không phải loại người sẽ hỏi han ân cần, nếu không có chuyện gì, LingLing Kwong tuyệt đối sẽ không quấy rầy cuộc sống riêng tư của cô, cái này cũng biểu thị nếu như LingLing Kwong điện thoại, cô lại phải làm việc.
Earn Sanithada cầm di động nhìn, thấy là Ira, cô mỉm cười, cô muội muội này đã lâu không điện thoại tới, chính mình còn muốn em ấy, vì thế vội vàng đón lên, không đợi Ira mở miệng trước, đã nói: "Ira, em thật lâu không gọi điện thoại cho chị, có phải đã quên chị?"
Khuyết thiếu thân tình, lại khát vọng thân tình Ira, trước mặt Earn Sanithada luôn dễ dàng cảm nhận được ấm áp cùng cảm động, cô quý trọng LingLing Kwong và Earn Sanithada, đối với cô, ý nghĩa vượt qua máu mủ, đây cũng là lý do vì sao từ nhỏ cô đều cam nguyện bị hai người sai bảo.
Nghe Earn Sanithada nói vậy, Ira trong lòng ấm áp, người Ira muốn làm nũng không nhiều lắm, mà Earn Sanithada chính là một trong số đó, cô ngây thơ nói: "P'Earn, nào có a, em gần đây chỉ là... Chỉ là hơi bận mà thôi."
Ira giải thích, mới phát giác mình thật sự lâu lắm không có gọi điện cho Earn Sanithada, từ lúc tốt nghiệp đến giờ, thật sự quá ít, sao mình lại quên chứ? Trong đầu Ira hiện ra khuôn mặt Tawan.
Earn Sanithada luôn đặc biệt thích trêu chọc Ira, đồng dạng là cô nhi, cô thật tâm coi Ira là muội muội của mình, đối với cô, đều là đáng quý, kêu cô sao có thể không quý trọng đâu. Dụ Ira một phen, mà Ira giải thích một đại đội, Earn Sanithada thích thú.
Chờ không sai biệt lắm, Earn Sanithada mới một vừa hai phải, nói: "Tốt lắm, không đùa em, nói đi, em lần này gọi điện thoại cho chị là vì chuyện gì?"
Thiệt tình đối đãi một người, sẽ hiểu biết người đó, Earn Sanithada đích thực hiểu biết Ira, cho dù hai người cự cách, chỉ thông qua sóng điện truyền lại, nhưng Earn Sanithada vẫn nghe ra Ira có tâm sự.
Ira dừng lại một chút, biết không thể gạt được Earn Sanithada, suy nghĩ hồi lâu, cô mới cà lăm hỏi han: "P'Earn, kỳ thật em chỉ muốn hỏi chị một chút... Hỏi chị..."
Earn Sanithada khẽ nhíu mày, sao Ira lại do dự, trước kia cực ít xảy ra, giữa các nàng là không có chuyện gì không thể nói, cô hỏi: "Ira, em muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, chẳng lẽ em không biết chị sao? Chị đối với em tuyệt đối là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*."
*không biết thì không nói, nhưng nếu đã biết thì sẽ nói hết không hề che giấu
Lời này lại khiến Ira cảm động, cô luôn dễ dàng cảm động, chỉ một chi tiết nhỏ cũng để cô dị thường quý trọng, có tỷ tỷ như Earn Sanithada, vốn thân là cô nhi như cô, là may mắn. Earn Sanithada nói thế, cô cũng không do dự, thốt ra: "P'Earn, em muốn hỏi chị... Sao chị lại thích phụ nữ ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro