Chap 137: Mạnh Như Rồng
Trong lòng một cỗ thô bạo dâng lên, đột nhiên rất tỉnh táo mở miệng nói: "Chỉ có người chết mới bảo thủ bí mật tốt nhất."
Orm Kornnaphat đầy kinh nghiệm tuyên bố, nàng không quá tin tưởng khí khái của người khác, nhiều khi cái gọi là khí khái, chỉ là độ mạnh yếu khi đối mặt với hấp dẫn hoặc uy hiếp thôi. Nàng nói lời này cực kỳ nhẹ, thoáng như hỏi giá một cân cải trắng bao nhiêu tiền, tự nhiên thoải mái, hoàn toàn xem mạng người như cỏ rác.
Ngôn ngữ như vậy hù chết Quảng Linh Linh, cô kinh hãi nhìn Orm Kornnaphat, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ không tin lời nói lãnh huyết đó là do Orm Kornnaphat nói ra.
LingLing Kwong bị Orm Kornnaphat chọc cười, trong lòng thầm khen Orm Kornnaphat quả nhiên vẫn là bạn lữ thích hợp với mình nhất, nhưng lời này không thể nói lung tung cũng không thể doạ đồng bọn sợ hãi, khanh khách cười không ngừng, đầu vai rung động, nói với Quảng Linh Linh: "Orm Kornnaphat nhà ta chỉ nói đạo lý thôi, kỳ thật bình thường chúng ta không làm như vậy."
LingLing Kwong lập lờ nước đôi, nhưng Quảng Linh Linh không hiểu, chị ta đồng ý Orm Kornnaphat, hay là không đồng ý đây? Quảng Linh Linh nhìn hai người, có chút chần chờ cùng khó hiểu.
LingLing Kwong thấy Quảng Linh Linh do dự, mỉm cười nói: "Ngươi vẫn là mau nói cho chúng ta biết ngươi tưởng xử lý thế nào đi, đường chúng ta đi không giống ngươi đâu, cho nên phương pháp chúng ta dùng cũng không nhất định thích hợp ngươi."
Quảng Linh Linh nhíu mày trầm ngâm một hồi, có chút cẩn thận, chần chờ một hồi lâu mới lên tiếng: "Phải ưu tiên giữ bí mật, làm cho nam nhân kia đừng xuất hiện ở H thị nữa."
LingLing Kwong nhíu mày hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy?" Cô cảm thấy Quảng Linh Linh mềm lòng, nam nhân ghê tởm, có thể nào khinh địch buông tha.
Quảng Linh Linh bị LingLing Kwong hỏi cũng hiểu được là hơi tiện nghi cho hắn. Hắn hại Tô Lâm bị thương, còn hại cô thiếu LingLing Kwong một phần nhân tình, hơn nữa, nam nhân này vẫn là loại Quảng Linh Linh cực độ chán ghét. Quảng Linh Linh suy tư một hồi, bổ sung nói: "Vậy phiền toái Kwong lão đại giúp ta giáo huấn người kia một chút đi, tốt nhất là làm cho hắn không dám nhắc tới chuyện này nữa. Về phần giáo huấn thế nào ta mặc kệ, bất quá không giết người là được."
LingLing Kwong nhìn Quảng Linh Linh, nâng lên cánh tay cầm ngọc chất Phật châu, khẽ cười nói: "Ngươi xem chúng ta rất tà ác, kỳ thật mạng người, nếu có thể không giết liền không giết. Đây là nghiệp chướng không phải sao? Phật tổ sẽ không dễ dàng tha thứ."
Orm Kornnaphat nghe LingLing Kwong nói, mày rất nhỏ nhăn một chút, không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt nhìn LingLing Kwong, có chút nghi hoặc.
LingLing Kwong nói xong, híp mắt, một đạo hàn quang chợt lóe, quay đầu nói với Tan: "Tan, chuyện này ngươi đi làm đi, nhất định phải khiến Trương tiểu thư vừa lòng."
Ở góc độ Quảng Linh Linh không nhìn thấy, LingLing Kwong vẽ ra động tác "cắt", ý tứ rất rõ ràng, là nhượng Tan làm theo ý của Orm Kornnaphat.
Tan một chút vô nghĩa đều không có, mỉm cười đối LingLing Kwong và Quảng Linh Linh gật đầu, sau đó xoay người bước đi, bộ pháp nhanh hơn tỏ vẻ hắn rất để bụng chuyện này.
LingLing Kwong dẫn Quảng Linh Linh tới phòng khách, ba người ngồi xuống, LingLing Kwong sau đó vỗ nhẹ hai tay, ngay sau đó liền có nữ dong cầm trà cụ đi ra, cung kính phóng hảo lên bàn. Nữ dong bãi phóng trà cụ xong, không tiếng động cúi đầu lui ra, toàn bộ quá trình đều biểu hiện cuộc sống xa xỉ của Kwong gia. Đối với điểm ấy, Quảng Linh Linh thấy nhưng không thể trách, xã hội ngày nay, có tiền thì đãi ngộ gì cũng có thể hưởng thụ.
LingLing Kwong đối Quảng Linh Linh cười cười, nói: "Ta thích pha trà, người có tư cách làm cho ta tự mình pha trà cũng rất ít, vừa lúc hôm nay ngươi ở, liền thử xem tay nghề của ta đi."
Lời này tự đại kiêu ngạo, nhưng từ miệng LingLing Kwong nói ra, lại trở thành lẽ đương nhiên, khẩu khí của cô không có kiêu ngạo, ngược lại là thêm vài phần tự nhiên, nghe vào tai người khác lại thành tự tin. Quảng Linh Linh cũng không có nhiều phản cảm, cô nghĩ LingLing Kwong có thân phận như vậy, đúng là không có mấy ai có tư cách làm cho LingLing Kwong tự mình pha trà cả, hơn nữa cho dù là có tư cách cũng phải xem LingLing Kwong bản nhân có nguyện ý hay không.
Chị ta đích xác có trọng lượng như vậy.
Quảng Linh Linh mỉm cười gật đầu, cô một bên suy tư những lời muốn nói, một bên quan sát thủ thế LingLing Kwong pha trà, kỳ thật thì Quảng Linh Linh cũng là người đam mê trà đạo, đồng dạng là người có tư cách làm cho cô tự mình pha trà cũng không nhiều. Không thể phủ nhận, cô và LingLing Kwong giống nhau, đều là thành phần đỉnh của đỉnh ở H thị.
Trong quá trình LingLing Kwong pha trà, Quảng Linh Linh đã nghĩ ra lý do thoái thác. LingLing Kwong lớn hơn Quảng Linh Linh vài tuổi, bối phận cũng lớn hơn, cho nên cô không dùng hai tay, chỉ dùng một tay nhẹ nhàng đẩy ly trà đến trước mặt Quảng Linh Linh, làm động tác "thỉnh", nói: "Đến, nếm thử tay nghề của ta."
Quảng Linh Linh thầm khen tay nghề của LingLing Kwong, toàn bộ quá trình tẫn hiển tao nhã cùng lạnh nhạt, hoàn toàn có thể coi như trà sư, vì thế Quảng Linh Linh cũng bắt đầu tò mò, trong lúc nhất thời thế nhưng quên mình có khiết phích. LingLing Kwong đối với cô mà nói, xem như người xa lạ, nhưng cô lại đối chị ta không có cảm giác bài xích, rốt cuộc là vì cái gì, Quảng Linh Linh cũng không có chú ý tới điểm ấy.
Quảng Linh Linh khinh duyệt một ngụm, thiệt tình khen: "Trà ngon, tay nghề cũng rất tốt, xác thực không tồi." Đây là đánh giá đúng trọng tâm, Quảng Linh Linh không nịnh bợ, cô không cần thiết phải làm vậy. LingLing Kwong tự tin cười cười đáp lại, tuyệt không biết khiêm tốn là gì.
Quảng Linh Linh buông ly trà xuống, nói: "Kwong lão đại, chuyện này cám ơn ngươi giúp ta, ta khiếm ngươi một phần nhân tình."
LingLing Kwong cười, chỉ tùy ý nhẹ nhàng phất phất tay nói: "Không cần để ý, cũng không phải việc khó gì, coi như quà gặp mặt ta tặng cho ngươi."
Rất nhiều chuyện nói hơn sẽ không còn ý tứ, Quảng Linh Linh nhớ kỹ chuyện này, cô không có thói quen khiếm người khác, nhưng vẫn thiếu LingLing Kwong một phần nhân tình. Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Kwong lão đại, ta nghĩ chúng ta cần bàn bạc kế hoạch cụ thể, ít nhất...... Ta phải biết lợi thế trong tay ngươi, ta mới có thể khai triển kế hoạch đến mức tốt nhất."
LingLing Kwong nghe Quảng Linh Linh nói, híp mắt, thật sâu nhìn cô một cái, nên cẩn thận thương thảo kế hoạch, như đang tự hỏi cái gì, một lát sau mới lên tiếng: "Kỳ thật chúng ta không cần khách khí như thế, dựa theo...... Ngươi bảo ta một tiếng Kwong Tỷ là được, về sau ta trực tiếp gọi ngươi là Linh Linh đi."
Quảng Linh Linh không nghĩ tới LingLing Kwong một phen làm như tự hỏi qua đi cũng không có trả lời vấn đề của mình, lại nói ra những lời này, LingLing Kwong tạm dừng một hồi, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng LingLing Kwong dựa theo tuổi tác, hơn nữa đối với LingLing Kwong, Quảng Linh Linh cũng không biết vì sao, luôn luôn có cảm giác quen thuộc, không chỉ không bài xích, ngược lại là trời sinh thân thiết, vì thế cô mỉm cười, kêu một tiếng: "Kwong Tỷ."
LingLing Kwong mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt thâm trầm một chút, nói: "Đối với công ty điền sản của Samorn Suwan, nhược điểm trong tay ta không ít, nhưng vài thứ kia cũng không thể lấy ra xài bậy, dù sao giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, ta sẽ không làm."
Lời này nửa thật nửa giả làm cho người ta nghe không ra hư thật, Quảng Linh Linh lại gật đầu, chuyện công ty điền sản của Samorn Suwan giúp Hội JaoKwamRak rửa tiền cô có nghe nói, LingLing Kwong nói, cô hiểu, nếu công ty điền sản của Samorn Suwan thật sự đã giúp đỡ Hội JaoKwamRak rửa tiền, nhược điểm LingLing Kwong nắm giữ trong tay xác thực sẽ có khả năng khiến chị ta cũng rơi xuống vực sâu, đổi lại là cô cũng sẽ không làm như vậy.
Quảng Linh Linh nghĩ, có lẽ thứ mình nhận được từ LingLing Kwong, thật sự chỉ có tài chính thôi. LingLing Kwong dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nhưng mà...... Trong tay ta còn vài thứ khác, tuyệt đối cam đoan có thể bỏ tù Samorn Suwan, thậm chí phán định tử hình. Hắn vẫn không biết ta có mấy thứ đó, tuyệt đối có thể tạo được hiệu quả xuất kỳ bất ý."
LingLing Kwong nói đến đó, liếc Orm Kornnaphat một cái, thật quan tâm Orm Kornnaphat sẽ có phản ứng gì. Orm Kornnaphat vẫn lãnh khốc, tựa hồ cũng không có phản ứng. Văn kiện có thể đưa Samorn Suwan vào chỗ chết, đó là cái gì, không nói rõ, cho dù có hảo cảm với Quảng Linh Linh, cô vẫn chừa cho mình một đường lui.
"Nha?" Quảng Linh Linh nghe LingLing Kwong nói xong, suy nghĩ một hồi, có chút khó hiểu hỏi: "Nếu trong tay Kwong Tỷ quả thật có vật như vậy, vì cái gì còn cần ta hỗ trợ?"
LingLing Kwong mỉm cười, gợn sóng không sợ hãi, nhưng trong lòng âm thầm nghĩ lý do thoái thác, có một số việc vẫn chưa phải lúc thẳng thắn thành khẩn, một lát sau mới đáp: "công ty điền sản của Samorn Suwan có thể xem như một phần tâm huyết của cha ta, cho nên ta không muốn nó cứ như vậy không có giá trị bị chính phủ đoạt lại, tối thiểu ta có thể tặng công ty điền sản của Samorn Suwan cho người mà ta nguyện ý, tối thiểu ta có thể dùng công ty điền sản của Samorn Suwan để đổi lấy một thứ khác."
Phụ thân của LingLing Kwong là Thanapob Kwong, Quảng Linh Linh biết, đó là một nam nhân vang danh ở H thị, LingLing Kwong nói minh xác, Quảng Linh Linh là người cô nguyện ý tặng cho. Nói như vậy, Quảng Linh Linh tựa hồ cũng không có lý do phản bác, theo như lời của LingLing Kwong, nếu hai người hợp tác thành công, công ty điền sản của Samorn Suwan thật sự có thể xem như quà LingLing Kwong đưa cho cô, bởi vì toàn bộ tài chính đều do LingLing Kwong cung cấp, công ty Viện An cũng không phải sản nghiệp chủ lưu của Quảng thị, lợi tức cho vay tính cái gì.
Quảng Linh Linh không rõ, nếu như LingLing Kwong có thể cung cấp hiệp trợ tài chính, cộng thêm những thứ trên tay chị ta, thì không nhất định là mình, H thị có rất nhiều người có thể giúp đỡ LingLing Kwong. Quảng Linh Linh cực nhỏ chịu ân huệ của người khác, hỏi: "Vì sao lại lựa chọn ta? Vì sao lại tín nhiệm ta?"
LingLing Kwong cười đến có chút bí hiểm, nói: "Trên thế giới cũng không phải mỗi một chuyện đều có giải thích minh xác, như ta đã nói, ta đối với ngươi nhất kiến như cố. Dù sao ngươi chỉ cần tin tưởng, ta đối với ngươi cũng không ác ý là được."
Quảng Linh Linh nhíu mày, sâu kín nhìn LingLing Kwong, LingLing Kwong liền bình tĩnh cùng cô đối diện, không hề chột dạ. LingLing Kwong tâm cơ quá sâu, Quảng Linh Linh nhìn không thấu, cô cũng không thể lui về phía sau, số tiền LingLing Kwong uỷ thác đối với cô mà nói là dệt hoa trên gấm, hơn nữa là không thể thiếu. Quảng Linh Linh y theo cảm giác trong lòng, gật đầu ứng thừa, không hề hỏi nhiều. Kỳ thật Quảng Linh Linh hiểu được hình thức cô và LingLing Kwong hợp tác, bị động chính là LingLing Kwong, không phải cô.
Kế tiếp LingLing Kwong và Quảng Linh Linh bàn luận nên triển khai kế hoạch như thế nào, cả quá trình LingLing Kwong vẫn không phản đối, tựa hồ là hoàn toàn tín nhiệm Quảng Linh Linh.
Cuối cùng, Quảng Linh Linh vội vã muốn nhìn Tô Lâm, cáo biệt LingLing Kwong: "Kwong Tỷ, đến lúc đó ngươi chờ ta thông tri rồi hãy hành động."
LingLing Kwong mỉm cười gật đầu, nói: "Hảo."
Nói xong, Quảng Linh Linh cáo từ rời đi, LingLing Kwong nhìn bóng lưng Quảng Linh Linh, nghĩ về những lời Quảng Linh Linh vừa nói, kế hoạch của Quảng Linh Linh không phức tạp, khó là khó về thao tác, lấy ích lợi buôn bán, dẫn Samorn Suwan mắc câu, thúc đẩy Quảng thị và công ty điền sản của Samorn Suwan hợp tác, sau đó lại viện lý do Samorn Suwan mất hết danh dự ảnh hưởng thanh danh Quảng thị, ảnh hưởng giá chứng khoán Quảng thị, tiếp tục thừa cơ âm thầm thu mua cổ phần Quảng thị. Đây vẫn chỉ là kế hoạch bên ngoài, theo như lời Quảng Linh Linh, bên trong còn có chút kế hoạch phụ trợ.
LingLing Kwong thầm than Quảng Linh Linh rất quyết đoán cùng dã tâm, muốn một mình nuốt cả Quảng thị, quả cảm cùng ngoan tuyệt làm LingLing Kwong ưa thích, cô híp híp mắt, không biết là nói với Orm Kornnaphat, hay là lẩm bẩm: "Hảo kế hoạch, hảo dã tâm, hảo quyết đoán, cô gái này... Mạnh như rồng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro