Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 136: Yêu Cơ

Đã qua ba ngày từ lúc LingLing Kwong đi gặp Quảng Linh Linh, song phương không liên hệ, LingLing Kwong không vội, vốn không nhận thức nhau, cho dù thiệt tình hợp tác cũng không nên làm một cái ào, tổng nên từ từ tiến dần.


LingLing Kwong một chút cũng không khẩn trương Quảng Linh Linh không đáp trả, làm việc chưa bao giờ chỉ chừa ra một con đường, cho dù Quảng Linh Linh vô ý hợp tác, cô vẫn có thể đưa Samorn Suwan lên tuyệt lộ, chỉ là bên công ty bảo an có chút phiền phức mà thôi. LingLing Kwong phía trước nói muốn phái bảo tiêu theo Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh, bảo hộ các nàng chỉ là một phương diện, trọng yếu nhất vẫn là thời khắc nắm giữ được hướng đi của các nàng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

10h tối, LingLing Kwong cùng Orm Kornnaphat đã ở trên giường, nhưng vẫn chưa ngủ, mà là đang chơi trò con nít không nên chơi. Quần áo trên người LingLing Kwong coi như hoàn hảo, mà Orm Kornnaphat thì trống trơn, vừa rồi LingLing Kwong đã khai khẩn Orm Kornnaphat phấn nộn một lần, bây giờ là lúc để Orm Kornnaphat phản công.

LingLing Kwong còn mặc sườn xám, Orm Kornnaphat trần truồng, đè lên LingLing Kwong, nàng giật phăng cả cúc áo, lộ ra yếm đỏ bên trong làm người mơ màng, Orm Kornnaphat vặn vẹo trên người LingLing Kwong, miệng hôn hít lấy vùng cổ và xương quai xanh khêu gợi, tựa như một tiểu thú đang đói bụng, muốn tìm sữa uống.

Có lẽ là có chút ngứa, LingLing Kwong nằm ngửa, tùy ý Orm Kornnaphat, còn "khanh khách" cười không ngừng, cười đến toàn thân phát run, thân hình xinh đẹp càng lộ vẻ quyến rũ, tựa như yêu cơ hại nước hại dân.

Hai mắt Orm Kornnaphat sáng lên, linh động hơn bình thường rất nhiều, cứ như Tinh Linh, huống chi là thân không mảnh vải càng làm người yêu thích. Cố tình việc tốt thường hay gặp trắc trở, di động của LingLing Kwong đột nhiên vang lên.

LingLing Kwong ngừng cười khẽ, nhẹ tay đè đầu Orm Kornnaphat xuống, có chút yếu thế nói: "Orm Kornnaphat, được rồi, có người gọi tới kìa."

Orm Kornnaphat ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn LingLing Kwong, sau đó tiếp tục mải miết, không để ý tới, thậm chí chìa lưỡi liếm xương quai xanh. LingLing Kwong bởi vì ngứa lại cười rộ lên, cầu xin tha thứ nói: "Lát hẵng chơi tiếp được không, nghe điện thoại đã, sợ có chuyện trọng yếu, hửm?"

Orm Kornnaphat không để ý, nàng đối LingLing Kwong càng ngày càng làm càn, sườn xám bị nàng cởi đến phần eo, cánh tay non mịn vươn vào trong đó, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng trơn mềm mà săn chắc, ngón tay vẽ quanh rốn nhỏ đáng yêu.

"Ai da..." LingLing Kwong không chịu nổi, nổi lên phản ứng, nổi da gà cùng khó nhịn, dùng sức một chút, cố định đầu Orm Kornnaphat, nâng lên, nhìn hai tròng mắt toả sáng, nghiêm khắc nói: "Tiểu sắc quỷ, nghe điện thoại trước có được không... Hả?"


Orm Kornnaphat lẳng lặng nhìn LingLing Kwong, trong ánh mắt có chút do dự cùng bất mãn, LingLing Kwong không nói, cùng nàng đối diện, chuông điện thoại không ngừng huyên náo.

Orm Kornnaphat xuống giường, nàng cũng không mặc quần áo, chỉ trần truồng đi qua bàn trang điểm, LingLing Kwong từ phía sau nhìn tiểu kiều đồn của Orm Kornnaphat, mắt có tình yêu và sủng nịch.

Orm Kornnaphat cầm di động, nhìn thoáng qua màn hình, bắt máy, lạnh lùng hỏi: "Ai?"

Dĩ vãng Orm Kornnaphat nhất định sẽ không nghe máy, nhưng vì lúc này trong nội tâm nàng bất mãn, huống chi LingLing Kwong nói cũng không rõ.

Người bên kia dừng một chút, liền lo lắng nói: "Ta là Quảng Linh Linh, ta tìm LingLing Kwong có việc gấp, lập tức!"

Orm Kornnaphat nhướng mày, lấy điện thoại ra khỏi tai, trong ánh mắt tràn đầy hờn giận, nàng quay đầu lại đã thấy LingLing Kwong đang nằm nghiêng, một tay đỡ trán cười khanh khách nhìn qua, sườn xám bị giải khai một nửa, nửa che nửa đậy, lộ ra làn da trắng nõn, cực kỳ gợi cảm, dẫn người mơ màng vô hạn. Orm Kornnaphat cầm di động đi qua, một lần nữa đè LingLing Kwong, hoàn toàn xem cô như cái nệm mềm mại, phóng di động tới tai cô, mới nói: "Quảng Linh Linh."

LingLing Kwong kinh ngạc nhíu mi, tựa hồ không nghĩ tới Quảng Linh Linh sẽ gọi điện thoại ngay lúc này, thấy Orm Kornnaphat keo kiệt, LingLing Kwong thản nhiên cười cười mới nói vào di động: "Là ta, có chuyện gì?"

Orm Kornnaphat và LingLing Kwong ở chung, băn khoăn càng ngày càng ít, ai kia lòng dạ hẹp hòi thiếp lỗ tai lên di động, muốn nghe LingLing Kwong nói gì với Quảng Linh Linh, Orm Kornnaphat có chút không thoải mái, LingLing Kwong trước đó chính là đối người kia có hứng thú.

Thanh âm Quảng Linh Linh có chút lo lắng, thậm chí cả khách sáo đều không có, nói: "Ta có một sự kiện cần ngươi hỗ trợ, thời gian gấp gáp, ngươi lập tức phải cho ta đáp án, được, hoặc không được."

LingLing Kwong híp mắt, ở trong ấn tượng của cô, Quảng Linh Linh là người rất trấn định, không biết đã gặp chuyện gì, thế nhưng vội vã như thế. LingLing Kwong không nghĩ nhiều, nói: "Hảo, ngươi nói."


Quảng Linh Linh nói tiếp: "bạn của ta là Tô Lâm vừa mới bị đâm, chuyện này, ta không thể để người khác biết, cho nên không thể đưa đến bệnh viện. Ta biết là nhà ngươi nhất định có bệnh viện tư nhân, ngươi có thể giúp ta an bài hay không."

Kwong gia đích xác có bệnh viện tư nhân, lúc trước hoạt động phi pháp bang phái sống mái với nhau khó mà tránh khỏi, nhưng thủ hạ bị thương lại không thể đưa đi bệnh viện, bệnh viện công lập gặp được vết đao hoặc vết súng bắn đả thương, nhất định sẽ thông báo cảnh sát. Bác sĩ trong bệnh viện tư nhân này, Thanapob Kwong khi còn sống đã dùng lương cao mời từ các bệnh viện lớn về, đối với các loại vết thương, có kinh nghiệm chữa bệnh phong phú.

LingLing Kwong nghe Quảng Linh Linh nói xong, nghĩ thầm, vẫn có khả năng cho phép, không bị xem là phiền toái, không do dự, liền đáp ứng: "Được, ngươi nói cho ta biết địa điểm, người của ta lập tức đi qua."

Quảng Linh Linh tựa hồ còn có chút không yên lòng, lại hỏi tiếp: "Cần bao lâu?"

LingLing Kwong tự tin đáp: "Ngươi hãy yên tâm, tuy ta không dám cam đoan nhanh hơn xe cứu thương, nhưng tuyệt đối sẽ không chậm hơn, hơn nữa, điều kiện chữa bệnh, ngươi cũng có thể yên tâm, ta dám nói sẽ không kém hơn bất cứ bệnh viện nào trong nước."

Lời này trương cuồng liều lĩnh, ngoài ý muốn tổn thương, là chuyện nhỏ, nghe nói Tô Lâm bị đâm, LingLing Kwong tự nhiên dám cam đoan.

Nghe LingLing Kwong nói như vậy, Quảng Linh Linh không nói gì, cô báo ra địa điểm, sau đó gọn gàng thuyết: "Hảo, nhanh giùm ta, cảm tạ, treo."

LingLing Kwong biết việc này không nên chậm trễ, cũng không biết Tô Lâm kia bị thương nặng không, loại chuyện này vẫn là nên nhanh chóng lo thỏa đáng, Quảng Linh Linh cúp điện thoại, LingLing Kwong liền gọi điện thoại cho Tan, sau đó phân phó hắn đi làm chuyện này, nói địa chỉ nhà Tô Lâm và cuộc gọi của Quảng Linh Linh cho hắn.

Nói xong điện thoại, LingLing Kwong đang tỉ mỉ phân tích khâu nhỏ bên trong, nhất thời không để ý, di động bị Orm Kornnaphat đoạt đi, nhét vào một bên. LingLing Kwong lặng đi một chút, còn chưa kịp phản ứng, Orm Kornnaphat liền mở toạc sườn xám, mải miết hôn lên.

"Ai da, tiểu sắc quỷ này, thật sự là..." LingLing Kwong ai oán, nhưng cũng không ngăn cản Orm Kornnaphat, trong lòng nghĩ, giống cô và Orm Kornnaphat, hàng đêm sênh ca không biết có tốt cho thân thể không, tuy rằng mỗi lần đều vui sướng tận tình, nhưng cao trào qua, cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt.


Nghĩ đi nghĩ lại, lưỡi Orm Kornnaphat đã liếm tới dưới rốn, tay nàng chẳng biết lúc nào chui vào sườn xám, cách quần lót đặt lên chỗ đó, sắc mặt LingLing Kwong đỏ lên, cô động tình, rốt cuộc không còn tâm tư suy nghĩ vấn đề khoẻ mạnh hay là không khỏe mạnh, đắm chìm vào hoan lạc Orm Kornnaphat mang đến.

LingLing Kwong cùng Orm Kornnaphat lại ở trên giường làm nửa giờ mới tính chấm dứt, Orm Kornnaphat càng ngày càng tinh thông, khiến LingLing Kwong toàn thân co rút. LingLing Kwong ngồi dậy, lại cảm giác thắt lưng có điểm yếu ớt, cô quay đầu nhìn người bên cạnh, hai mắt đang chuyên chú nhìn lưng cô Orm Kornnaphat, nhéo nhéo gương mặt của nàng oán giận nói: "Tiểu sắc quỷ, không biết tiết chế gì cả, tuy rằng thật thoải mái, nhưng là mệt chết tôi."

LingLing Kwong mặc quần áo, sau đó kéo Orm Kornnaphat đứng dậy, giúp nàng mặc chỉnh tề, mới nắm tay nàng, đi ra cửa, nói: "Quảng Linh Linh đang trên đường tới đây, chúng ta đi ra ngoài đợi đi."

Orm Kornnaphat nhăn mặt, không nói một lời theo sát LingLing Kwong đi ra khỏi phòng, hai người đến phòng khách ngồi xuống, LingLing Kwong ngáp một cái tập quán lấy đùi Orm Kornnaphat làm gối, nằm ở trên ghế sa lon, kéo tay Orm Kornnaphat qua, đem đầu ngón tay mảnh khảnh bỏ vào miệng, mút vào, thật không biết Tàng đại tiểu thư lại có thói quen mút núm vú cao su nha. (trời đất =]]]]])

Lại qua 20 phút, Tan đi tới phòng khách, đứng ở cửa nhìn LingLing Kwong và Orm Kornnaphat, không khí ái muội làm hắn không dám tiến lên, đành phải ngừng lại, giả vờ ho khan một tiếng, nói: "Đại tiểu thư, đều làm tốt, các nàng đều ở bệnh viện trên lầu ba."

"A?" LingLing Kwong buông đầu ngón tay Orm Kornnaphat ra, ngồi dậy, nói: "Được rồi, chúng ta qua đó xem đi."

Orm Kornnaphat mặt không chút thay đổi nhìn Tan, không biết là có phải đang oán trách hắn quấy rầy hai người, trong mắt có chút lãnh ý, nàng thu hồi đầu ngón tay ẩm ướt vì bị LingLing Kwong ngậm vào, bỏ vào trong miệng, mút vào. Tan người này rất mẫn cảm, hắn cảm giác được ánh mắt Orm Kornnaphat, ngẩng đầu nhìn qua, đáy lòng có một tia hàn ý, mà động tác mút ngón tay của Orm Kornnaphat, lại làm cho hắn không dám nhìn, vội vàng cúi đầu, trong lòng nói thầm, hắn đắc tội nàng khi nào.

LingLing Kwong nắm Orm Kornnaphat đi trước, Tan theo sau, tới lầu ba, chuyển qua hành lang, liền thấy Quảng Linh Linh đang quay lưng, cùng một người phụ nữ ôm nhau, mà Trần Mỹ Linh đứng ở một bên, tựa vào hành lang.

Trần Mỹ Linh tựa hồ rất mẫn cảm, đám người LingLing Kwong vừa quẹo qua hành lang, Trần Mỹ Linh liền nhìn lại đây, ánh mắt có chút cảnh giác, có lẽ là trước kia LingLing Kwong và Orm Kornnaphat để lại ấn tượng xấu, nàng không nói gì nhẹ tay xả góc áo Quảng Linh Linh nhắc nhở cô có người đến.

LingLing Kwong hữu hảo mỉm cười, Orm Kornnaphat lãnh khốc, Tan trầm mặc không nói, ba người không nhanh không chậm đi qua.

Quảng Linh Linh bị Trần Mỹ Linh nhắc nhở, xoay người, đối ba người nhẹ gật gật đầu, cười có chút miễn cưỡng, thoạt nhìn tâm tình không tốt. Lúc này LingLing Kwong mới nhìn rõ người phụ nữ đã ôm Quảng Linh Linh, người này hao hao Quảng Linh Linh, quan trọng hơn là... Khá giống mẫu thân Quảng Nghiên Khánh, nhưng đường nét lại bất đồng Quảng Linh Linh và mẫu thân.


LingLing Kwong xem qua hình chụp Quảng Linh Khê, cho nên vừa nhìn liền nhận ra, tương tự mẫu thân chính là dễ dàng, khiến cô cảm thấy hứng thú, tinh tế nhìn chằm chằm Quảng Linh Khê.

Quảng Linh Khê phát giác ánh mắt LingLing Kwong, cũng tò mò quan sát, hai người nhìn nhau, không khí có chút quái dị.

Lực chú ý của Orm Kornnaphat luôn đặt trên người LingLing Kwong, giống như LingLing Kwong là bảo vật vô giá chỉ thuộc về nàng, gắt gao giữ của, sợ người khác đoạt đi, nàng rất mẫn cảm phát giác không khí quái dị, nghiêng đầu phát hiện tầm mắt LingLing Kwong, trong lòng ăn giấm bất mãn, ánh mắt trở nên lợi hại, lạnh lùng nhìn Quảng Linh Linh và Quảng Linh Khê, nắm lấy tay LingLing Kwong, dùng sức nắm chặt một chút, lấy báo hiệu tố cáo.

Quảng Linh Linh và Quảng Linh Khê phát giác ánh mắt Orm Kornnaphat bao hàm lãnh ý, hai người lại đồng thời nhướng mày, khó hiểu nhìn nhau.

LingLing Kwong ý thức được Orm Kornnaphat ghen tị nữa, thật sự càng ngày càng nhỏ nhen, nhưng trong lòng không tức giận, ngược lại cảm thấy Orm Kornnaphat đáng yêu, cô cười cười cúi thấp người nói vào tai Orm Kornnaphat: "Quỷ hẹp hòi, đừng tức giận, bọn họ là biểu muội của tôi, mẹ tôi và cha bọn họ là thân tỷ đệ."

Orm Kornnaphat nghe xong, có chút kinh ngạc, nhưng cảm giác không rõ ràng, nàng vốn là lãnh khốc, chỉ sợ ngay cả tâm đều là lãnh, độ ấm duy nhất chỉ để lại cho LingLing Kwong. Nàng nghi hoặc nhìn Quảng Linh Linh cùng Quảng Linh Khê, tựa hồ lúc này có thể nhìn ra một ít chỗ tương tự LingLing Kwong.

LingLing Kwong thấy ba người Quảng Linh Linh nghi hoặc nhìn mình, cô liền nhẹ nhàng cười giải thích: "Ngượng ngùng, Orm Kornnaphat nhà ta hơi... Keo kiệt."

Lời giải thích không có một tia xấu hổ, ngược lại là rất hưởng thụ, có chút khoe khoang.

Quảng Linh Linh mỉm cười, sau đó suy nghĩ một chút, nói: "Kwong lão đại, ta có chút sự tình khẩn yếu muốn đàm với ngươi."

Quảng Linh Linh xưng hô khách khí hơn trước, hẳn là vì nguyên nhân LingLing Kwong giúp cô.

LingLing Kwong cười cười, đã nghe ra ý tứ của cô, nói: "Tốt lắm, nơi này không tiện nói chuyện, ngươi theo ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro